Chân Kinh Cửu Cửu
Chương 2 : Bạch cốt cốc
Ngưỡng mộ phong thái tao nhã của vị công tử, Tiểu Bình dù đã hết lời tán phụng nhưng vì cảm thấy chưa đủ nên vẫn luôn miệng tìm dịp để đề cập đến chuyện đã qua. Nó vừa tìm cách chạm vào tay vị công tử như muốn bảo rằng sẵn sàng đi theo vị ân nhân cho dù đến tận chân trời góc bể vừa suýt soa:
- Hạng người như lão thô lỗ đó -Tiểu Bình ám chỉ gã đại hán đã vì A Hoàng mà quật vào nó một trận mưa đòn - tại hạ dám chắc chỗ ngân lượng công tử đã giao cho vị tất đủ làm lão thay đổi thái độ. Cần phải có thêm tài thuyết phục đầy khôn khéo của công tử mới khiến lão bỏ qua cho tại hạ. Chứng tỏ công tử phải là người văn tài xuất chúng, lại là dòng dõi thế gia vọng tộc, càng khiến tại hạ thêm phần ngưỡng mộ.
Chân vẫn ung dung bước đi, vị công tử mỉm cười, mà thủy chung từ đầu cho đến giờ, kể từ lúc Tiểu Bình tỉnh lại và được vị công tử cho phép đồng hành. Tiểu Bình thấy vị công tử lúc nào cũng tươi cười, quả đúng là hạng người nho nhã, cho dù vị công tử đang có những lời gần như bất đồng vì những lời Tiểu Bình nói có phần thái quá và không xứng hợp. Vị công tử bảo:
- Ta đã nói nhiều lắm rồi, tiểu huynh đệ hãy còn là một đứa bé, đừng xưng là tại hạ mà cũng đừng gọi ta là công tử. Nói cách khác, ta đã từng mất đi một bào đệ, có lẽ chỉ chừng tuổi như tiểu huynh đệ lúc này. Nên ngay khi phát hiện tiểu huynh đệ bị người hành hạ, ta chợt nghĩ đến đệ ta. Vì thế, ta đâu còn cách nào khác đành phải dùng lời lẽ và ngân lượng để nài xin sự tha thứ cho tiểu huynh đệ. Và mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu tiểu huynh đệ hãy xem và hãy gọi ta là đại ca, ngược lại ta sẽ nhận tiểu huynh đệ là đệ đệ. Thế nào?
Tiểu Bình thật sự cảm kích:
- Ý của công tử thế nào tại hạ thừa hiểu, nhưng vì tại hạ luôn bị mọi người nhục mạ, mắng là tạp chủng, là một người không có cách nào hiểu rõ xuất thân nên việc nhận công tử làm đại ca, tại hạ chỉ e sẽ làm cho công tử bị khuất tất, lấy sự nhục nhã từ tại hạ.
Vị công tử xua tay:
- Chuyện đó sẽ không còn nữa nếu kể từ nay tiểu huynh đệ đã có ta là người thân, là đại ca, tiểu huynh đệ đâu còn là hạng tứ cố vô thân nữa? Do vậy, hễ sau này kẻ nào dám mắng tiểu huynh đệ là tạp chủng cũng có nghĩa là kẻ đó dám mắng ta, ta sẽ cho kẻ đó một bài học.
Tuy trong lòng thầm mừng nhưng ở ngoài mặt Tiểu Bình vẫn để lộ sự lo ngại:
- Những kẻ từng mắng tại hạ có rất nhiều và không phải ai cũng dễ dàng nhận được một vài nén bạc và một ít lời thuyết phục của công tử mà bỏ qua như lão thô lỗ lúc nãy. Đến lúc đó tại hạ chỉ e công tử phải vì tại hạ mà bị liên lụy có khi lại phải chịu đòn đau vì tại hạ nữa.
Lần đầu tiên vị công tử cười lớn:
- Thiết nghĩ sau lần vừa rồi ta buộc phải dùng thái độ ôn hòa để giải nguy cho tiểu huynh đệ thì từ lần sau trở đi, ta không cần phải làm như vậy nữa. Ta đoán chắc với tiểu huynh đệ một điều, chỉ một lần như thế nữa thôi, hễ kẻ nào nhạo báng hay nhục mạ tiểu huynh đệ, ta sẽ cho kẻ đó nếm mùi lợi hại.
Tiểu Bình gắng gượng cười theo nhưng là cười miễn cưỡng:
- Thiện ý của công tử khiến tại hạ thêm cảm kích. Tuy nhiên, chao ôi, chỉ sợ họ sẽ cho công tử nếm mùi lợi hại chứ không phải ngược lại.
Đang bước đi vị công tử chợt dừng lại. Sau đó lấy tay chỉ vào một thân cây có phần gốc to bằng một miệng bát, vị công tử ung dung hỏi Tiểu Bình:
- Những kẻ vẫn thường nhạo báng tiểu huynh đệ liệu có xương cốt rắn chắc bằng thân cây kia chăng?
Chưa hiểu vị công tử hỏi như thế là có ý gì, Tiểu Bình bỗng giật nảy người khi nghe vị công tử kia bỗng dưng hét to:
- Cho dù xương cốt của chúng có rắn chắc như thân cây này đi nữa, Đoan Mộc Ngũ ta cũng đủ sức đánh cho họ vỡ vụn như thế này.
Dứt lời, vị công tử tự xưng là Đoan Mộc Ngũ liền xuất quyền đánh vào thân cây, cho dù khoảng cách giữa thân cây và Đoan Mộc Ngũ phải xa có đến hai trượng.
Vù ...
Thấy lạ, Tiểu Bình tròn mắt nhìn nắm quyền của Đoan Mộc Ngũ, không hiểu sao bỗng phát ra một luồng cuồng phong. Và luồng cuồng phong đó cứ như cơn gió bất chợt xuất hiện, ào ào cuộn đến thân cây, vượt qua khoảng cách hai trượng để chạm thật mạnh vào thân cây.
Ầm!
Càng lo hơn khi Tiểu Bình nghe tiếng động chạm tạo ra giữa luồng cuồng phong tưởng chừng là hư vô chạm vào thân cây.
Không những thế, thân cây sau tiếng động liền lắc lư chao đảo, ngã về sau rồi lại nghiêng ngược về phía trước, và đến lần ngã về phía sau ở lượt thứ hai, thân cây theo đà lắc lư liền chuyển mình tạo thành một âm thanh sắc gọn nhưng nghe thật rợn người.
Rắc ...
Tiếp đó, thân cây chợt gãy lìa ở phần giữa, làm cho toàn bộ phần trên của thân cây ngã gục xuống nền đất thật mạnh.
Sầm ...
Một quyền tạo thành cuồng phong, cuồng phong chạm vào thân cây làm cho thân cây gãy đổ, đây là sự thật hiển nhiên mà Tiểu Bình chưa một lần được tận mắt mục kích.
Bởi vậy, Tiểu Bình thật sự ngơ ngác, cứ nhìn mãi vào thân cây gãy lìa như vẫn chưa tin đó là điều đã xảy ra.
Nó chợt tỉnh khi nghe Đoan Mộc Ngũ há miệng cười ngất:
- Tiểu huynh đệ thấy thế nào? Liệu Đoan Mộc Ngũ này có xứng đáng là đại ca và sẽ là người bảo vệ an toàn cho tiểu huynh đệ?
Tiểu Bình nhìn Đoan Mộc Ngũ, và ánh mắt của nó vẫn đang để lộ tâm trạng sửng sốt bàng hoàng và đầy vẻ nghi ngờ.
- Đại ca làm cách nào khiến thân cây to đến vậy phải gãy lìa? Hay đại ca là thần tiên hạ phàm, giúp đệ mau siêu thoát, sớm lìa khỏi cõi gian trần có quá nhiều khổ ải này?
Đoan Mộc Ngũ cười dài hơn, để sau đó khi không còn cười nữa, mới bảo:
- Tiểu huynh đệ có bảo là đã từng đi lại khắp nơi và đã từng diện kiến nhiều trang anh hùng hảo hán, thế nhưng tiểu huynh đệ vẫn kinh ngạc và cho hành vi vừa rồi của ta là phi phàm, chỉ có bậc thần tiên mới thực hiện nổi. Điều đó chứng tỏ tiểu huynh đệ chưa từng chạm mặt những nhân vật đáng gọi là hảo hán. Điều mà ta vừa thực hiện đó chính là võ công. Muốn có võ công cao thâm, ngoài việc phải chuyên cần khổ luyện, cần phải có minh sư chỉ điểm. Và chính tiểu huynh đệ cũng sẽ có võ công tương tự, cho dù bản thân tiểu huynh đệ hoàn toàn là phàm nhân không là thần tiên giáng hạ.
Tiểu Bình vỡ lẽ, nhìn Đoan Mộc Ngũ bằng ánh mắt thần phục:
- Đại ca muốn nói đại ca sẽ chỉ điểm cho đệ?
Đoan Mộc Ngũ cười nhẹ:
- Tiểu huynh đệ vừa gọi ta thế nào?
Tiểu Bình đáp, tuy có chút hoang mang:
- Gọi là đại ca, không đúng chăng?
Đoan Mộc Ngũ bảo:
- Hoàn toàn đúng. Nhưng vì đúng nên với bối phận như vậy ta đâu đủ tư cách thâu nhận tiểu đệ làm truyền nhân.
Tiểu Bình thất vọng:
- Có phải truyền nhân là đệ tử. Hóa ra vì đệ gọi là đại ca nên đại ca không thể chỉ điểm võ công cho đệ?
Đoan Mộc Ngũ nghiêm nét mặt:
- Đệ chớ vội thất vọng. Ta nói như thế là có ý bảo ta sẽ nài nỉ gia sư nhận đệ làm đệ tử của người. Và nếu được như vậy thì đệ sẽ là sư đệ của ta, đệ sẽ phải gọi ta là đại sư ca. Ta hứa sẽ giúp đệ chuyện này.
Tiểu Bình vừa mừng vừa ngơ ngác:
- Trên đại ca vẫn còn có sư phụ. Đại ca hứa giúp đệ chứ?
Đoan Mộc Ngũ phì cười:
- Bất kỳ ai cũng phải có sư phụ để tiếp thọ tuyệt học, ta đâu phải ngoại lệ. Còn chuyện giúp đệ, điều gì Đoan Mộc Ngũ đã hứa quyết không sai lời.
Tiểu Bình mừng quá bật reo:
- Vậy thì hay quá. Đại ca, tiểu đệ sẽ đa tạ đại ca muôn vạn lần nếu đại ca ngay bây giờ đến bái kiến lệnh sư. Đệ sẽ ...
Đoan Mộc Ngũ chợt nhăn mặt, kèm theo đó là tiếng thở dài, đủ để khiến Tiểu Bình phải dẹp bỏ ngay nỗi niềm phấn khích trong cơn vui mừng tột độ! Và Tiểu Bình càng thêm thất vọng khi nghe Đoan Mộc Ngũ bảo:
- Muốn gặp gia sư lúc này hoàn toàn không khó. Có khó chăng là gia sư đang lâm cảnh hôn mê, e khó cùng đệ đối thoại và nhất là đáp ứng nguyện vọng của đệ.
Tiểu Bình nghi ngại:
- Đại ca có võ công phi phàm, ắt hẳn lệnh sư phải cao minh hơn. Vậy điều gì khiến lệnh sư lâm phải cảnh ngộ như đại ca vừa bảo?
Đoan Mộc Ngũ lại thở dài:
- Ta hiểu ý đệ muốn ám chỉ điều gì? Để giúp đệ dễ hiểu ta chỉ có thể giải thích ngắn gọn như thế này. Cũng như đã từng bị nhiều người nhục mạ, gia sư đương nhiên có không ít kẻ thù. Và sau một lần bị nhiều kẻ thù vây đánh, gia sư đã thắng nhưng vẫn mang thương thế trầm kha.
Tiểu Bình phẫn nộ:
- Có những người vô sỉ đến thế sao, nhiều người vây đánh một người?
Đoan Mộc Ngũ cười gượng:
- Chuyện ỷ chúng hiếp cô ở đâu cũng đều có và ở thời nào cũng có, nào phải chỉ riêng gia sư lâm cảnh này? Nhưng chuyện đó sẽ không còn tái diễn nữa nếu Đoan Mộc Ngũ ta có thể tìm thấy linh dược giúp gia sư trị thương.
Tiểu Bình chợt gật gù, như đã hiểu ý tứ câu nói của Đoan Mộc Ngũ:
- Hóa ra đại ca đang trên đường tìm linh dược giúp lệnh sư trị thương? Đại ca đã tìm được chưa?
Đoan Mộc Ngũ chợt hạ thấp giọng đủ cho Tiểu Bình hiểu đây là chuyện hết sức nghiêm trọng, nếu không muốn nói là Đoan Mộc Ngũ cần phải giữ kín, không thể khinh suất thố lộ cho Tiểu Bình nghe như bây giờ. Đoan Mộc Ngũ bảo:
- Đương nhiên ta phải có chút manh mối nên mới dám đi tìm. Và lần này chắc chắn phải có kết quả mỹ mãn.
Tiểu Bình cũng hạ thấp giọng:
- Linh dược để giúp lệnh sư khôi phục thương thế ắt phải là thứ quý hiếm. Đại ca đã thất bại nhiều lần lắm rồi, phải không?
Đoan Mộc Ngũ nhìn Tiểu Bình:
- Đệ tự đoán ra như thế ư?
Tiểu Bình gật đầu:
- Chẳng phải đại ca vừa bảo lần này phải có kết quả mỹ mãn đó sao?
Đoan Mộc Ngũ mỉm cười:
- Quả nhiên ta có nói như thế thật. Nhưng đoán được như đệ chẳng phải dễ dàng gì nếu không có tâm cơ mẫn tiệp. Vậy đệ có muốn cùng ta đi tìm linh dược, cũng là cách để đệ sau này dễ được gia sư nhận làm truyền nhân?
Tiểu Bình hớn hở:
- Ngay từ đầu đệ đã có ý này, có nghĩa là đại ca chấp thuận cho đệ cùng đi?
Đoan Mộc Ngũ cười vang:
- Ta là đại ca của đệ, không cho đệ đi cùng thì ai là người sẽ bảo vệ an toàn cho đệ?
Ha ... ha ...
Do hiểu đây là vấn đề nghiêm trọng nên cho dù Đoan Mộc Ngũ chưa hề nói rõ địa điểm cần đi đến là nơi nào nhưng Tiểu Bình cũng không dám mở miệng hỏi! Huống chi như Tiểu Bình đang tự nhủ, được một người như Đoan Mộc Ngũ cho phép được đồng hành là tốt quá rồi, Tiểu Bình còn đòi hỏi gì hơn.
Vì thế, Tiểu Bình chỉ biết lấy làm thỏa mãn khi được tiếp tục đi cùng Đoan Mộc Ngũ. oOo Nhìn Tiểu Bình đã thay y phục mới rất vừa vặn, Đoan Mộc Ngũ gật gù khen:
- Thông thường bất kỳ ai cũng hay nhận định người khác qua dáng vẻ bề ngoài. Cứ như Bình đệ lúc này còn ai dám bảo là người không có chỗ xuất thân vào bậc danh giá?
Tiểu Bình đã lúng túng với lần đầu tiên có bộ y phục mới tươm, lúc này còn lúng túng hơn khi nghe Đoan Mộc Ngũ khen tặng. Nó đỏ mặt:
- Đại ca càng quan tâm đến đệ nhiều chừng nào thì đệ càng không biết phải cảm kích đại ca sao cho phải?
Đoan Mộc Ngũ trầm giọng:
- Ta là đại ca của đệ, ta không quan tâm đến thì ai sẽ quan tâm? Nhưng ta sẽ hài lòng hơn nếu từ nay về sau đệ đừng bao giờ dùng hai chữ cảm kích đối với ta nữa. Vì đệ cứ mãi như thế, giữa hai ta đâu còn gì là huynh đệ?
Tiểu Bình đã quá hiểu tâm tính của Đoan Mộc Ngũ sau gần mười ngày được đồng hành nên miễn cưỡng cũng tán đồng:
- Đệ vẫn biết làm như thế là không phải với đại ca, nhưng biết thế nào được nếu từ tấm bé cho đến giờ đây là lần đầu tiên đệ được ai đó quan tâm. Tuy vậy đệ vẫn nghe theo đại ca, chỉ dám ngấm ngầm cảm kích và nguyện khắc ghi thật sâu tình nghĩa đại ca dành cho đệ.
Đoan Mộc Ngũ phì cười:
- Đệ tuy học lỏm từng cách ăn nói của nhiều người, nhưng vẫn còn nhiều khiếm khuyết.
Vào trường hợp này người ta thường bảo “Khắc ghi vào tâm can thế phủ”. Theo ta đệ còn phải học nhiều và học cho thật đúng, để sau này mỗi khi nói ra điều gì cũng phải vận dụng đúng cho từng trường hợp.
Tiểu Bình cười bẽn lẽn:
- Đệ tuy cũng biết như vậy nhưng vẫn cần có người tận tình chỉ điểm như đại ca. Càng nghĩ đệ càng cảm thấy bản thân thật may mắn, vì trên bước đường phiêu bạt đệ gặp một vị hảo đại ca như đại ca đây.
Đoan Mộc Ngũ gật đầu:
- Ta thì nghĩ ngược lại, phải may mắn lắm ta mới có lại một đệ đệ bầu bạn và để quan tâm. Ta chỉ lo đệ sẽ sớm thất vọng vì có một đại ca chẳng ra gì.
Tiểu Bình liền kêu lên:
- Đệ sẽ không bao giờ thất vọng. Không những thế đệ đã tự hứa là từ nay về sau phàm việc gì đệ cũng nhất nhất nghe theo lời chỉ bảo của đại ca.
Đoan Mộc Ngũ đưa mắt nhìn Tiểu Bình:
- Lời nói đó của đệ là xuất phát từ đáy lòng?
Tiểu Bình đưa một cánh tay lên cao:
- Nếu đệ có nửa lời dối trá thì cứ để ngũ lôi phanh thây đệ.
Đoan Mộc Ngũ xua tay, mặt nhìn nhăn nhó:
- Cần gì Bình đệ phải lập trọng thệ? Giữa chúng ta với nhau có lý đâu ta không tin đệ?
Đoan Mộc Ngũ thở dài:
- Mà thôi, dù sao đệ cũng đã lập trọng thệ rồi, để tránh cho đệ gặp báo ứng bởi lời trọng thệ, ta nguyện mãi mãi sẽ là hảo đại ca của đệ. Chúng ta đi thôi!
Nhưng vừa định bước đi Đoan Mộc Ngũ bỗng quay lại và gắt hỏi Tiểu Bình:
- Đệ định làm gì vậy? Sao đệ lại muốn ném bỏ bộ y phục đã cũ kỹ của đệ?
Tiểu Bình kinh ngạc:
- Không ném bỏ thì để làm gì đại ca? Từ nay đệ đã có đại ca quan tâm, giữ làm gì y phục đã cũ nát đó, chỉ khiến cho đệ nhớ lại quãng thời gian đã tủi nhục?
Đoan Mộc Ngũ lắc đầu:
- Đoạn tuyệt với quá khứ, nhất là quá khứ đã góp phần tạo nên vóc nên hình cho mỗi người chúng ta, đó là điều không nên làm. Huống chi nếu tiểu đệ không có quãng thời gian phiêu bạt thì ta làm gì có cơ hội gặp đệ? Bình đệ nghĩ có phải không?
Tiểu Bình cười gượng:
- Ý đại ca muốn đệ giữ lại bộ y phục này?
Đoan Mộc Ngũ bảo:
- Theo ta đệ nên giữ. Rồi cũng có lúc chúng ta cần dùng đến. Đi nào!
Được gần gũi và nhất là được Đoan Mộc Ngũ bảo ban giáo huấn từng việc nhỏ nhặt, Tiểu Bình nghĩ bản thân hắn hết sức may mắn mới có như ngày hôm nay. Từ đó, mỗi lời của Đoan Mộc Ngũ đối với Tiểu Bình đều là khuôn vàng thước ngọc. oOo Vẫn nấp kín trong khu rừng, Tiểu Bình càng nghe Đoan Mộc Ngũ giải thích càng hoang mang. Do đó, ngay khi Đoan Mộc Ngũ dứt lời, Tiểu Bình liền hạ thấp giọng hỏi lại:
- Đệ phải một mình vượt qua cánh rừng này?
Đoan Mộc Ngũ vẫn khẽ giọng như từ lúc đầu:
- Ta đã nhiều lần thẩm sát khu rừng, nhất định sẽ không có chuyện gì bất ổn xảy ra đến cho đệ. Trừ khi bản thân đệ tuy tự hào là nam tử hán đại trượng phu nhưng lại sợ bóng đêm.
Cho dù Đoan Mộc Ngũ khó thể nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Bình vào lúc đêm tối như thế này nhưng Tiểu Bình vẫn cảm nhận mặt của nó đang bừng đỏ. Nó bảo:
- Đệ không sợ bóng đêm. Đệ chỉ kinh nghi là tại sao đệ và đại ca không tiếp tục đi chung đường? Đại ca sợ gì mà không dám cùng đệ đi đến tận chân núi ở một nơi mà đại ca gọi là Bạch Cốt Cốc.
Đoan Mộc Ngũ chợt trút ra một hơi thở dài:
- Ta nói ra chỉ sợ đệ không tin. Trên đời này không có gì làm ta sợ bằng khi nhìn thấy hài cốt của những kẻ đã chết. Nếu đệ cũng sợ như ta thì chuyện này bất tất phải đề cập đến.
Tiểu Bình mỉm cười:
- Hóa ra chỉ vì thế mà đại ca ngại, không dám đi với đệ? Về điểm này thì đệ có phần khá hơn đại ca. Vì đâu phải ít lần đệ phải ngủ qua đêm ở những bãi tha ma, những khu mộ địa?
Đoan Mộc Ngũ cười khì khì, cho dù là cười nhỏ:
- Ta cũng nghĩ như thế ngay từ đầu khi phát hiện đệ là người ương bướng như thế nào.
Và dường như đệ đã từng quen bị người khác hành hạ nên cho dù có bị đánh hàng trăm gậy nhưng khắp thân vẫn không suy suyển ngoài một ít vết bầm tím không đáng kể!
Được Đoan Mộc Ngũ tâng bốc, Tiểu Bình nhân đó cũng phô trương:
- Đại ca muốn nhắc đến lão thô lỗ từng vì một gã A Hoàng mà dùng gậy đánh đệ? Tuy đó là lần đầu đệ bị người ta đánh cho thiếu sống, thừa chết nhưng đúng như đại ca nói, quả nhiên là do đệ đã quen chịu đòn. Vậy lúc vào Bạch Cốt Cốc đệ phải làm gì?
Đoan Mộc Ngũ liền trao cho Tiểu Bình một túi gấm:
- Đệ không cần phải làm gì hết, ngoài việc cứ khư khư giữ mãi vật đựng trong túi gấm này. Nhớ đấy, có ai hỏi gì cũng không nói, có ai muốn đoạt túi gấm này cũng không đưa.
Đệ chỉ cần thực hiện bấy nhiêu đó là đủ.
Tiểu Bình nhận lấy túi gấm, và vật chứa bên trong túi gấm làm cho Tiểu Bình kinh ngạc:
- Nhưng trong này là một thứ quả cây. Như đại ca muốn đệ giao quả cây này cho người nào đó nhất định phải tìm thấy đệ ở trong Bạch Cốt Cốc?
- Đúng vậy, và chỉ có mỗi một nhân vật mà thôi. Đổi lại nhân vật đó sẽ trao cho đệ một vật khác, chính là thứ linh dược mà gia sư đang rất cần.
Tiểu Bình cất chiếc túi gấm vào trong người:
- Được, giao một vật rồi nhận lại một vật, việc này quá dễ dàng mà đệ chỉ cần thực hiện trong một vài canh giờ là đủ.
Nhưng Tiểu Bình lại hoang mang thêm một lần nữa khi nghe Đoan Mộc Ngũ bảo:
- Bình đệ đừng cất túi gấm vào người, nhất là vào bộ y phục đó. Đệ phải thay đổi y phục, phải dùng lại bộ y phục cũ kỹ trước kia của đệ.
- Tại sao?
Đoan Mộc Ngũ hắng giọng:
- Đệ đã bảo là nhất nhất phải tuân theo từng lời của ta, sao bây giờ đệ lại gặng hỏi?
Tiểu Bình vội gật đầu:
- Phải rồi, đệ không hỏi nữa, đệ sẽ thay đổi y phục. Có lẽ đại ca đã liệu tính trước nên mới bảo đệ phải giữ bộ y phục kia lại, để có gì sau khi đệ đi vào Bạch Cốt Cốc, hơi hướm của những bộ cốt khô nếu có bám thì chỉ bám vào bộ y phục cũ và đệ chỉ cần vất bỏ đi là xong?
Đoan Mộc Ngũ ậm ừ:
- Không sai. Và đây là lần cuối cùng bộ y phục đó sẽ giúp ích hai chúng ta.
Chờ sau khi Tiểu Bình thay đổi y phục xong, chính tay Đoan Mộc Ngũ dùng một đoạn dây cột chiếc túi gấm vào ngang lưng Tiểu Bình, chỉ khuất sau một lần y phục, Đoan Mộc Ngũ bảo:
- Đệ phải ghi nhớ cho thật kỹ. Chỉ khi nào chạm trán một phụ nhân với xiêm y toàn trắng hãy hỏi đến Chu Quả. Nhớ chưa?
Tiểu Bình gật đầu và hỏi:
- Sau đó đệ sẽ quay lại đây tìm đại ca?
Đoan Mộc Ngũ vừa thu lại bộ y phục do Tiểu Bình mới trút ra vừa đáp một cách quả quyết:
- Ta sẽ ở đây chờ đệ. Không thấy đệ không về!
Ngẩng nhìn trời cao, xuyên qua tầng lá cây rừng khá dày, Tiểu Bình bảo:
- Đã sắp đến canh ba rồi. Muộn lắm là lúc trời sáng đệ sẽ quay lại. Đại ca hãy tin ở đệ đi!
Đoan Mộc Ngũ cũng bảo:
- Đệ nhớ tự bảo trọng đấy! Thôi, đệ đi đi!
Tiểu Bình quay người bước đi và tự biết rằng ở phía sau Đoan Mộc Ngũ đang dõi mắt nhìn theo, nó không thể để Đoan Mộc Ngũ thất vọng vì nó.
Đúng như Đoan Mộc Ngũ căn dặn, Tiểu Bình chỉ cần đi chưa đến một dặm là phát hiện cánh rừng đã thưa dần phía trước, đã là một vùng đen sẫm, cho thấy đó là chân một ngọn núi.
“Rẽ qua bên hữu đó là lối duy nhất dẫn vào Bạch Cốt Cốc!” Tự nhớ đến lời chỉ điểm của Đoan Mộc Ngũ, Tiểu Bình liền di chuyển men theo chân núi, đi một quãng khá xa về phía hữu.
Trời về đêm thường vắng lặng, huống chi đây là một vùng núi hoang vu đã chìm hoàn toàn vào bóng đêm. Tiểu Bình cảm thấy sợ, cho dù lúc nãy đã lỡ mạnh miệng nói những lời phô trương với đại ca Đoan Mộc Ngũ.
Do đó dù chưa tận mắt nhìn thấy những bộ cốt khô trắng hếu như Đoan Mộc Ngũ bảo là sẽ có rất nhiều ở Bạch Cốt Cốc, nhưng trong tâm tưởng của Tiểu Bình, những bộ cốt khô đó đã xuất hiện. Và điều này làm cho nó sợ.
Nó sợ thật.
Và vì sợ nên nó dừng chân.
Lại nghĩ, nếu không hoàn thành sứ mạng do đại ca giao phó, một là sẽ làm đại ca thất vọng, hai là nó sẽ mất cơ hội được sư phụ của đại ca thu nhận làm truyền nhân. Tiểu Bình chợt hít một hơi thật dài, cố giương thật to mắt nhìn vào bóng đêm trước mặt.
“Tuy ta chưa từng thấy những bộ cốt khô nhưng dẫu sao đó vẫn là những gì còn sót lại của những người đã chết và chắc chắn phải có ở dưới những nấm mộ. Việc gì ta phải hoảng sợ?” Tự làm cho tâm trí minh bạch và tự trấn an, vô tình điều này giúp cho Tiểu Bình tìm thấy chút ít đởm lược còn sót lại.
Nhìn vào khoảng tối đen nhất ở trước mặt, nghĩ đó chính là Cốc núi, cần phải tìm đến, Tiểu Bình liền ưỡn ngực và ung dung đặt chân bước đi.
Một bước.....
Hai bước ...
Nó bước nhanh hơn ...
Ba bước ...
Nó bước dồn Bốn bước ...
Nó chạy.
Năm, sáu, bảy ...
Hai mắt đã nhắm lại từ lúc nào nó không biết. Nó chỉ mải miết chạy và chạy thục mạng.
Thịch ... Thịch ... Thịch..... - Kẻ nào to gan dám lẽn vào Bạch Cốt Môn?
Tiểu Bình nghe điếng hồn, bụng muốn dừng nhưng chân vẫn theo đà chạy mãi.
Chợt nó vấp chân vào một vật rắn.
Rốp ...
Nó loạng choạng suýt ngã, đành phải mở mắt ra.
Trước mặt nó là cả một vùng mờ mờ trắng toàn là những bộ cốt khô mơ hồ.
Có những bộ cốt khô như đã bị chết đứng, nên cho đến giờ vẫn ngất ngưởng đứng khắp mọi nơi, quanh vị trí của Tiểu Bình hiện giờ. Tiểu Bình chỉ suýt nữa là ngã loạng choạng đúng vào một bộ cốt khô như thế!
Nó kinh hoảng thật sự khi phải buột miệng kêu lên:
- Eo ôi ...
Một tiếng quát thứ hai lại vang đến.
- Ngươi đã bước vào Bạch Cốt Độc Trận. Nếu muốn toàn mạng hãy mau khai báo tính danh và nói rõ ý đồ đột nhập vào bổn môn.
Quá đỗi kinh hoàng khiến Tiểu Bình hoàn toàn quên hết những gì Đoan Mộc Ngũ căn dặn, nó kêu:
- Các hạ là ai? Phải chăng là một phu nhân với xiêm y toàn một màu trắng?
Âm thanh lúc này chợt quát trả:
- Ngươi thật to gan! Đã tự tiện xông vào còn hàm hồ gọi bổn Môn chủ như thế ư?
“Nghĩa là nhân vật đó đã tự nhận đó là người mà ta cần gặp?” Quá đỗi vui mừng vì sớm gặp phải người cần gặp, Tiểu Bình hô to:
- Chu Quả ...
Không hiểu vì quá mừng hay một nguyên nhân nào khác mà thanh âm của Tiểu Bình chợt nghẹn lại.
Và lúc đó nó thấy khắp người xây xẩm khiến những bộ cốt khô xung quanh như đang nhảy múa loạn xạ trêu chọc nó.
Đã thế nó còn nghe nhân vật lúc nãy đã hai lần lên tiếng chợt cất giọng cười the thé:
- Ha ... ha ... ha ...
Tràng cười to đến khủng khiếp, khiến Tiểu Bình phải ngã xuống ngất đi.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
24 chương
33 chương
229 chương
164 chương
52 chương
160 chương