Chân dung ác ma
Chương 43
"Tôi tự thay được." Lâm Viễn dịch ra xa hơn nói "Anh mau tránh ra, nhân thể lấy cho tôi một bộ quần áo!"
Hạ Vũ Thiên nhướn mày "Chỉ có một bộ quần áo duy nhất thôi, ai bảo lúc nãy cậu không tự mang theo."
"Thì anh có nói cho tôi biết phải nhảy xuống biển đâu, sớm biết nguy hiểm như vậy tôi đã mặc áo phao bên trong áo khoác rồi." Lâm Viễn trừng mắt lườm anh ta, vừa thò tay vào túi áo cậu liền kêu lên một tiếng, "A!"
"Sao thế?" Hạ Vũ Thiên vội vàng hỏi.
"Thuốc lá gấu mèo ướt hết mất rồi!" Lâm Viễn đau khổ lấy bao thuốc ra "Tôi mới hút có một điếu thôi mà... Không biết phơi khô xong có thể hút tiếp không nữa."
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày "Thuốc lá ở đâu ra thế?"
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Vừa nãy mới nhặt được."
Hạ Vũ Thiên nhịn cười nói "Này, tất cả đám người trên thuyền đó đều là xã hội đen cả đấy, cậu không sợ trong thuốc lá có thuốc phiện à?"
"Hả?" Lâm Viễn hoảng sợ nhảy dựng lên "Không phải thế chứ!"
Hạ Vũ Thiên cầm bao thuốc đưa lên mũi ngửi ngửi, sắc mặt liên tục thay đổi.
"Có phải không?" Lâm Viễn kéo tay áo anh hỏi "Có phải không đấy? Anh đừng bảo với tôi là phải đấy nhé? Nếu đúng thế thì thà tôi nhảy quách xuống biển cho xong! Nghe nói lần đầu tiên thế nào cũng sẽ bị nôn cơ mà? Còn nữa, tôi mới chỉ hút có một lần, chắc là không dính nghiện được chứ? Xong rồi, coi như tôi chết chắc rồi!"
Hạ Vũ Thiên đặt bao thuốc lá xuống, giơ tay lên siết nhẹ khuôn mặt Lâm Viễn "Lần này coi như cậu cao số."
"Phù..." Lâm Viễn thở dài một hơi, đưa tay lên xoa xoa ngực, "Sợ chết đi được."
"Còn nhặt được gì nữa không?" Hạ Vũ Thiên liếc nhìn túi áo Lâm Viễn.
Lâm Viễn lục lọi trong túi một lát lấy được một chiếc bật lửa ra, rồi chỉ vào đồng hồ đeo trên tay mình.
"Chà, cậu thu hoạch khá quá nhỉ." Hạ Vũ Thiên dùng ánh mắt thản nhiên nhìn chiếc đồng hồ "Chống nước cơ à."
Lâm Viễn chớp chớp mắt, đương nhiên đồng hồ nhãn hiệu Rolex cơ mà. Hơn nữa nó lại còn là đồng hồ có giá trị chắc chắn không rẻ hơn chiếc xe của anh đâu.
"Đó là đồ giã, ngốc ạ." Hạ Vũ Thiên véo mũi cậu.
"Hả?" Lâm Viễn mặt đần ra không hiểu. Cậu nhấc cái đồng hồ lên xem kỹ một lượt "Sao lại là giả được?"
Hạ Vũ Thiên chìa tay ra đáp "Cách phân biệt thật giả tốt nhất là dùng đồ thật để so sánh."
Lâm Viễn ngây người ra, thấy trên cổ tay Hạ Vũ Thiên có đeo một chiếc đồng hồ Rolex trông không khác đồng hồ của cậu là bao... Mẹ kiếp, chỉ liếc mắt qua thôi cũng đủ biết là giá trị hơn cái thứ cậu đang cầm trên tay rất nhiều! Thật giả đã quá rõ ràng rồi.
Lâm Viễn nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên bật cười "Mua trong hội chợ bán đấu giá bên Thụy Sĩ, còn đắt tiền hơn cả xe của tôi đấy."
"Anh đúng là tiêu tiền như rác." Lâm Viễn ném luôn cái đồng hồ giả hiệu về phía anh. Hạ Vũ Thiên né được, tiện tay ôm luôn cậu vào lòng nhẹ giọng "Cậu theo tôi đi. Theo tôi rồi cậu muốn gì tôi cũng mua hết cho."
"Hừ." Lâm Viễn lườm anh ta "Tôi đây không thèm. Tôl chỉ thích đồng hồ nhãn hiệu chuột Mickey của hãng Disney kia. Đấy cũng là thương hiệu nổi tiếng nhé, như thế thì đã sao nào?"
Hạ Vũ Thiên khẽ nhếch môi cầm bật lửa lên xem kỹ, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Chuyện gì thế?" Lâm Viễn hỏi "Cái này có đáng giá không? Anh đừng nói với tôi lại là đồ giả nữa chứ? Tôi nói này, xã hội đen các anh sao bây giờ cũng tạp nham kiểu gì vậy... Dùng cả đồ giả, không lẽ khủng hoảng kinh tế cũng ảnh hưởng tới cả xã hội đen à?"
Lâm Viễn hỏi xong, thấy Hạ Vũ Thiên vẫn không nói gì. Hạ Vũ Thiên khẽ nheo mắt nhìn cái bật lửa kia, vẻ mặt âm trầm đáng sợ vô cùng.
"Ê này." Lâm Viễn đẩy nhẹ anh ta hỏi " Có chuyện gì vậy?"
Hạ Vũ Thiên dùng tay gõ mấy cái vào bên trong bật lửa, một vật thể màu đen rơi ra.
Lâm Viễn chớp chớp mắt "Đây là thứ gì?"
Hạ Vũ Thiên ném vật kia vào trong cốc trà bên cạnh "Máy nghe trộm..."
Lâm Viễn sững sờ vì kinh ngạc. Chẳng cần thông minh lắm, trong chuyện này, cho dù là thằng ngốc cũng biết cậu đã bị người khác lợi dụng, hơn nữa còn đem đến phiền toái rất lớn cho Hạ Vũ Thiên. Vốn cứ tưởng Hạ Vũ Thiên hành động thần không biết quỷ không hay, lần này quả là gây ra chuyện lớn rồi.
"Vậy làm sao bây giờ?" Lâm Viễn hỏi nhỏ, đừng có bắt tôi nhảy xuống biển tạ tội với anh đấy nhé?!
Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát mới chậm rãi trả lời "Tất cả những người trên thuyền đều thuộc diện nghi ngờ."
"Rồi thế nào?" Lâm Viễn hỏi "Có thể nào họ sẽ làm ra những hành động gây hại cho anh không?"
"Hỏi thừa." Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn cậu. Lâm Viễn bĩu môi nhưng không cãi lại thế nào. Bản thân cậu cũng biết lòng tham nho nhỏ của mình lần này đúng là hại chết Hạ Vũ Thiên rồi, tuy rằng việc hại chết anh ta cũng có thể coi như vì dân trừ hại, nhưng lỡ như anh ta có bề gì cũng đồng nghĩa với việc mình đi đời.... Thế này thì chết chắc rồi.
Hạ Vũ Thiên đặt bật lửa xuống "Phải đánh chìm thuyền."
"Hả?" Lần này miệng Lâm Viễn mở to đủ đạt tới kỷ lục Guiness thế giới, cậu tròn mắt nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên, "Đánh chìm rồi sao nữa?"
"Đánh chìm rồi thì còn chuyện gì sao được nữa?" Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
"Ý tôi hỏi về người trên thuyền." Lâm Viễn dè dặt hỏi.
"Cho bọn cá ăn một bữa thoải mái thôi." Hạ Vũ Thiên thản nhiên đáp.
"Hả..." Lâm Viễn hít một hơi thật mạnh, chỉ thẳng vào Hạ Vũ Thiên nói, "Hạ Vũ Thiên, anh là đồ sát nhân biến thái điên cuồng. Anh có biết trên đó còn đến mấy nghìn người khác nữa không, anh tưởng mình là ai? Đồ khốn nhà anh không sợ sau này chết đi phải xuống dưới địa ngục à?"
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày đáp "Cậu còn dám mắng tôi? Vì ai mới ra nông nỗi này?"
Lâm Viễn cứng lưỡi im lặng. Biết làm sao được, trong chuyện này, chính cậu là người có lỗi.
Thấy Lâm Viễn ngồi đó lẩm bẩm một mình, Hạ Vũ Thiên nói "Trừ khi..."
"Thế nào?" Lâm Viễn ngẩng đầu lên liếc xéo anh ta. Cậu nghĩ lại, cảm thấy dường như trong chuyện này có gì đó không ổn, cậu liền đưa tay lên cầm lấy cốc ca-cao đổ hết chỗ còn lại trong cốc ra, nhặt cái thứ đen đen kia lên xem đi xem lại - nhìn thế nào nó cũng chỉ là một cục đá đánh lửa mà thôi.
Hạ Vũ Thiên xoa xoa mũi.
Lâm Viễn nheo mắt, cầm bật lửa lên bật thử... Không ra lửa. Cậu cho cục đá về lại vị trí cũ, lại bật... Lửa bùng lên.
"Hạ Vũ Thiên!" Lâm Viễn hung hăng ném bật lửa lên mặt bàn, "Đây là đá đánh lửa! Anh là đồ..."
Lâm Viễn còn chưa kịp bắt đầu mắng thì Hạ Vũ Thiên đã cầm lại chiếc bật lửa lên xem, "Đây là chiếc bật lửa nhãn hiệu S.T. Dupont nằm trong bộ sưu tầm đặc biệt, tiền mua nó còn đắt hơn tiền mua nhà cậu đấy, cậu vứt đi thật sao?"
Lâm Viễn vội vàng dùng hai tay nâng niu chiếc bật lửa, đưa lên trước mắt cẩn thận nhìn kỹ, "Trời đất ơi, trên đời này một cái bật lửa cũng có thể đáng giá nhiều tiền đến vậy sao?"
"Do lịch sử lâu đời của nó thôi." Hạ Vũ Thiên cười cười trả lời "Con chim ưng khắc trên này là biểu tượng cho phát xít Đức. Bật lửa cổ từ trước chiến tranh thế giới lần thứ hai, lại còn dùng vàng ròng và bạch kim làm vỏ, có tiền cũng không mua nổi đâu."
Lâm Viễn nhìn nhìn Hạ Vũ Thiên "Anh nói thật chứ?"
"Phải." Hạ Vũ Thiên gật đầu cười "Cậu phát tài rồi, bán nó đi đủ cho cậu ăn chơi thoải mái hết nửa đời còn lại đấy."
"Tôi không bán đâu." Lâm Viễn cẩn thận cất kỹ vào trong áo đáp, "Sau này để lại cho con trai."
Mí mắt Hạ Vũ Thiên giật giật, lập tức thò tay ra định cướp "Vậy thì tôi tịch thu."
"Làm gì thế?!" Lâm Viễn vội vàng giấu đi "Anh không biết tự mua à!"
Hạ Vũ Thiên nhướn mày "Người thẩm định giá trị của nó là tôi đương nhiên cũng có phần, bằng không cậu trả một nửa tiền lại cho tôi!"
"Đồ ăn cướp!" Lâm Viễn bất mãn giơ chân đạp Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên bắt lấy cổ chân cậu "Dù sao cậu cũng sẽ không có con trai, để lại nó cũng vô dụng. Đưa nó cho tôi, tôi hút thuốc nhưng cậu đâu có hút!"
"Đưa cái đầu anh ấy!" Lâm Viễn đáp tiếp "Không có con trai thì tôi để tặng cho con rể tương lai!"
"Cũng sẽ không có nốt" Hạ Vũ Thiên lưu manh trả lời.
"Tôi có thù oán gì với anh hả?" Lâm Viễn ôm lấy chiếc bật lửa nhất quyết không buông "Có cần phải trù ẻo nhau thế không?!"
"Có đưa cho tôi không?" Hạ Vũ Thiên ôm lấy Lâm Viễn từ phía sau muốn cướp lấy, nhưng Lâm Viễn sống chết không chịu đưa.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
74 chương
103 chương
645 chương