Chân Kinh Cửu Cửu
Chương 5 : Môn chủ bạch cốt môn
Hôm nay ngươi lại muốn giở trò gì đây? Chỉ mới hôm qua thôi ngươi còn tỏ ra ngoan ngoãn kia mà?
Phản ứng tiếp theo đó của mỹ diện phụ nhân cũng là thứ phản ứng Tiểu Bình đã toan liệu trước. Đó là mụ cầm bọc thức ăn ném mạnh vào vách đá cho vỡ tung tóe ra như hôm đầu tiên mụ đã từng làm và từng khiến Tiểu Bình bị khuất phục.
Nhưng lần này thì khác, Tiểu Bình đã định tâm sẵn từ trước nên vẫn thản nhiên nhìn mụ hành động. Bất quá nó chỉ nói một câu:
- Tại hạ đã nghĩ thấu đáo rồi, nếu không chết bây giờ thì chưa đầy hai mươi ngày nữa, lúc đại nương nghe hết toàn bộ kinh văn Vô Vi cũng là lúc tại hạ mất mạng, thà chết trước vẫn hơn.
Phản ứng kế tiếp của mụ cũng đúng như Tiểu Bình đoán, vì đó cũng là phản ứng của mụ trước kia. Mụ cười lạt:
- Trừ phi người vừa nghĩ ra cách nào để đối đầu, chứ với cách này ta e chỉ sau đôi ba ngày chịu đói ngươi cũng phải chấp thuận theo ý của ta thôi. Chuyện hôm nay dừng ở đây được rồi, cũng đúng lúc ta muốn dừng để có dịp xem qua những đoạn kinh văn ngươi đã trao đổi với ta có đúng là kinh văn thật hay không? Và ta hy vọng lần sau gặp lại ngươi sẽ có thái độ hợp tác như mười ngày đã qua. Ha ... ha ...
Tiểu Bình vẫn thản nhiên nhìn mụ bỏ đi. Chỉ sau đó một lúc lâu Tiểu Bình mới bắt đầu nhích động. Và nó cử động thật nhanh.
Trước tiên nó chui theo động khẩu hẹp và quay lại Vực Xà Cốt. Sau đó, với ánh sáng huyền ảo từ viên Dạ Minh Châu, nó làm cho lũ quái xà bị mê hoặc đến đờ đẫn cả thân hình.
Đoạn lấy mắt nhìn khắp lượt lũ quái xà ở gần ngay trước mặt, Tiểu Bình chọn lấy một con vừa đủ to và dùng tay bóp mạnh vào phần thân chỉ cách đầu con quái xà một thốn. Con quái xà bị bóp đúng vào yếu huyệt khiến toàn thân nó phải nhũn ra, để mặc cho Tiểu Bình muốn làm gì nó thì làm. Tiểu Bình lôi con quái xà vào trong một khoảng cách đủ xa lũ quái xà còn lại. Chỉ đến lúc này Tiểu Bình mới dám khom lưng, hé miệng và ngoạm thật mạnh, thật sâu vào chỗ mềm nhất bên dưới đầu con quái xà.
Toàn thân con quái xà liền run lên, làm cho máu huyết của chính con quái xà càng thêm bắn vọt vào chiếc mồm hau háu đói của Tiểu Bình.
Đó là cách Tiểu Bình đã nghĩ ra để có thể cùng mụ mỹ diện phụ nhân nọ thi gan, xem ai phải chiều theo ý muốn của ai!
Máu của con quái xà đủ làm cho Tiểu Bình no chí ít là năm bảy canh giờ. Nếu từ đây cho đến lúc đó mỹ diện phụ nhân không quay lại hoặc có quay lại nhưng không thỏa mãn những yêu sách tối thiểu của Tiểu Bình thì còn có cả vạn vạn con quái xà ở bên ngoài, Tiểu Bình còn lo gì phải chịu đói khát?
Nuốt hết máu huyết của con quái xà, Tiểu Bình nhận ra điều này qua lực vùng vẫy càng lúc càng yếu dần của con quái xà, để xóa bỏ mọi dấu vết, Tiểu Bình ném xác con quái xà ra bên ngoài, nơi có muôn vạn con quái xà sẵn sàng giúp Tiểu Bình phi tang.
Và chuyện đó diễn ra chỉ trong nháy mắt, như mới hôm qua Tiểu Bình đã thử một lần và đã bàng hoàng nhìn cảnh lũ quái xà xâu xé đồng loại.
Chờ cho mọi dấu vết đều bị xóa bỏ, Tiểu Bình lại chui trở ra và khi quay lại đã mang theo không ít những mẩu xương khô vụn vỡ! Để có thể thực hiện ý định, Tiểu Bình khi khom người chui vào trong đã cố tình chui ngược, chân chui trước và đầu chui sau cùng. Cứ thế, Tiểu Bình vừa chui vừa tìm cách sắp bày những mẩu xương khô sao cho hễ có ai chui vào tất phải chạm vào những mẩu xương khô này và làm cho chúng phát thành tiếng động.
Sau khi sắp bày xong, tự mãn nguyện với kế mưu vừa thực hiện, Tiểu Bình liền tiến nhanh đến chỗ có gờ đá nhặt ra ba vật. Gồm quyển bí kíp Vô Vi và hai mảnh gỗ vốn là hai phần rời ra từ chiếc hộp.
Lựa một mảnh gỗ tương đối còn tốt nhất, Tiểu Bình dùng một mảnh xương vụn có một đầu khá sắc để khắc họa trở lại đủ năm bức đồ hình vào hai bên mặt của mảnh gỗ.
Với mảnh gỗ thứ hai, Tiểu Bình cũng làm y như vậy nhưng lại cố tình thay đổi một đôi chỗ ở mỗi đồ hình.
Đang săm soi nhìn ngắm lại hai mảnh gỗ, có thể nói là kiệt tác đầu tay của mình, Tiểu Bình bỗng kinh nghi khi nghe có tiếng động khẽ vang lên.
Rắc ...
Đó là tiếng xương khô vỡ vụn và chính là một trong những mảnh xương khô đã được Tiểu Bình cố tình đặt ở lối chui vào động thất. Tiểu Bình liền đánh tiếng:
- Chỉ mới bỏ đi chưa lâu sao đại nương đã sớm quay lại?
Đáp lại câu Tiểu Bình hỏi là một tiếng kêu đầy kinh ngạc:
- Ở bên trong quả nhiên có người ẩn nấp. Đệ tử phải làm gì đây, sư phụ?
Thanh âm này nếu Tiểu Bình nhớ không lầm thì chính là thanh âm của vị muội muội, người đã từng nghi là Tiểu Bình vẫn còn sống.
Một thanh âm khác chợt vang lên:
- Nha đầu Bạch Liễu quả đã có điều lừa dối ta. Thảo nào thái độ của ả mấy lúc gần đây ta cảm thấy khác trước! Ngươi còn đợi ta ra lệnh nữa sao? Hãy mau chui vào trong, xem kẻ nào đã được Bạch Liễu che giấu ở đó. Không khéo ả đã tìm thấy Linh Xà Đơn, vật trước kia đã bị lão sư phụ gàn dở của ta đem đi gấu biệt. Nhanh lên!
Chỉ cần nghe một mẩu đối thoại ngắn này đủ cho Tiểu Bình hiểu thấu suốt cùng một lúc mấy nan đề.
Do vậy, Tiểu Bình vì quá cấp bách nên đã có những hành vi hết sức vội vàng. Trước hết, để tự che giấu thân phận, Tiểu Bình vội vã ném tọt viên Dạ Minh Châu vào miệng. Kế đó, nó ném cả hai mảnh gỗ qua một bên, không để tâm nhận định xem mảnh gỗ nào đã được nó khắc họa những đồ hình thật. Và sau cùng nó nắm gọn quyển sách mỏng vào hai lòng bàn tay, bắt đầu xé thành nhiều mảnh vụn.
Soạt ... soạt ...
Tiếng động do hai mảnh gỗ bị ném đi và âm thanh phát ra từ quyển sách mỏng bị xé bỏ làm cho một câu nói từ bên ngoài vang vào đầy cấp bách:
- Bạch Phụng, ngươi đừng chần chờ nữa! Ta nghe tiếng kẻ nào đó đang hủy một vật gì thì phải, ngươi hãy mau ngăn y lại. Rất có thể đó là bí kíp Vô Vi mà bấy lâu nay bổn môn luôn vất vả tìm kiếm.
Thanh âm của nhân vật đó khẩn trương thì những động tác của Tiểu Bình cũng thêm khẩn trương. Nó xé bỏ quyển sách mỏng nhanh hơn và bắt đầu hất tung những mảnh vụn về tứ phía.
Đúng lúc này Tiểu Bình nghe có tiếng đánh lửa từ hỏa tập vang lên. Và tiếp đó là một vùng hỏa quang xuất hiện, soi rõ một gương mặt vừa ngây thơ vừa xinh đẹp của một cô nương có độ tuổi chừng mười lăm mười sáu.
Nàng ta cũng đang ngây người nhìn Tiểu Bình. Sau đó nàng bật kêu:
- Chính là y, sư phụ! Kẻ mà đồ nhi từng nói y vẫn bình ổn cho dù đã bị Độc Phong Tuyệt Khí nhiễm vào! Sư phụ hãy mau vào đây, chao ôi, đúng là y vừa mới phá hủy xong một vật giống như là quyển bí kíp.
Ầm! Ầm!
Sau hai tiếng chấn động long trời lở đất làm cho Tiểu Bình ngỡ đang gặp cảnh núi non đổ vỡ trước mặt, liền xuất hiện một gương mặt chỉ toàn là những vết sứt sẹo loang lỗ, và ngự trị trên đó là một đôi mắt cứ bắn rực ra những tia hung quang rợn người. Liền sau đó, có lẽ do tiếng chấn động đã gây ra, ngọn hỏa tập trên tay nữ nhân được gọi là Bạch Phụng bỗng tắt ngấm, kèm theo đó là nền động dưới chân Tiểu Bình lại lay chuyển thật mạnh. Tất cả đều dồn dập xảy ra làm cho Tiểu Bình chưa lần nào kinh hoàng bằng. Do đó, Tiểu Bình bỗng ngã vật ra và hôn mê trầm trầm ... oOo Một thanh âm nhỏ nhẹ chợt vang lên đúng vào lúc Tiểu Bình mở choàng mắt.
- Y tỉnh lại rồi! Sư phụ, y tỉnh lại thật rồi.
Là thanh âm của Bạch Phụng. Tiểu Bình ngay khi minh bạch điều này liền chờ đợi sự xuất hiện của một gương mặt đầy những vết sứt sẹo.
Thế nhưng, thanh âm vang lên lại là thứ thanh âm nghe thật từ hòa, tương phản hoàn toàn với một diện mạo kinh tởm đang được Tiểu Bình tự mường tượng trong tâm trí.
- Đừng có hốt hoảng lên như thế Phụng nhi, kẻo ngươi làm y thêm hoảng sợ, sau lần vừa rồi đã nhìn thấy giả diện xấu xa của sư phụ.
Hai chữ giả diện làm cho Tiểu Bình nhớ lại lớp quỷ diện kỳ quái đã che giấu gương mặt thật sự khả ái của mỹ diện phụ nhân vốn có tính danh thật là Bạch Liễu.
Tiểu Bình từ từ quay đầu về phía có tiếng phát thoại.
Một khung cảnh bình yên và nhàn nhã cũng nhân đó lướt qua mắt Tiểu Bình. Một cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, có một ngọn suối nước trong vắt uốn lượn chạy quanh, cạnh con suối là hai còn người vừa đẹp vừa thùy mị nhu mì, chính là Bạch Phụng và một phụ nhân đã cao niên, tuổi phải trạc tứ tuần là ít. Cũng là người vừa lên tiếng ngay sau tiếng kêu lộ ý mừng rỡ của Bạch Phụng.
Tuy không còn nhìn thấy một diện mạo xấu xa như độ nào nhưng Tiểu Bình thừa hiểu mỹ phụ nọ là ai. Nó ngồi lên và khẽ khàng lên tiếng:
- Tại hạ tự biết tội đã đột nhập vào quý môn ...
Mỹ phụ nọ đưa tay ngăn lại:
- Chuyện đã qua không cần nhắc lại. Huống chi ta cũng có lỗi là đã ra những mệnh lệnh quá khắt khe với ngươi, chỉ là một đứa bé. Nhưng bây giờ ngươi còn sống là ổn rồi.
Nếu ngươi không ngại ta sẽ thu nhận ngươi làm môn đồ và ngươi có thể gọi ta là sư phụ như bọn Bạch Phụng vẫn gọi.
Tiểu Bình ngỡ như nghe nhầm. Nó sững sờ nhìn mỹ phụ:
- Đại nương không những không bắt tội tại hạ mà lại còn ...
Mỹ phụ nọ chợt sa sầm nét mặt:
- Dường như ngươi cũng từng gọi Bạch Liễu là đại nương? Bạch Liễu đã sinh tâm làm phản. Ngươi gọi ta như thế có khác nào đánh đồng ta cùng với Bạch Liễu phản đồ?
Tiểu Bình ngớ người và nhận ra con người của mỹ phụ hoàn toàn không giống như Bạch Liễu, mỹ diện phụ nhân từng uy hiếp Tiểu Bình. Tuy nhiên, vì không biết gọi mỹ phụ như thế nào cho phải nên Tiểu Bình cứ thế nín lặng không một lần lên tiếng.
Bạch Phụng chợt bảo:
- Sư phụ ta cũng là Môn chủ đương nhiệm của Bạch Cốt Môn. Lời của sư phụ ta hoàn toàn là thiện ý, ngươi còn ngại gì mà không gọi người là sư phụ?
Tiểu Bình đưa mắt nhìn Bạch Phụng:
- Vậy là cô nương không hiểu rồi. Tại hạ chưa thể đáp ứng vì không biết liệu như thế có nên chăng nếu một mình tại hạ lại có đến hai sư phụ?
Bạch Phụng cau mặt:
- Ngươi đã từng bái sư rồi sao? Nếu là vậy, ngươi đâu thể bái sư lần thứ hai!
Tiểu Bình nhăn nhó, định giải thích thì nghe mỹ phụ lên tiếng:
- Nếu đã có sư phụ, việc ngươi tự tiện bái sư lần thứ hai sẽ bị mọi người ghép cho hai chữ phản đồ. Chỉ còn một cách như thế này thôi, ngươi phải gọi ta là Môn Chủ, vì dù sao ngươi cũng phải là môn nhân của bổn môn.
Tiểu Bình vẫn băn khoăn:
- Gọi như thế có ổn chăng?
Bạch Phụng chợt gắt:
- Còn gì nữa mà không ổn? Hay ngươi nghĩ ngươi sẽ có cách ly khai chốn này, một nơi luôn được xem là nội bất xuất ngoại bất nhập? Và nếu thật sự không có cách, đương nhiên ngươi phải vĩnh viễn lưu ngụ ở đây. Ngươi chỉ có thể lưu ngụ với tư cách là môn nhân của bổn môn thôi!
Tiểu Bình hoài nghi:
- Nói vậy, bất kỳ ai đã lỡ chân lạc bước đến đây đều không có cách nào để rời bỏ? Tại sao lại có chuyện như thế này?
Bạch Phụng há miệng định giải thích nhưng mỹ phụ tỏ ra nhanh miệng hơn. Mỹ phụ bảo:
- Bảo không có cách là không đúng, nhưng chuyện đó thật là hạn hữu. Còn nguyên nhân tại sao thì sau này ta sẽ từ từ giải thích. Chứ sự thật thì y như Bạch Phụng vừa nói, Bạch Cốt Cốc quả nhiên chính là nơi mà người ở trong không thể đi ra ngoài và người ở bên ngoài thì càng không dám tự tiện xông vào Bạch Cốt Cốc. Ngươi cứ lưu lại ở đây một thời gian ắt sẽ rõ lời ta nói có đúng hay không.
Nói đến đây mỹ phụ chợt thở dài:
- Riêng về việc nhận ngươi vào làm môn nhân, ý của ta chỉ muốn tiện cho ngươi thôi, hài tử. Và nếu ngươi không chấp thuận thì ta cũng không miễn cưỡng.
Nghe đến đây Tiểu Bình vụt kêu:
- Lòng đại lượng của Môn Chủ khiến tại hạ muôn phần cảm kích. Nếu biết trước Môn Chủ là người có dạ từ tâm như thế này, tại hạ dù có chết quyết cũng không để Bạch Liễu đại nương uy hiếp!
Bạch Phụng thất kinh:
- Ngươi bảo Bạch Liễu sư tỷ uy hiếp ngươi? Tại sao lại uy hiếp?
Một lần nữa mỹ phụ lên tiếng không cho Tiểu Bình cơ hội giải bày:
- Bạch Liễu phản nghịch, lỗi là ở ta quản giáo bất nghiêm, khiến hài tử bị liên lụy. Vì thế ta cũng đã liệu tính tất cả, cho dù hài tử có là người của bổn môn hay không thì sau này ta vẫn phải có trách nhiệm quan tâm và chăm sóc cho hài tử, gọi là bù đắp lại phần nào ác nghiệt do Bạch Liễu gây ra.
Bao nhiêu định kiến trước đây của Tiểu Bình về môn chủ Bạch Cốt Môn qua hành vi đầy gian ngoa xảo quyệt của Bạch Liễu thì giờ đây chỉ cần nghe mỹ phụ nói như thế là đủ để xóa tan hoàn toàn trong tâm trí Tiểu Bình, quả vậy, Tiểu Bình từ thuở bé đến giờ chưa thật sự bị ai cảm hóa như thái độ và lời lẽ của mỹ phụ lúc này. Và Tiểu Bình càng thêm cảm kích, đến nổi bỗng phục người xuống và hành lễ trước mỹ phụ.
- Môn chủ ở thượng vị, xin nhận của đệ tử một lễ, gọi là ...
Bạch Phụng bỗng bật cười:
- Ngươi gọi Môn chủ là đúng rồi, nhưng sao lại tự xưng là đệ tử?
Tiểu Bình ngớ người, nhìn Bạch Phụng:
- Xưng như vậy không đúng sao?
Bạch Phụng cũng ngơ ngác:
- Ngươi không biết thật hay đang giả vờ làm kẻ ngốc. Cách xưng hô đó chỉ dành cho ngươi xưng với sư phụ ngươi mà thôi. Còn riêng trường hợp này, vì ngươi là môn nhân của bổn môn, ngươi phải xưng là thuộc hạ mới đúng!
Tiểu Bình lẩm nhẩm lập lại:
- Xưng là thuộc hạ ư? Dường như đây là cách xưng hô nghe không được thuận tai mấy.
Mỹ phụ chợt phì cười:
- Nghe không thuận tai có lẽ vì ngươi bấy lâu nay như chưa có dịp được ai khác chỉ bảo giáo huấn. Phải chăng lệnh sư chỉ có mỗi mình ngươi là truyền nhân? Và lệnh sư vì tính tình cô độc, không mấy khi có bằng hữu vãng lai nên ngươi chẳng có mấy cơ hội được học hỏi về kinh lịch trên giang hồ? Cũng không hề gì, ngươi muốn xưng hô như thế nào cũng được, miễn thuận tiện cho ngươi mà thôi!
Tiểu Bình chợt có cảm nhận khắp mặt nó đang đỏ bừng. Đồng thời, nó cũng cảm thấy áy náy. Chỉ muốn nói cho mỹ phụ biết tất cả, rằng nó chưa hề bái sư, rằng nó chỉ vì quá ấp ủ với lời đã hứa của đại ca Đoan Mộc Ngũ nên hầu như đã đơn phương nhận sư phụ của đại ca làm sư phụ của nó. Chứ thật ra nó nào biết sư phụ đó là nhân vật như thế nào, có hay không có bằng hữu và liệu tính tình có cô độc như lời mỹ phụ vừa đoán không?
Nhưng cơ hội cho Tiểu Bình giải thích hầu như không hề có. Mỹø phụ đang bảo Bạch Phụng :
- Phụng nhi hãy đưa y đi xem khắp lượt, cho y biết toàn bộ sơn môn gần một trăm năm gầy dựng của chúng ta. Nhân đó cũng giải thích cho y hiểu những cấm điều của bổn môn.
Mà nhớ hãy xem y là đệ đệ, cần chỉ bảo y cặn kẽ, nhưng không việc gì phải vội. Vì đằng nào y cũng mãi mãi lưu lại đây với chúng ta mà! Ha ... ha ...
Cũng là tràng cười dài nhưng theo Tiểu Bình cảm nhận thì mỹ phụ cười thích thú, không hàm ý xấu xa như Bạch Liễu từng cười. Với cảm nhận đó, lúc mỹ phụ quay người bỏ đi, không hiểu sao Tiểu Bình cứ mãi nhìn theo và luyến tiếc, như thể đó là người thân duy nhất của Tiểu Bình lúc này, mà nó chẳng hề muốn rời xa cho dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bạch Phụng chợt làm cho Tiểu Bình quay trở lại thực tại khi bảo:
- Như sư phụ ta vừa bảo, kể từ nay Bạch Phụng ta đã có ngươi là đệ đệ. Vậy ta được làm tỷ tỷ, không còn mãi làm muội muội như lúc trước nữa.
Tiểu Bình đưa mắt nhìn Bạch Phụng:
- Nói như vậy, trước khi đệ được thu nhận tỷ tỷ là người nhỏ nhất ở đây?
Bạch Phụng vụt thở ra:
- Biết làm sao được khi ta vừa là người nhỏ tuổi nhất vừa được Môn Chủ sư phụ thu nhận làm đệ tử sau cùng? Và nếu ta không gọi người này người kia là tỷ tỷ thì cũng phải gọi người khác nào là thúc thúc, nào bá bá, cũng có khi phải gọi là lão thúc thúc hoặc lão bá bá nữa.
Tiểu Bình kinh ngạc:
- Hóa ra ở đây có rất nhiều người, và ai ai cũng đều cao niên? Họ từ đâu xuất hiện?
Bạch Phụng nhướng mày:
- Một ít người thì từng sinh trưởng ở đây. Kể từ lúc bổn môn được Tổ Sư sáng lập. Đó là số người cao niên nhất, có đến bát tuần là ít. Bọn ta phải gọi họ là lão thúc thúc hoặc lão bá bá tùy theo bối phận của họ.
- Tùy theo bối phận nghĩa là gì, tỷ tỷ?
Bạch Phụng được dịp lên mặt vị tỷ tỷ:
- Sư phụ ta chính là đệ tử đích truyền của Tổ Sư và Tổ Sư thì có một vị sư huynh và năm bảy vị sư đệ muội. Cứ theo đó mà tính, hễ đệ tử của sư huynh Tổ Sư thì ta phải gọi là bá bá, đệ tử của sư đệ hoặc sư muội của Tổ Sư thì ta gọi họ là thúc thúc. Tương tự, ta phải gọi sư huynh và những sư đệ của sư muội của Tổ Sư là lão bá bá và lão thúc thúc. Ngươi hiểu kịp chứ?
Tiểu Bình đương nhiên phải hiểu vì lời giải thích của Bạch Phụng là quá rõ. Tuy nhiên Tiểu Bình vẫn hoang mang:
- Như tỷ tỷ vừa bảo thì những vị lão bá bá hoặc lão thúc thúc đều là những người được sinh trưởng ở đây, đủ hiểu thân sinh phụ mẫu của họ mới chính là những người xuất hiện đồng thời với Tổ Sư bổn môn ở Bạch Cốt Cốc này. Như vậy, đâu thể có chuyện những nhân vật lão bá bá hay lão thúc thúc lại là sư huynh sư đệ với Tổ Sư?
Bạch Phụng vụt ngớ ngẩn:
- Ngươi nói cũng phải. Họ quả nhiên chỉ là hậu bối của Tổ Sư, đâu thể họ đồng thời là sư huynh hay sư đệ sư muội của Tổ Sư được? Không ổn rồi, có lẽ ta phải đưa ngươi đến Biệt Hành Cốc, nhờ sư phụ giải thích lại cho ngươi minh bạch.
Tiểu Bình liền bật hỏi:
- Biệt Hành Cốc là ở đâu?
Bạch Phụng đáp:
- Đối với các môn phái khác thì Biệt Hành Cốc có ý nghĩa như Tổ Sư Đường. Nhưng do địa thế của bổn môn tương đối bất tiện nên Biệt Hành Cốc cũng là nơi cư ngụ biệt lập của Môn Chủ bổn môn. Ngươi cứ đi theo ta đến đấy rồi sẽ rõ! Đi nào!
Chợt có bóng người xuất hiện, cứ như người đó vừa từ dưới đất chui lên vậy. Người đó lên tiếng:
- Ngươi cần gì phải đưa y đến Biệt Hành Cốc, vốn là nơi chỉ có những ai là đệ tử của Môn Chủ mới được vào? Nếu có gì muốn hỏi hãy hỏi lão thúc thúc này!
Đang lúc Tiểu Bình ngẩn người nhìn lão nhân trông thật cằn cỗi, chính là nhân vật vừa xuất hiện, thì Bạch Phụng đã reo lên:
- Tam lão thúc! Tam lão thúc đã xuất quan từ lúc nào? Bấy lâu nay không có Tam lão thúc bên cạnh, Phụng nhi buồn đến chết được.
Lão nhân cười khà khà, làm cho nét mặt nhăn nheo của lão như càng thêm cằn cỗi. Lão nhân vừa đáp lời Bạch Phụng vừa đưa mắt nhìn qua Tiểu Bình:
- Ta cũng vừa mới xuất quan, kịp nghe tin Môn Chủ vừa thu nhận thêm một môn nhân.
Có lẽ chính là tiểu huynh đệ đây?
Bạch Phụng tỏ ra hớn hở:
- Đúng vậy đó. Tam lão thúc! Y cũng là đệ đệ của Phụng nhi, tên của y là ...
Chợt nhớ ra chưa biết tên của Tiểu Bình là thế nào, Bạch Phụng quay qua hỏi Tiểu Bình:
- Tên của đệ đệ là gì?
Tiểu Bình đáp có phần nào thận trọng. Nhưng tại sao phải thận trọng thì ngay lúc này chính bản thân Tiểu Bình cũng không rõ nguyên nhân:
- Ai cũng gọi đệ đệ là Tiểu Bình. Tỷ tỷ cứ gọi Bình đệ là được rồi!
Lão nhân cau mặt:
- Vậy còn đại tính thì sao? Không lẽ tiểu huynh đệ không có họ?
Và Tiểu Bình vụt hiểu tại sao nó lại có cảm giác thận trọng với lão nhân. Vì mỗi lần được ai đó hỏi đến tính danh, Tiểu Bình liền đoán biết rằng họ sẽ không tin hoặc sẽ có ý nghĩ rằng Tiểu Bình chính là thứ tiểu tạp chủng. Chỉ có hạng tạp chủng như Tiểu Bình mới không có hoặc không biết thân sinh phụ mẫu là ai. Để tự vệ, hầu như đó là bản tính đã tự hình thành từ rất lâu ở trong người Tiểu Bình, nó đáp cộc lốc:
- Mọi người còn gọi tại hạ là “tiểu tạp chủng”!
Như đoán biết tại sao ở Tiểu Bình lại có thái độ này, lão nhân chợt cười giả lả:
- Ai muốn gọi thì gọi, riêng ta sẽ gọi ngươi là Bạch Tiểu Bình. Vì đa phần môn nhân bổn môn đều dùng họ Bạch thay cho đại tính thật mà ai ai cũng muốn quên đi.
Một lần nữa cảm giác lại mách bảo Tiểu Bình phải thận trọng với lão nhân này. Vì chẳng phải đại ca Đoan Mộc Ngũ từng căn dặn nó, bảo nó đừng bao giờ chối bỏ quá khứ?
Huống chi ở đây, lão nhân này lại muốn chối bỏ cả xuất thân cội nguồn!
Vì thận trọng nên Tiểu Bình quyết không để lộ cảm xúc này ra, nó đáp nhẹ:
- Đa tạ Tam lão thúc. Vậy là từ nay tại hạ đã có được tính danh đầy đủ như mọi người, là Bạch Tiểu Bình.
Lão lại nhăn mặt:
- Ngươi nên xưng là Bình nhi như Phụng nhi. Bằng không thì cứ xưng là tiểu điệt hoặc điệt nhi. Xưng bằng tại hạ như ngươi vừa xưng nghe không thuận tai chút nào.
Vẫn nhũn nhặn, Tiểu Bình đáp:
- Đa tạ Tam lão thúc đã chỉ giáo, tiểu điệt biết rồi!
Tâm trạng đang hớn hở của Bạch Phụng bỗng bị chùng lại, và Bạch Phụng hiểu nguyên nhân vì đâu. Để làm cho không khí trở lại bình thường, Bạch Phụng cố ý chuyển đổi đề tài và hỏi lão nhân:
- Tam lão thúc xuất hiện thật đúng lúc, Phụng nhi đang muốn hỏi, Tam lão thúc thật sự có quan hệ thế nào với Tổ sư bổn môn?
Lão nhân tươi cười nhìn Bạch Phụng. Và có lẽ lão cứ mãi mãi như thế mỗi khi được cùng Bạch Phụng tương hội. Tiểu Bình nghĩ như thế và còn tin chắc đó là nguyên nhân khiến Bạch Phụng luôn rất vui nếu có lão xuất hiện. Lão đáp:
- Cũng may lúc ta đến thì cũng kịp nghe hai ngươi đang băn khoăn điều gì. Bằng không với cách hỏi của ngươi rất dễ bị người khác ngộ nhận, nghĩ ngươi đang có những nghi nan về những chủ trương quan trọng của bổn môn, và đó là phạm vào đại cấm kỵ.
Bạch Phụng vụt thè lưỡi:
- Phụng nhi nào dám nghi ngờ những chủ trương của bổn môn? Và cũng vì sợ bị ngộ nhận nên Phụng nhi chỉ dám hỏi Tam lão thúc, hoặc hỏi ngay sư phụ thôi.
Lão tươi cười:
- Biết cẩn trọng như thế là tốt! Còn về điều hai ngươi vừa hỏi thì cách giải thích rõ nhất là thế này. Tổ Sư của bổn môn chưa phải là một trong những người đầu tiên dám mạo hiểm xông vào Bạch Cốt Cốc. Những người đó đều là trưởng bối của bọn ta, kể cả Tổ Sư của bổn môn. Nhưng danh xưng của bổn môn chỉ bắt đầu có kể từ lúc Sư Tổ của ngươi khai sáng Bạch Cốt Môn. Do vậy, bọn ngươi gọi ta là Tam lão thúc cũng không có gì đáng để nghi ngờ.
Nói ra câu cuối cùng, mắt của lão nhân bỗng nhìn qua Tiểu Bình, khiến nó hiểu đó là lời nói dành cho nó. Do đó nó cho phép bản thân nó được lên tiếng:
- Giải thích như Tam lão thúc khiến tiểu điệt hiểu rằng những nhân vật đầu tiên đặt chân đến Bạch Cốt Cốc chỉ là tình cờ! Và vì không có cách nào quay trở lại bên ngoài nên họ chấp nhận lưu ngụ ở đây? Và đến những người thuộc đời liền sau mới nảy ý sáng lập Bạch Cốt Môn.
Lão nhân nghiêm giọng:
- Ngươi nói rất đúng. Nhưng tự ngươi nghĩ ra hay từ trước đã có người giải thích?
Tiểu Bình càng thêm lo ngại. Vì nếu bảo rằng đó là do nó tự đoán ra, phần nào là nhờ những lưu tự của nhân vật Triệu Quang Bích, thì hoặc là lão nhân sẽ không tin hoặc có tin nhưng sẽ sinh nghi kỵ! Còn bảo đó là do người khác giải thích từ trước thì nhỡ lão nhân hỏi đó là người nào, nó đâu biết đáp sao cho phải. Do đó, Tiểu Bình chỉ đáp một cách mập mờ:
- Tiểu điệt chỉ đoán biết phần nào nhờ những lời giải thích quá rõ ràng của Tam lão thúc.
Tiểu điệt không còn hỏi gì thêm.
Lão nhân bật cười, làm lớp da nhăn nheo cằn cỗi của lão phải run lên bần bật, tợ như lão đang khóc.
- Nếu là vậy, ta cũng không tiện quấy nhiễu thêm câu chuyện của bọn trẻ các ngươi.
Phụng nhi hãy lo tiếp đãi đệ đệ ngươi cho thật chu đáo nha! Ha ha ...
Và chỉ sau một lượt chớp động thân hình, lão nhân liền biến mất khỏi tầm thị tuyến của Tiểu Bình.
Tiểu Bình buột miệng hỏi Bạch Phụng:
- Tam lão thúc làm cách nào mà chỉ thoắt một cái là biến mất?
Bạch Phụng hồ nghi, nhìn Tiểu Bình:
- Đó gọi là khinh thân pháp, một trong những môn công phu mà bất kỳ người luyện võ nào cũng cần phải am hiểu! Có lẽ nào bản thân ngươi chưa hề biết võ công?
Vẻ mặt có phần nào ngây thơ của Bạch Phụng làm cho Tiểu Bình có cảm nhận là có thể tin ở Bạch Phụng. Nó đáp với nụ cười gượng:
- Kỳ thực, đệ đâu có luyện công bao giờ mà tỷ tỷ bảo là biết với không biết.
Lập tức Bạch Phụng hỏi:
- Sao lạ vậy? Hóa ra ngươi có sư phụ cũng bằng không? Hoặc sư phụ ngươi chưa hề có ý nghĩ là phải truyền thụ võ công cho ngươi?
- Đệ cũng chưa bái sư. Có chăng đó chỉ là dự định của đệ, nếu đệ được dịp gặp nhân vật đó!
Bạch Phụng chợt trợn mắt:
- Nếu là vậy, sao lúc nãy ngươi không nhận lúc sư phụ ta cao hứng mà làm lễ bái sư.
Nhận người làm sư phụ?
Tiểu Bình nhăn nhó:
- Đệ cũng định giải thích, chí ít là để lệnh sư sau này không phải khó xử. Nhưng bao nhiêu lần đệ định mở miệng đều bị lệnh sư vì có chuyện cần nói nên không cho đệ có cơ hội.
Bạch Phụng vụt hít vào một hơi thật dài:
- Được rồi! Chuyện này cứ giao cho ta. Để khi gặp lại sư phụ ta sẽ giải thích thay cho ngươi. Còn bây giờ, đi, ta sẽ chỉ cho ngươi am hiểu hết địa thế của bổn môn.
Có Bạch Phụng dẫn đường, Tiểu Bình lần đầu tiên biết thế nào là Bạch Cốt Cốc với một câu luôn ở trên miệng mọi người, đó là nơi mà nội thì bất xuất và ngoại thì bất nhập.
Và kể từ đó, chính Bạch Cốt Cốc là nơi lưu ngụ một thời gian dài cho Tiểu Bình, dài tưởng chừng như vô tận nếu không có những diễn biến bất ngờ xảy ra cho Tiểu Bình và cho mọi người ở Bạch Cốt Môn.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
57 chương
44 chương
29 chương
153 chương
1287 chương
42 chương
28 chương
1207 chương