Khi Lâm Viễn thức giấc bỗng cảm thấy trên ngực mình nặng như đeo đá, cậu mở to mắt thì thấy trước mặt có một người... Lâm Viễn lắc lắc đầu mấy lần để nhìn cho rõ người kia, hóa ra là Hạ Vũ Thiên. "A..." Lâm Viễn hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói gì đã bị Hạ Vũ Thiên bịt miệng, lạnh lùng cảnh cáo "Đừng lên tiếng, phối hợp với tôi." Lâm Viễn há miệng sửng sốt một lúc lâu mới lắp bắp hỏi được "Phối... Phối hợp cái gì?" Hạ Vũ Thiên mở áo ngủ của cậu ra để lộ đùi và thắt lưng, nói "Cậu cứ như thế này mà ngủ, nhớ rõ phải giả vờ mệt mỏi cho tôi, bất kể chuyện gì xảy ra cũng không được mở mắt." Lâm Viễn tròn mắt nhìn anh ta thầm nghĩ - như thế này là thế quái nào nhỉ? Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Hạ Vũ Thiên liếc Lâm Viễn nói "Nhắm mắt lại, cậu mà dám diễn sai coi chừng tôi làm thịt cậu." Dứt lời liền đứng dậy đi vào phòng tắm. Lâm Viễn nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quyết định nhắm mắt lại ngủ, ta đây không thèm quan tâm là được chứ gì. Quả nhiên sau mấy tiếng gõ không được đáp lại, tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay một vòng, cánh cửa phòng ngủ khẽ mở ra. Lâm Viễn nhắm mắt vờ ngủ nên không thể biết ai vừa vào phòng, trong bụng thầm nghĩ Hạ Vũ Thiên đại thiếu gia này ngay cả đi ngủ với đi tắm mà cũng không thèm khóa cửa phòng lại sao? "Hừ..." Người mới vào khẽ hừ nhạt một tiếng, sau đó Lâm Viễn cảm giác người đó đang tiến lại gần mình, cậu thầm nghĩ nếu giả như gã này mang theo dao, chẳng lẽ mình cũng không được chống cự mà cứ phải nằm yên cho người ta đâm cho vài nhát? Còn đang căng thẳng hồi hộp, bất giác cậu cảm thấy có một bàn tay ấm áp khẽ khàng sờ dọc theo đùi mình, theo đó chậm rãi sờ dần lên phía trên. Lâm Viễn thấy hơi nhột nhưng không dám tránh né giãy giụa, trong lòng thầm rủa cái gã Hạ Vũ Thiên khốn kiếp này bắt cậu giả vờ ngủ. Dựa vào cảm nhận, cậu biết bàn tay kia nhất định là của nam giới. Lâm Viễn thầm nghĩ, ta đây mà còn nằm yên cho hắn sờ tiếp nữa thì lỗ chết mất. Bởi vậy, cậu giả vờ rên một tiếng rồi lập tức kéo chăn lên trùm qua đầu. "Ha ha..." Người kia thấy vậy khẽ cười mấy tiếng, giọng cười nghe rất quen nhưng Lâm Viễn không thể nhớ ra là ai. Đúng lúc đó cửa phòng tắm mở, Hạ Vũ Thiên mặc áo ngủ vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, thấy có người đứng cạnh giường thì hơi nhíu mày. Người kia vội vàng cười nói, "Đại ca, hôm nay có cuộc họp anh phải đứng ra chủ trì, liên quan tới khu đất trong nội thành." Lâm Viễn nghe đến đây cuối cùng cũng nhận ra, giọng nói này không phải ai khác - chính là của nhị thiếu gia nhà họ Hạ - Hạ Vũ Kiệt. "Không phải cậu đang phụ trách việc chuẩn bị đấu giá khu đất đỏ sao?" "Từ đầu vẫn rất thuận lợi." Hạ Vũ Kiệt nói "Nhưng bỗng nhiên lão gia mất, bên Âu Dương gia và Tôn gia nhảy vào cạnh tranh địa bàn làm ăn, bọn họ cho rằng chúng ta đang nội bộ lục đục, không có thời gian lo chuyện kinh doanh nên đang nhãy vào phá đám." "Hiểu" Hạ Vũ Thiên khẽ gật đầu, lông mày nhíu lại "Bọn chúng muốn chết cả đây." "Chú Hai nói anh em ta nhất định phải có mặt, để bọn họ thấy chúng ta huynh đệ một lòng." Hạ Vũ Kiệt nhún vai, "Tránh bên ngoài nói lung tung." Lâm Viễn nghĩ thầm thế này khác quái gì đánh rắm trong quần, là anh em ruột đối xử tốt với nhau hay không còn phải giả vờ cho người khác xem? Chẳng qua bên ngoài thì giả bộ lo lắng vậy, chứ sau lưng thì toàn chơi xấu nhau. Hạ Vũ Thiên gật đầu nói "Đợi tôi thay quần áo đã." "Dạ." Hạ Vũ Kiệt lại liếc mắt nhìn Lâm Viễn đang nằm trên giường, cười hỏi Hạ Vũ Thiên "Đại ca, lần này anh thích thật hay chỉ đùa chơi mấy ngày?" Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn Hạ Vũ Kiệt, thấy vậy anh ta nói tiếp "Nếu chỉ đùa chơi thôi thì chơi chán nhớ để lại cho em, em thích." Hạ Vũ Thiên mặc áo sơ mi đeo cà-vạt, lạnh lùng nói "Đừng có động đến cậu ta." Hạ Vũ Kiệt tiếc nuối nhún vai, mở cửa ra ngoài. Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, Lâm Viễn mới từ từ mở mắt ra, hé mắt nhìn ngó xung quanh, thấy trong phòng chỉ có cậu và Hạ Vũ Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Hạ Vũ Thiên quay đầu lại nhìn cậu hỏi "Vừa nãy nó làm gì cậu?" Lâm Viễn mi mắt giật giật "Sờ đùi tôi." Hạ Vũ Thiên bật cười gật đầu, mặc xong quần áo liền bước tới cạnh giường đưa cho Lâm Viễn một tấm danh thiếp. "Cái gì đây?" Lâm Viễn cầm lấy tấm danh thiếp nhìn ngắm, thấy trên đó ghi địa chỉ tập đoàn Hạ thị, thì mày hơi nhíu lại. "Lưu số điện thoại của tôi vào di động." Hạ Vũ Thiên quay sang mở tủ tìm kiếm một hồi rồi đưa cho cậu một bộ quần áo trắng "Chút nữa sẽ có người tới giúp cậu sửa soạn, nhớ mười một rưỡi tới công ty gặp tôi." Lâm Viễn cầm quần áo lên xem, mặt mày thiểu não - lại đồ trắng sao? "Cậu rất hợp với màu trắng." Hạ Vũ Thiên chậm rãi nói "Nhớ cho kỹ, lát nữa có người đến gặp tôi, cậu phải giả vờ ngoan ngoãn một chút, đừng có nói năng linh tinh, nghe rõ chưa?" Lâm Viễn vừa lườm anh ta vừa lẩm bẩm "Cùng lắm là tôi đây giả câm giả điếc chứ gì?" Hạ Vũ Thiên cười cười, đứng dậy chải đầu, "Muốn ăn gì cứ việc sai người mua cho." Rồi anh ta quay lưng đi ra khỏi phòng. Hạ Vũ Thiên đi rồi, Lâm Viễn lại lên giường ôm chăn định ngủ tiếp, nhưng nằm mãi vẫn không nhắm mắt lại được, nên cậu trở dậy tắm rửa sạch sẽ, mặc áo phông quần bò của mình. Cậu vừa mở cửa nhìn ra đã thấy một người tóc bạc trắng mặc đồ tây đứng chờ sẵn bên ngoài, đúng kiểu khuôn mẫu quản gia chuẩn mực của mấy nhà giàu có mà cậu vẫn hay thấy trên phim. Lâm Viễn cười với ông ta. Thấy Lâm Viễn cười với mình, ông già kia bước tới cung kính nói "Lâm thiếu gia, cậu có gì cần sai bảo?" Lâm Viễn nghĩ ngợi rồi hỏi "Có thể ăn sáng ở đâu được ạ? "Cậu có thể dùng bữa ở phòng ăn tầng dưới hoặc ở trong sân vườn, nếu muốn có thể dùng bữa ngay tại phòng thưa cậu" "Vậy... Cháu xuống sân ăn, hôm nay trời nắng đẹp." Lâm Viễn mỉm cười. "Dạ." Ông già gật đầu nói "Lâm thiếu gia muốn ăn gì?" "Bác cứ gọi cháu là Tiểu Lâm." Lâm Viễn hỏi "Ở đây có bánh tráng trứng không?" Quản gia sửng sốt nhìn chằm chằm Lâm Viễn một lúc bộ dạng của ông ta giống như gặp phải thách thức lớn, nhưng lập tức ông ta lấy lại vẻ nghiêm túc nói "Đồ ăn sẽ nhanh chóng được mang lên thưa cậu." "À... Bác, cho cháu thêm một cốc sữa đậu nành và một túi quẩy nữa." Lâm Viễn cười tươi nói "Cảm ơn bác." Quản gia hít sâu một hơi, vội vàng đi chuẩn bị. Lâm Viễn dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng, trải lại ga giường cho Hạ Vũ Thiên sau đó đi ra ngoài. Ra đến ngoài, cậu cứ đi được mấy bước lại gặp một gã vệ sĩ áo đen, tất cả đều cung kính chào Lâm Viễn. Lâm Viễn hỏi đường mấy lần, cuối cùng cũng đi hết hành lang dài vào tới sân trong. Đây là một cái sân nhỏ lát sỏi màu trắng, xung quanh trồng mấy cây chuối cảnh, chính giữa đặt một cái bàn cùng mấy chiếc ghế, cách không xa là một đài phun nước nhỏ bằng cẩm thạch trắng. Thật sang trọng. Lâm Viễn đứng trong sân làm mấy động tác thể dục xoay người vặn hông lắc cổ, thầm nghĩ lát nữa sẽ tới phòng khám của Lý Cố trước, nhưng khi xem đồng hồ thì chỉ còn ba tiếng nữa là tới mười một rưỡi... Nếu không may đến muộn thì chắc chắn ăn đủ với Hạ Vũ Thiên, hay là cậu chỉ ra ngoài đi dạo vài vòng hoặc làm gì đó? Đang mải suy tính, quản gia đã đưa đồ ăn sáng tới. Lâm Viễn lần đầu tiên nhìn thấy bánh tráng trứng đựng trong bát đĩa sang trọng, cậu có cảm giác rất... khó tả, bánh tráng trứng phải để trong túi ni-long mới phải chứ? Quản gia còn mang cho cậu một tờ báo mới, Lâm Viễn cảm thấy ông ta đúng là rất chu đáo, liền vỗ vỗ vai "Cháu phải gọi bác thế nào đây?" "Tôi họ Chung." Ông già nói. "Bác Chung, chào buổi sáng." Lâm Viễn ngồi xuống mở tờ báo tìm tin tức thể thao, vừa đọc vừa ăn sáng. "Lâm thiếu gia còn cần gì nữa không?" Bác Chung hỏi cậu. "Không ạ... À, đúng rồi." Lâm Viễn gọi với theo người quản gia đang định bước đi "Bác có bán đồ không? Nếu có thì cho cháu một cái. Nếu là loại có chỉ dẫn giao thông càng tốt" Quản gia hơi ngạc nhiên, lập tức hỏi lại "Lâm thiếu gia cần bản đồ làm gì?" Lâm Viễn nói "Hạ Vũ Thiên muốn cháu tới công ty nhưng cháu không biết đường." Quản gia cười cười nói "Việc đi lại đã có lái xe lo, Lâm thiếu gia muốn đi đâu, chỉ cần kêu một tiếng, nói địa điểm cho cậu ta là được. Đại thiếu gia đã dặn dò, cậu muốn ra ngoài phải mang theo vệ sĩ." Lâm Viễn nhíu mày, vừa liếc nhìn ra xa đã thấy hai gã vệ sĩ áo đen đứng ngoài cửa từ lâu. Cậu bất đắc dĩ nhún vai nói "Vâng, cháu hiểu rồi, mà bác cứ cho cháu một tấm bản đồ đi, nếu không có ngày cháu bị người ta bắt cóc cũng không biết phải tìm đường nào mà trốn về nữa. "Được." Người quản gia nói. Lâm Viễn cầm chiếc dĩa lên ăn sáng. Cậu cố gắng mãi cũng không xiên nổi miếng bánh tráng lên liền bực bội ném quách dĩa đi, rồi dùng tay cuốn bánh tráng ngoài miếng quẩy, thỉnh thoảng uống thêm một ngụm sữa đậu nành. Cậu cứ vừa ăn vừa uống như thế, cảm thấy thật đã! "Dậy sớm vậy à?" Lâm Viễn đang thưởng thức bữa sáng ngon lành của mình đột nhiên thấy giọng ai đó vang lên. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, mí mắt liền nháy nháy mấy lần - hóa ra là người quen. Người đi trước chính là chú Ba "bề ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nguy hiểm giết người không dao" của Hạ Vũ Thiên - Hạ Mạt. Người đi sau không ai khác là chú Hai mặt lúc nào cũng lạnh lùng - Hạ Liệt. Lâm Viễn chợt nảy ra suy nghĩ, rằng hai người này nên đổi tên cho nhau(1) "Lâm Viễn, cậu đang ăn gì vậy?" Hạ Mạt tò mò nhìn cái bánh tráng kẹp quẩy trên tay Lâm Viễn, bên cạnh là ly sữa đậu nành. Lâm Viễn thầm nghĩ - bộ chú là người sao Hỏa à? Bánh tráng trứng cũng không biết là món gì nữa? Hạ Liệt cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống bàn. Quản gia đã biết thói quen ăn uống của hai người nên mang lên hai phần ăn sáng - của Hạ Liệt là kiểu Nhật, của Hạ Mạt là món ăn kiểu châu Âu. Lâm Viễn khẩn trương gặm ngấu nghiến miếng bánh tráng, muốn nhanh chóng ăn xong rồi chuồn về phòng, khỏi phải ngồi cùng bàn ăn với hai kẻ biến thái. "Vũ Thiên đâu?" Hạ Mạt tỏ ra tự nhiên thân thiết với Lâm Viễn. "À... Chắc anh ấy ra ngoài rồi, khi cháu ngủ dậy đã không thấy có trong phòng" Lâm Viễn ậm ừ trả lời, sau đó tiếp tục gặm bánh. Hạ Liệt nhìn chằm chằm vào cổ họng Lâm Viễn, cười khẩy một tiếng rồi bắt đầu ăn sáng. Lâm Viễn thầm nghĩ - hóa ra ông không chỉ mặt lạnh mà toàn bộ dây thần kinh mặt đều có vấn đề à? Hết cười nhạt lại tới cười khẩy. Trong chốc lát cậu cũng đã xử lý sạch sẽ miếng bánh tráng trứng trên tay, miệng nhồm nhoàm một đống Lâm Viễn lấy một tờ giấy ăn lau tay, cầm tấm bản đồ quản gia vừa mang tới nói với Hạ Mạt và Hạ Liệt "Cháu đi trước, hai chú cứ từ từ dùng bữa." Dứt lời, vội vàng chạy mất. "Này, thằng nhóc cũng có vẻ thú vị đấy chứ." Hạ Mạt quay người nhìn theo bóng Lâm Viễn ba chân bốn cẳng chạy vào nhà. Hạ Liệt lạnh lùng đáp "Chỉ là đồ chơi của Vũ Thiên thôi có gì thú vị." Hạ Mạt cười khẩy mấy tiếng, tiếp tục ăn sáng. Lâm Viễn chạy về phòng thầm nghĩ, đúng là nơi này chỗ nào cũng nguy hiểm, lần sau tốt nhất là nên ăn sáng tại phòng. Đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, giọng quản gia ở bên ngoài vọng vào "Lâm thiếu gia, Ôn tiên sinh đến." "Mời vào." Lâm Viễn thắc mắc, Ôn tiên sinh? Ôn tiên sinh nào? Mình đâu có quen ai họ Ôn? Lúc này cửa mở ra, quản gia bước vào cùng một thanh niên ăn mặc rất thời trang. Người thanh niên mang theo một cái hộp lớn, cũng may là anh ta không mặc thêm chiếc áo Blouse trắng, nếu không Lâm Viễn có lẽ đã nhầm cậu ta là đồng nghiệp của mình. "Tôi là chuyên viên chăm sóc tóc." Người được gọi là Ôn tiên sinh kia lễ phép lên tiếng "Tên tôi là Ôn Miểu, Hạ tiên sinh mời tôi tới giúp cậu thay đổi kiểu tóc." "Hả?" Lâm Viễn thảng thốt "Không phải chứ? Mà anh thợ làm tóc )này, có bao nhiêu tên hay sao anh không chọn, sao lại cố tình lấy tên Văn Miếu(2 ?" "Trông cậu rất được." Ôn Miểu dường như không quan tâm đến câu hỏi của Lâm Viễn, mở hộp đồ nghề ra ấn Lâm Viễn ngồi xuống ghế, bắt đầu cắt tóc cho cậu. Mất khoảng gần hai tiếng đồng hồ, Lâm Viễn chịu trận, ngồi một chỗ và bị Ôn Miểu chỉnh cho một lượt từ trong ra ngoài, đến một cái móng tay cũng không thoát, lúc này Ôn Miểu mới kết luận một câu "Tạm được rồi." Lâm Viễn soi gương rồi nghĩ bụng, tay nghề của cái cậu Ôn Miểu này quả thật không tồi, hai ba nhát kéo đã biến mình từ một tên quê một cục thành ngôi sao truyền hình, thật đúng là mất tự nhiên quá đi. "Tôi đi đây." Nói xong Ôn Miểu xách đồ bỏ đi, xem ra rất vội vàng. Lâm Viễn không biết làm gì đành ngồi thơ thẩn trong phòng chờ thời gian trôi qua, sau đó gọi lái xe của Hạ Vũ Thiên đưa cậu đến công ty, trong lòng không khỏi hồi hộp, Hạ Vũ Thiên rốt cuộc muốn làm gì? Ghi chú: (1) Chữ "Liệt" trong tên của Hạ Liệt nghĩa là sôi nổi, thẳng thắn: chữ "Mạt" trong tên của Hạ Mạt nghĩa là mờ nhạt, không gây chú ý. (2) Ôn Miểu đọc gần giống Văn Miếu