Trên thực tế, nếu là rơi vào trên người của hai người Thanh Lang cùng Thanh Hổ, bởi vì hai người là pháp tướng sơ kỳ tu vi tính điểm sẽ cao hơn. Nhưng hiển nhiên hai người bọn họ đối với người đoạt chiến công tính điểm của mình cũng không coi trọng, mà là cam nguyện vì Thanh Hồ làm giá y. Đại chiến chung quanh Chân Linh phái trú địa vẫn như hỏa như đồ. Gần năm mươi tên Chân Linh phái đoán đan tu sĩ dưới sự chủ trì của hai người Cơ Thiên Hiên cùng với Lý Thiên Như, vận chuyển đạo binh đại trận bày theo trí địa hộ trận vững vàng chặn lại ma la đại quân đánh vào. Mặc dù ma la đại quân chiếm cứ ưu thế tuyệt đối trên số lượng, nhưng bởi vì các vị pháp tướng tu sĩ ở bên ngoài dính dấp, khiến cho ma la đại quân thời điểm vây công đại trận cũng không lấy được sự tương trợ của ma la cao cấp. Nhưng mặc dù như thế, ma la đại quân vẫn tạo thành một ít thương vong cho Chân Linh phái đệ tử. Mặc dù hai người Lý Thiên Như cùng với Cơ Thiên Hiên đã cực lực cứu giúp, nhưng vận chuyển đạo binh đại trận chính là hơn mười người phối hợp lẫn nhau, trong đó khó tránh khỏi sẽ xuất hiện chỗ sai sót mà bị ma la đại quân bắt được sơ hở. Đại chiến tiến hành đến hiện tại, Chân Linh phái đoán đan đệ tử đã có bốn người vẫn lạc, hơn mười người bị thương thế nặng nhẹ không giống nhau. Trong đó năm người bởi vì thương thế nặng hơn mà không thể không tạm thời thoát khỏi sự vận chuyển của đạo binh đại trận. Nhưng mà một lần này gần ngàn ma la lớn nhỏ đánh vào cũng đã bị đạo binh đại trận trước sau giảo sát hơn ba trăm con. Khí diễm của ma la không đợi dâng cao lập tức lần nữa bị dập tắt xuống. Theo đại chiến tiến hành, tinh thần của Chân Linh phái sĩ khí ngày càng trở nên dâng cao. Còn ma la đại quân bởi vì thương vong liên tiếp, nên tinh thần tiêu ma đến mức chẳng còn chút sĩ khí nào. Ma la đại quân lần này tiến công không chút tiến triển khiến cho A Tu La phía sau tức giận. Một tiếng hô hung ác truyền tới. Một con trong ba con A Tu La rốt cục không kềm chế được muốn xuất thủ. Lục Bình trong nơi đóng quân vẻ mặt biến đổi, vội vàng chạy ra từ chỗ trú địa trận bàn. Tuy nhiên, hắn thấy Hàn Vô Nhai cùng với Thiên Sơn lão tố đã trước một bước ra khỏi trú địa đại trận. Thiên Sơn lão tổ cầm Nhị kiếp linh bảo Khai Sơn Việt trong tay, trong tay Hàn Vô Nhai cũng nắm hai cái ngọc tiên. Hàn Vô Nhai cũng cầm một cái ngọc tiên mà trước đó Hoắc Vô Ngân đã cầm. Hai món Nhất kiếp linh bảo này giống như Phong Tuyết Song Phiến của Thiên Tuyết, Thiên Phàm lão tổ vậy nguyên vốn chính là một bộ. Lần này Phong Vũ Song Tiên chưởng khống trong tay một mình Hàn Vô Nhai, thực lực của nó cũng không giảm mà lại tăng. Lục Bình nhìn về phía Lâm Vũ lão tổ, thấy Lâm Vũ lão tổ làm một động tác an tâm một chút chở nóng, biết được cục diện bây giờ còn chưa tới thời điểm xấu nhất, vì vậy chưa từng xuất thủ tham chiến. Không ngờ một tiếng quát lên hung ác như vậy của một con A Tu La, toàn thể Chân Linh phái cả kinh một trận hốt hoảng. Nhưng một tính hiệu thu binh vang lên, con A Tu La đột nhiên xuất hiện chính là chiến lực cao cấp để kiềm chế Chân Linh phái, để cho ma la đại quân đang đeo bám cùng toàn thể Chân Linh phái thuận lợi lui về. Ngọc Ma La, Huyết Ma La đang cùng mọi người đeo bám nhân cơ hội rút người ra trở lui, rất nhanh sau đó hội tụ chung một chỗ thối lui ra phía sau. Chân Linh phái nhất phương đông đảo tu sĩ trong lúc nhất thời muốn tiến lên lưu lại một hai con làm chiến công. Nhưng họ đối mặt ma la đại quân tụ lại cùng với một con A Tu La tới tiếp ứng nhìn chằm chằm đều tâm ưu kiêng kỵ, không dám đuổi giết quá mức. Trong lúc nhất thời, Ngọc Ma La đối chiến với Thiền Nguyệt, Thiền Tương, Hạ Hầu Vô Thương, Tô Cẩm, Tang Du đua nhau rút đi. Thiền Nguyệt tức giận chém chết một con Huyết Tu La bị Lưu Thiên Viễn áp chế. Nàng ta cứng rắn. đoạt đi ba điểm từ trong tay Lưu Thiên Viễn, khiến cho Lưu Thiên Viễn cười khổ không thôi. Thiên Phàm, Thiên Tuyết hai vị lão tổ có thể chặn ba con Ngọc Ma La tấn công đã đem hết toàn lực. Lần này ma la lui binh hai người đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Hạ Hầu Vô Thương cùng với Tô Cẩm, Tang Du thấy chặn lại Ngọc Tu La vô vọng, nguyên vốn cũng muốn xoay người đánh chặn đường mấy con Huyết Tu La cũng không thể thành công. Chỉ có đám ba người Thanh Hồ bởi vì thực lực bây giờ vượt qua những Huyết Ma La đối chiến, lúc lại bước nhân cơ hội chặn xuống một con Huyết Tu La. Ba người nhất ủng mà lên, Huyết Tu La đương nhiên không địch lại, cuối cùng lần nữa bị Thanh Hồ đập một búa giết chết. Chiếu Ảnh Thạch dưới tay biểu hiện chiến công tính điểm đã đạt đến mười bốn điểm. Trong mấy người chỉ có Tạ Thiên Dương gắt gao siết cùng một con Ngọc Tu La đối chiến với hắn. Nhưng trên thực tế cũng đang đuổi theo đầu Ngọc Tu La đi về phía trong ma la đại quân. Mọi người cả kinh thất sắc, đang muốn lên trước chặn hắn lại nhưng đã không còn kịp rồi. Họ lập tức nghe đến một tiếng quát lên của con A Tu La nơi xa, đưa tay chộp một cái. Một đạo linh khí bàn tay khổng lồ vô tới trên đầu Tạ Thiên Dương. Mắt thấy Tạ Thiên Dương sẽ bị đạo linh khí bàn tay đánh trúng, không gian quanh người hắn cũng bắt đầu bởi vì đạo linh khí bàn tay khổng lồ hạ xuống mà không ngừng chấn động. Hiển nhiên đạo công kích này của A Tu La chính là muốn đưa Tạ Thiên Dương vào chỗ chết, không gian chấn động đã cắt đứt đường lui của Tạ Thiên Dương. Thời khắc nguy cấp, nghe trong hư không truyền tới hai tiếng vang giòn giã "ba, ba”. Hàn Vô Nhai đột nhiên xuất thủ bên ngoài mười mấy trượng. Hai đạo bóng roi phá không lần lượt thay đổi tới, nhất cử cắt đứt nửa đoạn bàn tay của linh khí bàn tay khổng lồ. Nhưng còn thừa lại nửa đoạn bàn tay vẫn bao lấy Tạ Thiên Dương trong đó, mắt thấy Tạ Thiên Dương sắp phải gặp nạn, không ngờ Thiên Sơn lão tổ chững chạc tỉnh táo đột nhiên phát ra một tiếng quát lên. Khai Sơn Việt rời tay bay ra, trong nháy mắt tới bầu trời đỉnh đầu của Tạ Thiên Dương, xẹt qua một đạo đường vòng cung hình nửa vòng tròn. Nửa đoạn linh khí bàn tay khổng lồ còn thừa lại hoàn toàn bị đánh nát, khiến cho Tạ Thiên Dương thoát khỏi nguy cảnh. Lập tức vào lúc này, một tiếng hét thảm truyền tới. Ngọc Tu La bị Tạ Thiên Dương đuổi giết liên tiếp bị Liệt Hỏa Thiên Dương kiếm chém trúng toàn bộ thân thể dấy lên liệt hỏa hừng hực. Từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ trong liệt hỏa. Tạ Thiên Dương thở phào thật dài nhẹ nhõm, sau lưng sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Trong lòng hắn vẫn sợ hãi không dám dừng lại chút nào, xoay người lập tức phi độn đi về phía Chân Linh phải trú địa. Mà một bên khác Tô Cẩm cũng nghênh tới trước mặt tiếp ứng, hai người vừa gặp mặt liền bị Tô Cẩm mỉa mai đến sệ cả mặt. Tạ Thiên Dương chẳng qua là cười ” hà hà” không dám phản bác, hắn cũng cám ơn Thiên Sơn lão tổ đã xuất thủ tương trợ. Trên thực tế, trước khi ma la đại quân rút lui, cũng đích xác là thời cơ tốt nhất đánh chết con Ngọc Tu La nguyên vốn bị Tạ Thiên Dương áp chế. Bởi vì lúc này tất cả ma la đều ở đây lui bước, những Huyết Ma La trước đó một mực tập nhiễu Tạ Thiên Dương đã rút đi trước một bước. Con Ngọc Tu La trong lúc nhất thời cũng lọt vào tình cảnh cô lập không ai giúp. Tạ Thiên Dương lập công tầm thiết, hiển nhiên không muốn từ bỏ cơ hội thoáng qua rồi biến mất. Trong lúc nhất thời Tạ Thiên Dương cũng quên cách đó không xa còn có một con A Tu La tới tiếp ứng. Nếu là Hàn Vô Nhai cùng với Thiên Sơn lão tổ không kiệt lực cứu giúp, Tạ Thiên Dương sợ rằng ngay cả chính bản thân hắn cũng bị bù vào. Một kích của A Tu La không trúng thì nó không xuất thủ nữa, ngược lại mang ma la đại quân thôi lui. Mọi người hiển nhiên cũng đua nhau trở về Chân Linh phái trú địa. Tạ Thiên Dương thấy trừ hắn ra không ai có chiến tích chém chết Ngọc Ma La nữa, nỗi sợ lúc trước sớm đã ném đến ngoài chín tầng mây, lập tức trở nên chỉ cao khí dương dâng lên. - Lấy ra, đều lấy ra, xem thử một chút coi điểm chiến công của mỗi người như thế nào? Chương 1277: Nghịch tập chung chiến (tiếp 2)Tạ Thiên Dương hò hét inh ỏi, muốn tất cả pháp tướng trung kỳ tu sĩ ước chiến lần này lấy ra những ghi nhận về việc chém chết của mỗi người để so sánh một phen. Trên tay hắn có mệnh của một con Ngọc Tu La, cũng được mười điểm. Hạ Hầu Vô Thương cùng với Thiền Tương đều viên viênvô thu, trên tay Thiền Nguyệt ngược lại có ba điểm, cũng là một con Huyết Tu La cướp xuống từ trong tay của Lưu ThiênViện trước đó. Tô Cẩm cũng chém giết một con Huyết Tu La, tính điểm trên tay đồng dạng là ba. Tang Du đánh chết một con Huyết Ma, tính điểm là năm. Tạ Thiên Dương thấy tất cả mọi người kém hắn một đoạn, khí thế của cả người lập tức không giống nhau. Đây cũng cực kỳ giống một người đích truyền tu sĩ sinh ra thánh địa danh môn, khiến cho một bên Tô Cẩm cười khổ không thôi. - Lục huynh, trước đó huynh không phải là cũng có một lần giao chiến với ma la đại quân sao, lấy tính điểm của huynh để cho đoàn người nhìn một chút đi! Đám người Lưu Thiên Viễn mặc dù bởi vì pháp tướng sơ kỳ tu vi mà không có tư cách tham dự đến trong đó, nhưng đây cũng không làm trở ngại bọn họ nhận kết quả ước chiến của mấy người này. Tuy nhiên thời điểm thấy Tạ Thiên Dương không biết trời cao đất rộng khiêu chiến đến trên người Lục Bình, Lưu Thiên Viễn, huynh đệ Tần Vũ, Tần Cương đều đua nhau lộ ra biểu lộ quái dị. Tuy nhiên Tạ Thiên Dương hưng phấn quá độ hiển nhiên không chú ý tới thần sắc của mấy người bọn họ. Thấy Tạ Thiên Dương khiêu khích, Lục Bình khẽ cười nói: - Không vội, còn có một người huynh còn không so được! - Người nào? Tạ Thiên Dương cười ” hắc hắc” hỏi: - Còn có ai nữa chứ? Lục Bình chỉ chỉ Thanh Hồ, đáp: - Nàng ta! - Bao nhiêu? Thanh Hồ nhẹ giọng cười đem Chiếu Anh Thạch của mình đưa tới trước mặt của Tạ Thiên Dương, phía trên hiện lên thanh thanh sở sở chiến công tính điểm “mười bốn”.