Lúc này chính là bản thân Lâm Vũ lão tổ một thời gian cũng có chút không nên được tức giận, hướng về bốn phía cao giọng nói: - Chư vị xem cuộc chiến đạo hữu, lúc này không ra tay còn đợi khi nào? Có Chân Linh phái chư vị đạo hữu kiềm chế ma la đại quân, chỉ cần chư vị xuất thủ tương trợ, trận chiến này tất thắng đã là chuyện bản thượng định định. Chư vị còn có thể đạt được đại lượng chiến công tính điểm, ngày sau tiến vào Thất Tổ Đạo Đàn cũng không phải là không thể được. Từng tiếng cười lạnh thật thấp truyền tới từ trong hư không, hỏi: - Người nào để ngăn cản A Tu La đó? - Lúc này chúng ta xuất thủ đương nhiên có thể thắng, nhưng không bằng đợi được các ngươi lưỡng bại cầu thương đây! - Chân Linh phái chữ vị đạo hữu hãy kiên trì một chút nữa, như vậy bọn ta xuất thủ cũng có thể càng thêm ổn thỏa! - Yên tâm! Chỉ muốn các ngươi kiên trì chiến đấu, bọn ta chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn ma la đại quân đả thông lối đi này. Nhưng nếu là các ngươi vô cớ lại thua, đây cũng các ngươi cố ý khí thủ nơi đây rồi, cái tội danh này quý phái cũng không mong đợi chứ? - Nghe nói quý phái gần đây muốn tấn thằng đại hình tổng môn, điều này nếu để cho ma la đại quân trốn đi từ dưới mắt các ngươi, ha ha... - Ngay cả Thái Huyền tông, Hậu Thổ tông đều bị thua thiệt nhiều dưới tay các ngươi, uy phong thật to. Sao bây giờ ngay cả lối đi này đều không thủ được rồi? - Khối trú địa đây nguyên vốn đương nhiên là của đại hình tông môn, một nhà trung hình môn phái đến từ vùng đất nghèo nàn không ngờ cũng toan tính chiếm cứ phong thủy bảo địa như thế này, đúng là tôi có báo ứng! Những thanh âm này đều với ngữ điệu quái dị, hiển nhiên đều cố ý vặn vẹo giọng điệu của mình. Hơn nữa từng đạo một thanh âm phiêu hốt dị thường, hiển nhiên không muốn để cho người ta phát hiện thân phận cùng với chỗ ẩn thân của bạn họ. Toàn thể Chân Linh phái đều bị ngôn ngữ của những người này tức điên lên, nhưng cứ ở nơi này sống chết trước mắt cũng phát tác không ra được, chỉ có thể sanh sanh chịu nhịn. Sắc mặt của Lâm Vũ lão tổ nhất thời tối sầm lại. Mặc dù ông ta là Thuần Dương tu sĩ, lại là một người trong mười ba vị phát động thiên hạ môn phái vây trừ ma la đại quân lần này, nhưng ông ta chung quy vẫn không được những tông môn tu sĩ kia coi vào đầu. Mặc dù ngoài mặt, họ không dám đắc tội ông ta, nhưng trong tối đều không thèm cố kỵ. Huống chị lúc này Lâm Vũ lão tổ rõ ràng thân mang thương thế, nếu không làm sao chỉ có thể giằng co cùng một con A Tu La đến hiện tại. Lâm Vũ lão tổ cũng không nhiều lời nữa. Ông ta biết được bản thân nói nhiều hơn nữa cũng không được những người này xuất thủ tương trợ, ngược lại tăng thêm trò cười. Lúc này có thể làm cho một vị Thuần Dương tu sĩ quét sân trước mặt mũi bọn họ, không biết có thể thỏa mãn âm u trong lòng của bao nhiêu người. Vừa lúc đó, Hàn Vô Nhai cùng với Hoắc Vô Ngân rốt cuộc tìm được cơ hội, thừa dịp A Tu La đột nhiên bị Thiên Sơn lão tổ thoát khỏi đeo bám mà hấp dẫn lực chú ý, Phong Vũ Song Tiên nhân cơ hội khuấy động mưa gió. Hai vị đại tu sĩ đã thoát khỏi A Tu La đeo bám, một đường lui ra ngoài mấy trăm trượng, nhưng cuối cùng Hoắc Vô Ngân bị hao tổn rất nhiều thực lực. Trong nháy mắt hai người rút đi vẫn bị A Tu La cảm ứng được bổ một cái. Mặc dù Hàn Vô Nhai đã hết sức bảo vệ, nhưng Hoắc Vô Ngân vân lần nữa phun một ngụm máu tươi, khí tức quanh thân xuống thấp lại càng xuống thấp, đã không gì khác biệt với một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ. Trận chiến này kết thúc, tu vi của Hoắc Vô Ngân chẳng những bị Lục Bình làm bị thương nặng bản nguyên mà không cách nào tiến bộ, ngược lại tu vị vô cùng có thể phải bị lần nữa đánh rớt một cấp. Chân Linh Chu Biến nữa đánh rớt một cấp. - Chân Linh phái Lục Thiên Bình, Lâm Vũ lão chó, những gì ban cho hôm nay Hoắc mỗ nhớ kỹ, chúng ta ngày sau còn dài! Lúc này Lục Bình làm gì còn rãnh để ý những lời lẽ nói cứng của Hoắc Vô Ngân, con A Tu La thoát khỏi hai người đã giết tới mọi người của Chân Linh phái! Hoắc Vô Ngân cùng với Hàn Vô Nhai đột nhiên rút đi, khiến cho Chân Linh phải thật vất vả bởi vì chút xíu ưu thế do Lục Cầm Nhi lên cấp pháp tướng kỳ doanh tạo nên đã hỏng hết không còn gì. A Tu La mất đi đối thủ lập tức điên cuồng tiến tới giết Chân Linh phái chúng tu. Chân Linh phải lập tức sẽ nghênh đón máu tanh tru diệt của A Tu La tức giận. Một bên khác, Thiên Điền, Lưu Thiên Viên cùng Lục Cầm Nhi ba người liên thủ đã bị một con Ngọc Tu La chèn ép đánh cho nhảy trái tránh phải vô cùng thảm hại. Một con Huyết Tu La chạy trốn lúc trước giờ đã trở lại, áp lực của ba người càng sâu, hỏng mất càng thêm chỉ trong khoảnh khắc. Thiên Sơn lão tổ thật vất vả rảnh được tay ra nhìn một chút ba người Lưu Thiên Viên sắp không kiên trì nổi, lại nhìn một chút A Tu La đang giết tới. Khai Sơn Việt trong tay nguyên vốn muốn giết A Tu La đang cùng Lục Bình đối chiến bị một đoàn chân nguyên màu vàng nồng đặc lan tràn mà lên. Thiên Sơn lão tổ biết lấy lực lượng của mình căn bản ngăn cản không được A Tu La, nhưng dưới tình huống này ông ta cũng không thể không đi khuynh lực đánh cuộc, nếu không Chân Linh phải tất nhiên bị chết nhanh hơn. Nhưng ngay khi Thiên Sơn lão tổ đang muốn xuất thủ, lại thấy Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ đột nhiên từ bỏ hai con Ngọc Ma La đang đối chiến, liên thủ giết qua phía A Tu La. Sau lưng của bọn họ, hai con Ngọc Tu La đã cười gắn đuổi theo hai người. Thiên Sơn lão tổ cả kinh thất sắc, trong miệng gào lên “Cẩn thận”, trong tay Khai Sơn Việt đã rời tay bay ra chém tới một con Ngọc Tu La đuổi ở cuối cùng. Nhưng dưới tình thế cấp bách, Thiên Sơn lão tổ cho dù có ba đầu sáu tay, lúc này cũng chỉ kịp ném ra một thanh Khai Sơn Việt. Một con Ngọc Tu La cuối cùng hốt hoảng vội vàng xoay người ngăn cản. Nhưng dưới một kích đánh bất chợt của Thiên Sơn lão tổ, Bạn Sinh Linh Bảo trong tay suýt nữa bị đánh bay đi. Mặc dù như thế, con Ngọc Tu La cũng bị một lực ném của Thiên Sơn lão tổ đẩy ra đường thẳng truy kích, nhưng mà một con Ngọc Tu La khác đúng là vẫn đuổi sau lưng hai người. Một kích đầy uy lực của A Tu La rốt cục bị Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ liên thủ chặn lại, nhưng hai người trong nháy mắt lập tức bị A Tu La hoàn toàn đánh bay đi. Giữa không trung, Ngọc Tu La đuổi theo phía sau cười quái dị “Kiệt kiệt”, nhân cơ hội chém giết đi về phía Thiên Phàm, Thiên Tuyết lão tổ. Lúc này Thiên Phàm, Thiên Tuyết lão tổ mới vừa bị con A Tu La đánh một kích khí huyết sối trào, chân nguyên đến bây giờ cũng khó khăn lấy tiếp tế, như thế nào có thể ngăn cản được sự đánh lén đến từ sau lưng. Thời khắc nguy cấp, Thiên Phàm lão tổ đưa tay đẩy Thiên Tuyết lão tổ bên cạnh. Thiên Tuyết lão tổ nhất thời ngã ra ngoài hơn mười trượng. Mà Thiên Phàm lão tổ cũng sanh sanh bị một kích của Ngọc Tu La, người vẫn không ổn định giữa không trung trong miệng máu tươi đã phun ra đầy trời huyết vũ. - Thiên Phàm! Thiên Tuyết lão tổ trạng như phong ma, không đợi thân thể ổn định giữa không trung, chân nguyên trong cơ thể đã nghịch chuyển. Bất chấp loại phương thức này sẽ gây tổn thương đối với thân thể, người đã hóa thành một đạo đường vòng cung giữa không trung, vọt tới Thiên Phàm lão tổ. Những Thiên Phàm lão tổ bị Ngọc Tu La đánh lén bị thương nặng nguyên vốn cũng không tổn thương tánh mạng. Ngay khi Thiên Tuyết lão tổ vọt tới, sinh cơ quanh thân Thiên Phàm lão tổ cũng bị tước giảm đi với một tốc độ có thể nhận thấy rõ ràng.