Nhìn một chút thần sắc của Thiên Sơn, Thiên Thành hai vị lão tổ, hiển nhiên lời của Thiên Cầm lão tổ nói trúng ý định của bọn họ. Thiên Cầm lão tổ hừ lạnh nói: - Lục tiểu tử là hy vọng của bản phái không sai, nhưng chính vì vậy, bản thân tiểu tử chính là một chuyện, tự chúng ta cũng bắt đầu thay hắn lo được lo mất rồi, chỉ sợ hắn có chút xíu không như ý sẽ thiên nộ, oán trách. Các ngươi sợ cái gì chứ, sợ hắn oán hận bản phái, thậm chí sợ hắn phá môn ra ngoài sao? Thiên Cầm lão tổ dứt khoát không nhìn sắc mặt của hai người, thở dài một cái, tự mình tiếp tục nói: - Ta biết tâm tư của các ngươi. Bản phái thật vất vả xuất hiện một mầm non tốt như vậy, lại vì môn phái làm ra rất nhiều cống hiến, tất cả mọi người cũng muốn ủng hộ a, đều phải theo hắn. Thậm chí các ngươi xem ra tinh lực chủ yếu của môn phái đều nên đặt trên người của hắn, cung cấp cho hắn hết thảy tiện lợi để trưởng thành, ngàn theo trăm thuận, thậm chí đem tất cả hy vọng đều ký thác vào trên người của hắn. Nhưng các ngươi như vậy cuối cùng là muốn phá hủy hắn, thậm chí phá hủy môn phái. Thiên Cầm lão tổ thấy vẻ không hiểu cùng với thần sắc suy tư trên mặt của hai người Thiên Sơn lão tổ cùng với Thiên Thành lão tổ, nói tiếp: - Các ngươi biết tại sao Thiên Tượng sư bá cùng với Thiên Linh luôn để mặc cho tiểu tử này chạy loạn khắp thiên hạ không? Chẳng lẽ bọn họ cũng không biết tiểu tử này đối với bản phái ý vị như thế nào sao? Họ không lo lắng tiểu tử này xảy ra điều gì bất ngờ sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết lấy tư chất cùng với tốc độ tu luyện của tiểu tử này, đem hắn vòng bên trong môn phái tập trung tất cả tài lực của bản phái toàn lực ủng hộ hắn tu luyện, sẽ có thành tựu có thể cao hơn so với hiện tại? Có thể so với đầy càng thêm an toàn tịnh tâm? - Trên thực tế những phương pháp đó tu luyện giới không biết có bao nhiêu môn phái đều dùng để bồi dưỡng thiên tài, hy vọng của nhà mình. Những người này trên thực tế cũng đúng là có không ít người thành công trưởng thành đến độ cao làm cả môn phái trên dưới đều mừng rỡ, sau đó càng thêm ở tu luyện giới xông xuống uy danh hiển hách, thậm chí mang tông môn đi hướng huy hoàng, nhưng vậy thì như thế nào? Sau khi những thiên tài này thành tựu Chân Linh thần bí mất tích, hay hoặc là thọ nguyên dùng hết, hay hoặc là dứt khoát trên đường vẫn lạc, những tông môn đó có mấy nhà không biến mất mà thua theo những thiên tài này? - Môn phái đó cuối cùng không là một người! - Mà những người thiên tài tu sĩ được môn phái toàn lực bồi dưỡng sau khi tản mát ra ánh sáng đáng có ở tu luyện giới, nhưng chưa hề mang đến bất kỳ thứ gì kéo dài tông môn truyền thừa cho tổng môn nhà mình. Hoặc là nói bọn họ lưu lại đồ cho tông môn lại xa không đủ tông môn ban đầu vì những thiên tài này quật khởi mà bỏ ra, cho nên những tông môn đó vĩnh viễn đều không làm được huy hoàng lâu dài! - Trong quá trình một thiên tài quật khởi được môn phái toàn lực bồi dưỡng, lúc này bọn họ xem ra nguyên vốn thiên kinh địa nghĩa. Mà khi bọn họ rốt cục có thể sáng lên nóng lên, lại suy nghĩ tu vi tự thân có thể tiến hơn một bước hay không, có thể truy tìm cảnh giới hư vô mờ mịt trong truyền thuyết hay không? Vì theo đuổi bọn họ, bọn họ như cũ yêu cầu toàn bộ môn phái toàn lực tương trợ, khi bọn họ xem ra đồng dạng là thiên kinh địa nghĩa, huống chi đến lúc này, toàn bộ môn phái trên dưới các ngươi cho là còn có ai dám đối kháng những thiên tài trưởng thành đó sao? Thiên Cầm lão tổ nhìn Thiên Sơn, Thiên Thành hai người đã có sở ngộ, khóe miệng của bà ta lộ ra một tia mỉm cười giễu cợt, nói tiếp: - Khi một nhà môn phái đem toàn bộ nguồn lực của môn phái bồi dưỡng được một thiên tài vốn muốn chấn hưng môn hộ, cuối cùng lại thành một người đối với môn phái cứ đòi hỏi mãi mà không trả lại gì, toàn bộ môn phái thành môn phái của một người, điều này chẳng phải là làm kén tự trói thân mình hay không? - Cho nên khi tên thiên tài đó rời khỏi thế giới này, môn phái chỗ của thiên tài lập tức không thể không suy sụp. Tu luyện giới thường thường tự than chính là mất đi một thiên tài nên nhà môn phái này mới không thể không suy sụp, lại không ngờ chính là bởi vì duyên cớ tên thiên tài đó, đã tiêu hao hết tài lực của môn phái, lúc này mới không thể không suy sụp! - Năm đó bản phái Thái Sâm lão tổ thì như thế nào không phải là như vậy. Thái Sâm lão tổ lúc còn trên đời, uy danh của bản phái chính là Phi Linh phái đều phải tránh lui chín mươi dặm. Nhưng sau khi Thái Sâm lão tổ mất tích, bản phái thiếu chút nữa ngay cả trung hình tông môn đều không gánh nổi, thậm chí cơ hồ phải bị diệt phái bởi Phi Linh phái cùng các phái liên thủ chèn ép, là bởi vì không phải duyên cớ của Thái Sâm lão tổ sao? - Không phải vậy! Là do Thái Sâm lão tổ năm đó vì lên cấp Thuần Dương, vì thành tựu Chân Linh cơ hồ đã tiêu hao hết tài lực tích lũy mấy ngàn năm của bản phái, khiến cho Chân Linh phải thiếu chút nữa cũng chưa có vốn liếng kéo dài môn phái truyền thừa! - Thái Sâm lão tổ chính là Chân Linh phải lúc đó. Chân Linh phái chính là Thái Sâm lão tổ lúc đó. Toàn bộ môn phái trên dưới ai dám làm nghịch ý chí của ông ta? Một phen ngôn luận của Thiên Cầm lão tổ hiển nhiên mang tới sự đánh vào không nhỏ cho Thiên Sơn, Thiên Thành hai vị lão tổ. Hai người tới bây giờ đều vẫn đang nhíu mày suy tư lời nói của Thiên Cầm lão tổ. Thiên Cầm lão tổ hiển nhiên bởi vì trước đó cố ý toát ra chèn ép đối với Lục Bình cũng lưng đeo áp lực không nhỏ. Mặc dù tất cả mọi người không mở miệng nghi ngờ, thậm chí ngay cả bản thân Lục Bình đều không ngại, nhưng lúc này Lục Bình vô luận là thực lực, uy vọng, cống hiến ở Chân Linh phái cuối cùng đều đã đạt đến một độ cao cực cao. Toàn thể Chân Linh phái đều hưởng có danh dự cực cao. Mà độ cao này đủ trong vô hình áp lên một bộ gánh nặng nặng nề trong lòng cho Thiên Cầm lão tổ. Hiện nay Thiên Cầm lão tổ một hơi nói xong suy nghĩ trong lòng, ngược lại cảm thấy cả người trên dưới một trận dễ dàng. Mặc dù Thiên Cầm lão tổ tin chắc mình làm như vậy là chuyện đúng là có lợi lâu dài đối với môn phái, thậm chí đối với bản thân Lục Bình cũng có lợi. Thế nhưng loại áp lực không được người hiểu khiến cho Thiên Cầm lão tổ cảm giác mình thà bị lần nữa cho gọi một lần lôi kiếp! - Lục tiểu tử chúng ta đương nhiên sẽ toàn lực tương trợ, nhưng tuyệt đối không phải là toàn lực tương trợ, mà là cổ gắng lựa chọn những loại toàn lực tương trợ mà trong đó có thể khiến môn phái cùng tu sĩ đó cùng thắng! - Hơn nữa môn phái quật khởi cho tới bây giờ cũng không thể đủ bởi vì một người, mà là một đám người, một người quật khởi đối với tông môn chỉ có thể ảnh hưởng nhất thời. Còn một đám người từ từ không ngừng quật khởi mới có thể khiến cho một nhà tông môn truyền thừa làm hết sức trường thịnh không suy!