Chân Linh Cửu Biến
Chương 1396
Chư vị tu sĩ Chân Linh phái sau lưng Lục Bình đem ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Ân Thiên Sở. Ân Thiên Sở giật giật đôi môi, giới thiệu với mọi người:
- Tào Kiếm Bình, Thiên Huyền tông đệ nhất đích truyền!
Mọi người giật mình, đưa mắt nhìn một chút với nhau, ngay sau đó thần sắc hơi có chút quỷ dị nhìn về phía Tào Kiếm Bình trước mắt.
Lục Bình có chút bất đắc dĩ nhìn vị Thiên Huyền tông đệ nhất đích truyền tính trẻ con trước mắt vẫn nhớ thù, đột nhiên lộ ra một tia hư cười, từ bên hông móc ra một khối Chiếu Ảnh Thạch nhìn một chút, đáp:
- Được rồi, ta nhìn trước một chút, ách này, này...
Lục Bình biết chiến công của mình lúc này nhất định đã vượt qua Tào Kiếm Bình, vốn còn định lấy ra Chiếu Ảnh Thạch làm bộ một phen chọc ghẹo vị Thiên Huyền thông để nhất đích truyền trước mắt.
Song khi Lục Bình chân chính nhìn về Chiếu Ảnh Thạch của mình, tính điểm biểu hiện phía trên trong lúc nhất thời khiến cho Lục Bình cũng có ý tứ khó có thể tin.”Này” hết nửa ngày ngay cả chính hắn cũng có chút không nhân tâm đem chiến công tính điểm lấy ra đả kích vị cung cấp tu sĩ trước mắt tâm tính giống như thiếu nữ.
- Này cái gì đó, có phải kém cô nãi nãi một đoạn lớn hay không? Ha ha, lúc này chịu phục đi, rốt cuộc có bao nhiêu, lấy ra cho cô nãi nãi xem một chút. Có gì xin lỗi, cô nãi nãi cũng sẽ không cười nhạo ngươi!
Cảm giác Lục Thiên Bình trước mắt đã bị mình “chấn nhiếp” chiến công săn giết, Tào Kiếm Bình nhất thời nổi hứng cực cao, nhìn thấy Lục Bình thủy chung không chịu lấy ra Chiếu Ảnh Thạch, cho rằng hắn đây là ý tứ không tốt lắm. Vì vậy nàng ta vừa cố làm bày tỏ “Lòng ôm ấp” của mình đại phóng, vừa lại không kịp chờ đợi trực tiếp đưa tay đoạt lại Chiếu Ảnh Thạch trong tay của Lục Bình.
Vậy mà từ đầu tới cuối nàng ta đều không có chú ý tới mọi người Chân Linh phái sau lưng sớm đã không nhân tâm nhìn vị Thiên Huyền tông đệ nhất đích truyện trước mắt tiếp tục khó xử bối rối nữa. Từng người một ánh mắt đảo qua đảo lại chung quanh, đều giả bộ một bộ dáng vẻ lòng không yên.
Tào Kiếm Bình đoạt lại Chiếu Ảnh Thạch của Lục Bình vội khó dằn nổi chỉ điểm một chút trên đó. Một cổ ánh sáng nở rộ từ trong Chiếu Ảnh Thạch. Một con số một thật lớn bay ra từ trong Chiếu Anh Thạch, phảng phất tựa như chỉ sợ người khác không thấy được.
Nhưng rất nhanh Tào Kiếm Bình phát ra một tiếng thét chói tai. Một con số làm nàng ta cảm thấy tuyệt vọng đang trôi lơ lửng trước mắt như vậy. Hơn nữa mấy chữ đó bị pháp thuật của nàng ta kích phát cũng khá lớn, lớn đến mức Thiên Huyền tông cùng với Ngự Thú Linh tổng tu sĩ trên chiến trường đều đủ để thấy!
Ba trăm lẻ chín!
- Không thể nào! Ngươi, ngươi ngươi, ngươi làm sao có thể có chiến công tính điểm nhiều như vậy. Ngươi giết bao nhiêu con ma la? Ngươi, ngươi, ngươi không phải là ăn gian chứ?
Tào Kiếm Bình hiển nhiên không cách nào tiếp nhận chiến công tính điểm của Lục Bình, nhưng Chiếu Ảnh Thạch sẽ không nói láo. Tạo Kiếm Bình nói Lục Bình ăn gian cũng bất quá là khó có thể tin với chiến công tính điểm của hắn bây giờ.
Trên thực tế không chỉ Tào Kiếm Bình, chính là Thiên Huyền tông chư tu cùng với mấy vị tu sĩ của Ngự Thú Linh tổng thời gian cắn giết toàn bộ một nhóm ma la đó khi thấy chiến công tính điểm của Lục Bình giống như thấy quỷ vậy.
Tào Kiếm Bình trong lúc bất chợt nhớ ra cái gì đó, mấy đạo pháp quyết lần nữa đánh tới trên Chiểu Ảnh Thạch của Lục Bình. Phía trên bắt đầu hiển lộ ra quá trình ghi chép chiến công của Lục Bình đạt được.
Rất nhanh, thời giờ nào Lục Bình chém giết một con ma la, đạt được bao nhiêu chiến công liền hiển hiện ra trong Chiếu Ảnh Thạch. Ghi chép lại tất cả Ngọc Ma La, Huyết Ma La bị chém chết xuất hiện trên màn sáng tản ra từ trong Chiếu Tào Kiếm Bình càng nhìn tiếp sắc mặt càng lộ ra tái nhợt. Những thứ này quả thật đều là sự ghi chép chiến công đạt 8 được trong một ngày của Lục Bình. Cho đến phía trên hiển lộ ra “Giờ Tỵ canh ba, chém một con A Tu La”, kèm theo tiếng thét chói tại của Tào Kiếm Bình còn có tiếng kinh hộ của Thiên Huyền tông cùng Ngự Thú Linh tổng tu sĩ bốn phía không biết khi nào đã xúm lại đó.
- Người chém giết A Tu La sao?
Tào Kiếm Bình nhìn một chút sau lưng Lục Bình. Chuyện Lục Thiên Bình đã từng ở chỗ tông môn trú địa nhà mình chém chết A Tu La cũng không phải là bí mật. Nhưng một lần đó là bởi vì A Tu La đã từng bị Lâm Vũ lão tổ đánh lén bị thương nặng trước rồi, lúc này mới bị hắn chém chết.
Mà bây giờ hắn lần nữa chém giết một con A Tu La, Tào Kiếm Bình không tự chủ muốn xem một cái còn có những tu sĩ khác xuất thủ tương trợ hay không? Chẳng qua là nhìn hai vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ cùng với sáu vị pháp tướng sơ kỳ tu sĩ sau lưng, nàng ta thế nào cũng không tin những người này có thể cung cấp trợ giúp cho hắn.
Lục Bình nhún vai một cái, đáp:
- Vận khí tốt thôi, đụng phải một con A Tu La bị thương, đoàn người đồng tâm hiệp lực chiến thắng hắn, cuối cùng nhường chiến công chém chết A Tu La cho ta!
Đây cũng là điều mà trước đó Lục Bình đã thương lượng xong với đồng môn tu sĩ sau lưng. Hắn không muốn để cho tin tức của Thất Bảo Lôi Hồ cùng với Thuần Dương linh bảo tiết lộ ra ngoài. Đám người Lưu Thiên Viễn hiển nhiên cũng biết Thuần Dương linh bảo ý vị như thế nào, hết sức giúp hắn che giấu còn không còn kịp nữa.
Tào Kiếm Bình do dự có chút không tin, lần trước đã lượm tiện nghi của lão đại, lần này lại là vậy. Vận khí của Lục Thiên Bình cũng không tránh khỏi thật quá tốt chứ!
- Được rồi!
Khánh Ly lão tố cùng với Ngũ Liễu lão tổ hai vị đại tu sĩ đã nghe thấy tin chạy tới, sau khi gật đầu ra hiệu với Lục Bình, Khánh Ly lão tổ xoay người nói:
- Tất cả mọi người nắm chắc thời gian nghỉ ngơi khôi phục chân nguyên. Trận chiến này ma la chạy trốn đã thành định cục, đến lúc đó đuổi giết ma là chạy trốn là cơ hội tốt để lược đoạt chiến công. Ta tin tưởng mọi người đều không nguyện bỏ qua cơ hội này chứ!
Mọi người nghe vậy rối rít tản đi. Chiến công của Lục Bình mặc dù kinh người, nhưng rốt cuộc không phải một mình, danh ngạch tiến vào Thất Tổ Đạo Đàn tổng cộng có một trăm năm mươi. Lục Thiên Bình sung kỳ lượng bất quá chiếm cứ một vị trí thôi.
Thấy được Tào Kiếm Bình rời đi hơi có chút thất hồn lạc phách, Ngũ Liễu lão tổ cũng không nhịn được duỗi ngón tay cái với Lục Bình, nói:
- Lợi hại, chính là lão phu cũng không có khả năng là đối thủ của A Tu La!
Lục Bình cười khổ một tiếng, nói:
- Đó, thật sự là vận khí rất tốt!
Ma la đại quân mặc dù thất bại, nhưng vẫn chưa xuất hiện chạy trốn đại quy mô, nguyên nhân là giữa bầu trời vẫn như cũ vẫn còn sự tồn tại của ba con Thiên Ma hết sức chống cự.
Sau khi Lục Bình hội họp cùng đám người Khánh Ly lão tổ, mọi người nghỉ ngơi chút, quét dọn sạch chiến trường tiêu diệt một cổ ma la đội ngũ đó, bắt đầu đuổi dọc theo phương hướng ma la đại quân rút lui, nhân cơ hội đó tiêu diệt những ma la đội ngũ tạm thời thoát ly ma la đại quân.
Thậm chí lúc này lực lượng khổng lồ với hơn hai mươi tên pháp tướng tu sĩ cách Khánh Ly lão tố, dứt khoát mạnh mẽ đánh vào ma la đại quân, đem một đội ma la đội ngũ thông qua việc xuyên suốt phân chia từ ngay bên trong đại quân, cách ly chia nhỏ ra sau đó tiêu diệt.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
614 chương
3399 chương