Hạ Vũ Thiên theo sát Lâm Viễn không rời một bước. Vừa mới về đến nhà, Lý Cố đã khóc lóc ầm ĩ mang cả tủ quần áo trắng tặng cho Lâm Viễn. Lâm Viễn dở khóc dở cười vừa ôm đống quần áo vừa nhìn anh ta nói "Tôi lấy mấy thứ này làm gì? Anh giữ lại đi, biết đâu người đó suy nghĩ lại thì sao?" Lý Cố nghe Lâm Viễn an ủi lại càng đau lòng. Anh ta ôm mặt khóc hu hu chỉ vào Lâm Viễn nói "Cậu còn chọc vào nỗi đau của tôi làm gì hả? Hu hu..." Lâm Viễn bó tay, đang định an ủi anh ta vài câu thì lại bị Hạ Vũ Thiên lôi đi, vừa đi vừa nói "Tôi còn rất nhiều việc phải làm, tốt nhất cậu đừng lãng phí thời giờ vàng ngọc của tôi nữa!" Lâm Viễn đành phải tạm biệt Lý Cố, đi ra ngoài rồi còn nghe Lý Cố ở phía sau gọi với theo "Tiểu Viễn Viễn, anh ta dám bắt nạt cậu thì cứ về đây tìm tôi. Còn nữa, lúc nào rảnh tôi sẽ đến chơi với cậu!" Lâm Viễn chưa kịp trả lời đã bị Hạ Vũ Thiên nhét vào trong xe, anh ta ra lệnh cho lái xe "Đi thôi!" Lâm Viễn có phần e ngại ôm túi quần áo Lý Cố tặng ngồi ở ghế sau. Xe rất rộng nhưng Hạ Vũ Thiên lại không ngồi đối diện mà ngược lại cố tình ngồi sát ngay cạnh Lâm Viễn. Hắn ta nắm lấy túi quần áo của Lâm Viễn ném sang ghế đối diện, châm một điếu thuốc lạnh nhạt nói "Chỉ có mấy cái áo, việc quái gì phải về đó, tôi mua cho cậu là được chứ gì?" Lâm Viễn chán ghét liếc anh ta một cái, quay mặt nhìn ra cửa kính ôtô nói "Tôi ghét nhất người hút thuốc lá, ở bên cạnh tôi có thể đừng hút được không? Ép tôi hút thuốc gián tiếp thế này là giết người không dao đó!" Hạ Vũ Thiên hít vào một hơi dài, thích thú quay đầu nhìn Lâm Viễn, đoạn há mồm phun đầy một miệng khói thuốc lên mặt cậu. "Khụ... Khụ khụ." Lâm Viễn ho liền mấy tiếng thầm nghĩ loại thuốc lá quái quỷ gì đây không biết, sặc sụa nồng nặc cả lên thế này. Hạ Vũ Thiên cười nhạt, với tay sang ghế bên lấy ra một cái hộp. Anh ta mở hộp lấy ra hai cái vòng bạc bên trong rồi đeo lên tay Lâm Viễn. "Anh làm gì vậy?" Lâm Viễn nhìn hai cái vòng trên tay nói "Tôi không phải con gái, anh tặng tôi trang sức làm gì?" Hạ Vũ Thiên nhìn cậu trả lời "Đây là thiết bị định vị vệ tinh." Nói xong anh ta lấy điện thoại của mình khỏi túi quần âu ấn ấn mấy nút, sau đó nói tiếp "Cậu đi đâu tín hiệu cũng sẽ được truyền liên tục về nơi này." Lâm Viễn cúi đầu nhìn cái vòng, cậu cảm thấy buồn bực, thốt lên "Mẹ kiếp, giờ tôi mới biết anh là điệp viên 007 đấy!" Hạ Vũ Thên tiếp tục nhìn cậu, cất điện thoại di động đi và nói "Thứ này còn có một tác dụng rất hay nữa, cậu muốn biết không?" Lâm Viễn cảnh giác nhìn anh ta, Hạ Vũ Thiên chậm rãi mở miệng "Nó được điều khiển bằng âm thanh, chỉ nhận lệnh từ giọng nói của tôi." Nói xong anh ta liền ra lệnh "Khóa lại." Vừa dứt lời, Lâm Viễn ngay lập tức cảm thấy giữa hai chiếc vòng tay tựa như có một lực hút rất mạnh, cậu chưa kịp tách chúng ra thì hai chiếc vòng đã thít chặt hai cổ tay của cậu lại, Lâm Viễn dù cố hết sức cũng không thể tách ra. "Sao thế này?" Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên "Anh đã nói sẽ không hạn chế tự do cá nhân của tôi mà! Mau tháo nó ra ngay!" Hạ Vũ Thiên ngồi một bên nhìn hai tay Lâm Viễn bị khóa lại như phạm nhân, cười nói "Thả ra." "Cạch" một tiếng, vòng tay tách ra. Lâm Viễn giật mình xem xét kỹ chiếc vòng tay, đúng là thần kỳ.