Nhìn thấy Lục Bình mặt mũi thần sắc cổ quái, Thiên Cầm lão tổ cũng không để ý, mà là nói tiếp: - Trước hết hãy bỏ đi không nói tới ân oán giữa ta cùng với Liêu Thiên Linh. Chẳng qua lần này, ta trong chuyện làm rơi mặt mũi của ngươi, ta xin hỏi người. Người có biết năm đó bản phái Thái Sâm lão tổ tham công tạo hóa, vì cớ gì bản phái sáu ngàn năm trước không thể tấn thăng lên trở thành đại hình tông môn chứ? Lục Bình hơi hơi sửng sốt, chuyện có liên quan những tu sĩ đã từng thành tựu Chân Linh thời điểm lên cấp Chân Linh sẽ tổn hao hải lượng từ nguyên tu luyện, cuối cùng kéo sụp đổ môn phái Lục Bình cũng biết một ít. Nguyên vốn hắn cho là năm đó Thái Sâm lão tổ chỉ sợ cũng như vậy, vì lên cấp Chân Linh tiêu hao quá nhiều tài lực của Chân Linh phái. Cho nên sau khi Thái Sâm lão tổ mất tích, Chân Linh phái mắt thấy sẽ phải cường thịnh lên lập tức rơi xuống rồi, thậm chí thiểu chút nữa sẽ bị diệt phái bởi Phi Linh phái chèn ép ban đầu. Chẳng qua là nghe Thiên Cầm lão tổ hôm nay vừa nói như vậy, tựa hồ dáng vẻ còn có ẩn tình khác, thậm chí còn có thể liên quan đến Lục Bình bây giờ, đây cũng khiến cho hắn có chút tò mò. - Năm đó Chân Linh phải thật ra thì bị gọi là môn phái của một người, môn phái của một mình Thái Sâm lão tổ! Thiên Cầm lão tổ rốt cục quay người sang, quang sắc vẫn như củ. Nhưng Lục Bình lại từ trong thần sắc của bà ta thấy sự mỏi mệt nồng đặc, thậm chí còn mang một tia buồn bã. Có lẽ đúng thật xảy ra chuyện gì rồi, Lục Bình thầm nghĩ. Thiên Cầm nói tiếp: - Thái Sâm lão tổ quá mức kinh tài tuyệt diêm, toàn bộ hết thảy Chân Linh phái đều bị ánh sáng của một người ông ta che giấu. Tất cả mọi người đều cho rằng Thái Sâm lão tổ sẽ dân bản phái đi theo hướng huy hoàng, trên thực tế lúc ấy tia sáng của bản phái đích xác có thể che đậy qua bá chủ Phi Linh phái của Bắc Hải. Chỉ bất quá tất cả mọi người đều bỏ quên, tia sáng che đậy Phi Linh phái chẳng qua là ánh sáng của một mình Thái Sâm lão tổ mà thôi. - Tất cả mọi người đều cho rằng Thái Sâm lão tổ là chúa cứu thế của Chân Linh phái. Tất cả mọi người đều ở đây đang mong đợi Thái Sâm lão tổ vì bản phái làm ra cống hiến mới. Thậm chí tất cả mọi người đều cho rằng Thái Sâm lão tổ làm ra hết thảy đều là chuyện đương nhiên. Mà bọn họ có thể 8 hưởng thụ hết thảy vinh dự do Thái Sâm lão tổ vì bọn họ mang tới cũng là chuyện đương nhiên. - Ánh sáng của Thái Sâm lão tổ thành ánh sáng của Chân Linh phái. Cường thế của Thái Sâm lão tổ cũng thành cường thế của Chân Linh phái. Mà khi Thái Sâm lão tổ lên cấp Chân Linh, tất cả Chân Linh phái tu sĩ đều cho rằng bản phái nghênh tiếp thời điểm huy hoàng mới đến, Thái Sâm lão tổ lại đột nhiên biến mất! Khóe miệng của Thiên Cầm lão tổ lộ ra một tia vui vẻ giễu cợt, hỏi: - Ngươi có thể tưởng tượng ra được lúc ấy bản phái trên dưới là một bộ cảnh tượng như thế nào không? - Hốt hoảng, hèn yếu, không chịu nổi một kích! Ánh mắt của Thiên Cầm lão tổ gắt gao nhìn chăm chú về phía Lục Bình, nói: - Ngươi bây giờ cực kỳ giống Thái Sâm lão tổ năm đó. Mặc dù, điều này không thể trách đến trên người của ngươi, nhưng thời điểm nếu một nhà môn phái đem hy vọng ký thác vào trên một người, như vậy nhà môn phái đó cũng chưa chắc sẽ có thể đi xa hơn. Những lời của Thiên Cầm lão tổ khiến cho Lục Bình nghe vào tại cảm thấy rất không thoải mái, nhưng hắn không thể không tán thành lời của Thiên Cầm lão tổ là có đạo lý. Hào quang của Lục Bình ở Chân Linh phải quá thịnh, thậm chí đã đến một trình độ cao như núi khiến người ta phải ngước nhìn, làm người đuổi theo hắn cảm thấy tuyệt vọng. Thậm chí trong mắt tu sĩ đời thứ tư, đời thứ năm, Lục Bình đã thành sự tồn tại như truyền thuyết vậy, sự hiện hữu làm cho không người nào có thể chạm tới. Lục Bình hỏi: - Vậy làm sao bây giờ, nếu không để cho môn phái thử chèn ép đệ tử một khoảng thời gian được không? Thiên Cầm lão tố cười nhạt ra tiếng, hỏi lại: - Chèn ép ngươi? Ai dám? Người nào chịu? Lục Bình cũng cảm giác mình nói ra một chú ý tồi. Hắn bây giờ há là người mà Chân Linh phái muốn chèn ép thì có thể chèn ép. Lục Bình gãi gãi đầu, hỏi: - Vậy phải làm thế nào? Thiên Cầm lão tổ đáp: - Còn có thể làm sao, nhiều nhất trách cứ ngươi hai câu, để cho người ta cảm thấy người còn là một người, một Chân Linh phái đệ tử sống sờ sờ, mà không phải một truyền kỳ, một sự tồn tại không thể nắm lấy. - Chân Linh phái muốn không phải là nhất chi độc tú, mà là trăm hoa đua nở! - Lần này vây trừ ma la cuộc chiến, ngươi vẫn phải tận lực tranh thủ ở lại trên chiến công bảng, thậm chí ở lại đầu bảng của chiến công bảng. Nhưng bản phái còn cần những người khác xuất hiện giống vậy trên chiến công bảng, mà không chỉ có một mình ngươi. Đồng thời trên tổng bảng chiến công của trung bình môn phái, Chân Linh phái cũng phải tranh thủ một vị trí tốt hơn. - Nói cách khác, đại chiến kế tiếp, lực lượng chủ yếu của môn phái sẽ tập trung tiếp viện trên người của những người khác, mà khi đó người chỉ sợ cũng phải dựa vào chính người càng nhiều hơn! Lục Bình cuối cùng nghe rõ ý tứ của Thiên Cầm lão tổ, đồng thời cũng là ý tứ của môn phái. Chân Linh phái quật khởi cần là nhiều người đứng ra hơn, mà không chỉ có một Lục Thiên Bình. Thật ra thì trên một ít trình độ đối với Lục Bình cũng là một loại bảo vệ, ít nhất Chân Linh phải những người khác ló đầu cũng chia sẻ không ít áp lực cho Lục Bình. Tuy nhiên Lục Bình đối với lần này cũng không vấn đề, ít đi sự trợ giúp của môn phái, có lẽ hắn cực kỳ khó khăn giữ vững đứng vị trí đầu bảng trên chiến công bảng. Nhưng nếu là lại trước năm mươi tên đối với Lục Bình mà nói cũng không là việc khó gì. Lục Bình đối với thực lực tự thân vẫn cực kỳ có lòng tin. Nhưng Lục Bình cuối cùng vẫn cảm thấy Thiên Cầm lão tổ tựa hồ còn có chuyện gì giấu giếm vậy. Ít nhất ngày đó trong nghị sự đường la mắng Lục Bình, vậy cũng thật là mang một cổ oán khí nồng đặc. - Sư thúc, lúc này người nói trong lòng mình cũng có oán khí, nhưng đệ tử tựa hồ cảm thấy sự thúc cũng không đồng ý đối với sự giải thích của Thiên Sơn sư thúc. Không biết oán phân trong lòng của sự thúc có phải liên quan lão sư không? Thiên Cầm lão tổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bình, lại thấy hắn đang bình tĩnh nhìn bà ta. Thiên Cầm lào tổ do dự chốc lát, lúc này mới hỏi: - Ngươi biết được bao nhiêu về ân oán giữa ta cùng Liễu Thiên Linh? Lục Bình chần chờ một chút, lúc này mới đáp: - Đệ tử cũng chỉ nghe nhiều lời đồn đãi thôi! - Chỉ nghe đồn đãi? Thiên Cầm lão tổ cười một tiếng lạnh lùng, rồi sau đó cũng cực kỳ buồn bã nói: - Ta không bằng lão sư của ngươi! Lần này cũng đến phiên Lục Bình kinh ngạc. Hắn biết vị sự thúc này cho tới bây giờ đều kiêu ngạo cùng phải mạnh hơn, nhất là đối với lão sư Liễu Thiên Linh. Đó có thể nói là cái gì đều phải tranh một chuyến cùng Liễu Thiên Linh, lại không ngờ có một ngày bà ta tự xưng không bằng lão sư Liễu Thiên Linh. Nhìn thấy Lục Bình kinh ngạc, Thiên Cầm lão tổ buồn cười hỏi: - Thế nào, không tin lời của sự thúc ta nói sao? Điều này khiến cho Lục Bình một thời gian cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ đành phải đáp: - Không phải là đệ tử không tin sự thúc nói như vậy, mà là không tin lời này được nói ra từ trong miệng của sự thúc ngài. - Hả?&