Chân Linh Cửu Biến
Chương 1342
Nửa tháng sau trận đại chiến ở Chân Linh phái trú địa, một ngày nọ Lục Bình rốt cục nhận được linh phù truyền tin tức của bản phái, ngay sáng sớm hắn đã ra khỏi trú địa nghênh đón ngoài mười dặm.
Không tới thời gian nửa ngày, Lục Bình thấy chân trời dâng lên một đoàn ánh sáng màu vàng, rồi sau đó tới gần trước mới chậm rãi phân hóa thành mấy đạo độn quang phía trước cùng với mấy chục đoàn ánh sáng phía sau.
Lục Bình hơi có chút sững sờ. Hắn không ngờ lần này tông môn phái ra số lượng viện thủ sẽ nhiều như vậy, cơ hồ đã phái đến Trung Thổ một nửa thực lực ngoài sáng của tổng môn.
Lục Bình vội vàng tiến ra đón, mặt lộ vẻ vui mừng nhưng vẫn có chút giật mình, nói:
- Hạng sư thúc tổ, Thiên Sơn sư thúc, Thiên Cầm sư thúc, Thiên Thành sự thúc, Lội huynh, mọi người đã tới rồi sao? Thiên Phong sư huynh, huynh lên cấp pháp tương kỳ rồi!
Bởi vì Thiên Phàm lão tổ cùng với Thiên Điền vẫn lạc, thần sắc của mọi người Chân Linh phái đều tỏ ra trang nghiêm. Hạng Lâu lão tổ chẳng qua là cười cười. Thiên Cầm lão tổ là trực tiếp hừ lạnh một tiếng. Thiên Thành lão tổ cùng Thiên Phong, Lôi lão lục chẳng qua là gật đầu ra hiệu, Thiên Sơn sự thúc nói:
- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, hãy về chỗ đóng quân trước rồi hãy nói!
Chân Linh phải một nhóm bao gồm Lục Bình ở bên trong đó đã gồm bảy vị pháp tướng tu sĩ, hơn nữa sau lưng còn có ba mươi tên đoán đan kỳ tu sĩ một đường hạo hạo đãng đãng phi độn đi về chỗ đóng quân. Họ chưa tới chỗ đóng quân, Chân Linh phái tu sĩ nghe tin chạy tới rồi vang lên một trận hoan hô. Sự u ám nhiều ngày tới nay bởi vì Thiên Phàm, Thiên Điền hai vị pháp tướng tu sĩ vẫn lạc mang đến rốt cục quét một cái sạch sẽ.
Lục Bình bên ngoài trí địa đột nhiên treo đứng giữa không trung. Đám người Thiên Sơn lão tổ có chút không rõ nhìn nhìn hắn. Lục Bình mỉm cười, nói:
- Chư vị sư thúc tổ, sư thúc cùng sư huynh hãy tới chỗ đóng quân trước nghỉ ngơi chốc lát, đệ tử một hồi sẽ tới!
Chỉ có hai vị lão tổ Thiên Cầm, Thiên Sơn tựa hồ phát giác cái gì đó, thần sắc hơi có vẻ suy nghĩ. Những người khác có chút hồ nghi nhìn Lục Bình một chút, lập tức đi trước quay trở về trú địa.
Đợi đến sau khi mọi người tiến vào trú địa, Lục Bình bấy giờ mới cười cười về phía hư không bên người, nói:
- Không ngờ Ân sư đệ ngươi cũng tới rồi!
Trong hư không rung chuyển một trận, Ân Thiên Sở một thân áo đen cả người trên dưới khí tức có chút phù động xuất hiện cho không xa bên người Lục Bình.
Trong ánh mắt của Lục Bình thoáng qua một đạo sắc mặt vui mừng, hỏi:
- Sư đệ đã vượt qua lần đầu tiên lối kiếp đúng không?
Ân Thiên Sở gật đầu một cái, đáp:
- Vận khí không tệ hơn nữa còn nhờ Bằng Ly chậu truyền thừa ngươi cho ta. Nếu không phải sắp độ kiếp, ta có thể đi tới Trung Thổ trước rồi. Trước đó, ta đã được nghe nói chuyện của Thiên Phàm cùng Thiên Điền sư huynh, tới chậm rồi!
Ân Thiên Sở có thể tiến cấp pháp tướng trung kỳ trong thời gian ngắn ngủi như vậy trừ thiên từ tự thân của gã ra, hiển nhiên là có tế ngộ của mình. Hơn nữa người gã được Chân Linh phái Huyền Âm nhất mạch cùng với Bằng Ly tộc truyền thừa, có thể tiếp theo sau Lục Bình lên cấp pháp tướng trung kỳ cũng không ngoài ý liệu.
Lục Bình gật đầu, nói:
- Nếu không phải ngươi mới vừa vượt qua một lần lôi kiếp khí tức không yên, lấy bí thuật che giấu của ngươi chính là ta muốn phát hiện người cũng không dễ dàng.
Lục Bình dùng một chút nói tiếp:
- Đi tới trú địa trước rồi hãy nói, tóm lại phải có một chỗ đất đặt chân!
Ân Thiên Sở chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Trong Chân Linh phái trú địa bởi vì cường viện đến đầy sự vui mừng. Nhưng mà vào lúc họ thấy bên người Lục Bình dân theo một tên tu sĩ xa lạ cả người âm lãnh đi tới trú địa, không ít đệ tử đời thứ tư đều mang một tia tò mò quan sát Ân Thiên Sở bên cạnh Lục Bình.
Ân Thiên Sở ra khỏi Chân Linh phái hơn trăm năm, đừng bảo là đệ tử đời thứ tư, chính là trong lớp đệ tử đời thứ ba đều có không ít người đã có chút quên lãng đối với Chân Linh phái Huyền Âm nhất mạch năm đó. Về phần Ân Thiên Sở này, ban đầu là một trong “Tam kiệt” của Chân Linh phái đệ tử đời thứ ba cũng sớm đã không còn được nhớ tới. Chẳng qua biết được trong danh hiệu Chân Linh phái “Một tiên một ma”, người đó cùng Lục Thiên Bình cũng liệt vào có danh xưng”Ma kiếm” chính là khí đồ đã từng ở Chân Linh phái.
Trong nghị sự đường giữa trú địa, tất cả pháp tướng tu sĩ trong Chân Linh phái trú địa trú toàn bộ tụ tập ở chỗ này. Lôi Địch không theo đi vào. Sau khi ông ta vừa đến trí địa đã bị huynh đệ Tần Vũ, Tần Cương mừng rỡ lôi kéo đi tìm Lâm Vũ lão tổ.
Ba người Thanh Hồ cũng không ở nơi đóng quân, bất quá bọn họ trên danh nghĩa thuộc về người hầu của Lục Bình, coi như ở nơi đóng quân cũng không có tư cách nghị sự cùng Chân Linh phái tu sĩ.
Trong nghị sự đường, Hạng Lâu lão tổ mặc dù bối phận cao nhất, nhưng ông ta là Chân Linh phải ngoại môn trưởng lão, bình thường không quyết nghị cùng Chân Linh phái. Lúc đó, mặc dù ông ta ngồi vị trí đầu trong nghị sự đường, nhưng chủ trì nghị sự vẫn là Thiên Sơn lão tổ.
Tuy nhiên lúc này giữa mọi người mặc dù thấp giọng nghị luận lẫn nhau gì đó, nhưng hiển nhiên nghị sự còn chưa chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều đang chờ Lục Bình trở về.
Song sau khi Lục Bình bước vào nghị sự đường, mọi người Chân Linh phải thấy Ân Thiên Sở sau lưng Lục Bình đều sửng sốt, Cơ Thiên Hiên quát to một tiếng nhảy lên, nói:
- Tiểu Sở, ngươi cũng tới rồi! Ha ha, ta cũng biết, thật tốt quá thật tốt quá! Ha, ngươi, ngươi, ngươi không ngờ lại lên cấp pháp tướng trung kỳ rồi sao? Ái chà, thật quá đả kích người ta nha, bản phái có một Thủy Kiếm Tiên còn chưa đủ, hôm nay lại thêm một người như người nữa!
Ân Thiên Sơ đến hiển nhiên làm toàn thể Chân Linh phái đều vui mừng. Nhưng mà Cơ Thiên Hiên không lớn không nhỏ lớn tiếng ồn ào như vậy, còn chọc cho Thiên Cầm lão tổ nguyên vốn thật vất vả bởi vì Ân Thiên Sở đến mà sắc mặt dễ nhìn không ít nhất thời trầm mặt xuống, khiển trách:
- La hét cái gì chứ, ngồi xuống!
Cơ Thiên Hiên bị Thiên Cầm lão tổ mặt mũi sương lạnh sợ hết hồn, vội vàng le lưỡi một cái với Ân Thiên Sở, cười hì hì ngoan ngoãn ngồi xuống. Từ trước đến giờ Ân Thiên Sở mặt lạnh khóe miệng nhếch nhếch lên với hảo hữu, cuối cùng vẫn không thể bật cười.
Lục Bình cười ha hả nói:
- Sư thúc tổ, chư vị sư thúc, sư huynh, sự tỷ, Thiên Sở sự đệ bởi vì độ kiếp đã tới chậm một bước, nhưng gã đúng là đã trở lại rồi!
Ân Thiên Sở im lặng không lên tiếng tiến lên hơi khom người hành lệ với mấy vị Chân Linh phái trưởng bởi ngồi ở ghế trên, lập tức lần nữa đứng bên cạnh sau Lục Bình.
Thiên Sơn lão tổ vui mừng cười nói:
- Độ kiếp là đại sự, hôm nay chính là ngay trong lúc dùng người, tới thật đúng lúc, hãy làm trước đi!
Lục Bình ngồi dưới Thiên Phong. Ân Thiên Sở lại đẩy Cơ Thiên Hiên ngồi xuống, Lục Bình hỏi trước:
- Sư thúc, hôm nay bản phái tuy nói là kéo đến lực lượng viện trợ lớn, nhưng tông môn dù sao cũng là căn bản, rút ra nhiều pháp tướng tu sĩ như vậy, Bắc Hải có bị trống không sợ hở hay không?
Truyện khác cùng thể loại
511 chương
501 chương
936 chương
32 chương
84 chương
57 chương