Chân dung ác ma
Chương 4
Lâm Viễn còn đang vui mừng vì tìm được đường sống giữa nẻo chết, thoát được gã ôn dịch kia. Những suy nghĩ chạy quanh trong đầu cậu. Bây giờ tốt nhất vẫn là lặng lẽ trốn trước, rồi sau đó đi khỏi thành phố S. Hoặc là cứ trốnhẳng lên phía bắc đi càng xa càng tốt.
Cậu vừa nghĩ vừa lao xuống cầu thang, vừa lúc đó có một người mở cửa đi vào ông nhìn thấy, Lâm Viễn đâm bổ xuống và bị ngã nhào vào ngực con người đang tiến vào kia.
Lâm Viễn đâm sầm vào lòng người đó, mũi đập vào lồng ngực họ. Cậu đau đến nghiến răng lại, nghĩ thầm đây là ngực ai mà cứng quá. Rồi cậu ngẳng đầu lên...
Khi nhận ra người đó, Lâm Viễn hít sâu một hơi, mở to mắt nhìn, đúng là oan gia ngõ hẹp, kẻ này không ai khác chính là tên biến thái số l của nhà họ Hạ, Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn nghe thấy rõ ràng tiếng nuốt nước bọt của chính mình, cùng với đó là tiếng tim đập càng ngày càng nhanh.
Hạ Vũ Thiên cúi đầu nhìn Lâm Viễn hỏi "Cậu là ai?"
Lâm Viễn mất chừng ba mươi giây mới tạm hiểu được anh ta nói gì, sau đó ngay lập tức phán đoán... Nhìn cách tên đại thiếu gia này nhìn cậu, Lâm Viễn đoán có khi hôm đó hắn ta không nhớ rõ mặt mình, vì lúc ấy trời đã khuya rồi.
Thấy Hạ Vũ Thiên bắt đầu nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Viễn vội vàng đáp "Tôi... tôi là phụ tá của Lý Cố, tôi ra xe lấy hộp thuốc..."
Hạ Vũ Thiên gật đầu, nghiêng người dường như muốn đi lên cầu thang. Lâm Viễn thở phào nhẹ nhõm định chuồn nhanh, ai ngờ mới bước thêm một bước đã cảm thấy một bên cổ lành lạnh... Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên cổ cậu.
Lâm Viễn chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay kia cầm lấy gáy kéo về sau.
"A..." Cậu kinh hãi kêu lên một tiếng, tới khi kịp hoàn hồn thì lưng đã chạm vào một lồng ngực cứng như đá, bên tai còn nghe thấy một tiếng cười lạnh.
Trái tim cậu đập mạnh một tiếng, Lâm Viễn nghĩ thầm - chết chắc rồi!
Quả nhiên Hạ Vũ Thiên từ phía sau áp sát lại gần, khẽ cười bên tai cậu "Cậu thật sự nghĩ là tôi đã quên sao? Hả?"
Lâm Viễn cố gắng trấn tĩnh lại, quay mặt nhìn Hạ Vũ Thiên, lúc này cả gương mặt ấy đã đổi sang vẻ nham hiểm. Cậu cố hết sức dọn một bộ mặt ngây thơ vô tội, hỏi "Quên gì cơ?"
"Ha ha..." Hạ Vũ Thiên gật đầu, bàn tay đang đặt trên cổ Lâm Viễn dần dần siết chặt.
Lâm Viễn cảm thấy việc hít thở ngày càng khó khăn bèn giãy dụa phản kháng, ngay lập tức bị người kia nắm chặt cổ tay bẻ ngoặt ra sau lưng.
"Anh, anh làm gì vậy?" Lâm Viễn không cử động được Hạ Vũ Thiên một tay siết cổ một tay giữ chặt cổ tay cậu rồi cứ thế lôi lên tầng hai. Anh ta mở cửa một gian phòng, đẩy cậu vào.
Lâm Viễn không giữ được thăng bằng, nện mông xuống sàn nhà, ngẩng đầuHạ Vũ Thiên chốt cửa lại sau đó từ từ tiến về phía mình.
Hạ Vũ Thiên chăm chú nhìn Lâm Viễn hồi lâu, đoạn thò tay vào túi áo lấy ra một khẩu súng, tháo chốt an toàn, lên đạn.
Lâm Viễn thầm than trong lòng - không phải chứ?
Cậu trơ mắt nhìn Hạ Vũ Thiên chĩa súng thẳng về phía mình. Theo bản năng, cậu nhắm chặt hai mắt lại, thầm nghĩ chết thì chết, ta đây mà xuống dưới đó thì việc đầu tiên ta làm là đi tìm lão gia khốn kiếp của nhà mi đập cho ông ta một trận, xong rồi tìm hết họ hàng hang hốc mấy đời nhà mi ám cho cả dòng họ mi không mở mày mở mặt được nữa!
Nhưng mãi một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng súng vang lên... Lâm Viễn từ từ mở mắt ra, thấy mặt Hạ Vũ Thiên sát ngay mặt mình, cậu giật mình vội vàng lùi ra sau mấy bước, nhưng lập tức bị đụng vách tường.
Hạ Vũ Thiên dùng súng nhẹ nhàng hất hất cằm Lâm Viễn lên nói "Tôi hỏi cậu mấy câu, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn trả lời đúng sự thật!"
Lâm Viễn cố gắng kiềm chế để không đạp thẳng vào chỗ hiểm của hắn ta, cậu giả vờ ngoan ngoãn gật đầu nhìn Hạ Vũ Thiên. Dù sao đối phương cũng có súng, cứ đợi đấy quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
"Lão gia trước khi chết đã nói gì với cậu?" Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn ngây người, nghĩ đi nghĩ lại liền lắc đầu "Không, ông ấy bị đạn xuyên qua tim, lúc đưa đến thì đã hôn mê, khi tôi cấp cứu ông ấy vẫn không tỉnh lại, sau đó cứ thế ra đi."
"Thật sao?" Hạ Vũ Thiên hỏi lại.
"Thật." Lâm Viễn gật đầu.
"Một lời trăn trối cũng không có?" Hạ Vũ Thiên không chịu buông tha "Có giao lại thứ gì cho cậu không?"
"Không." Lâm Viễn khẽ nhíu mày "Đã nói là hôn mê rồi chết luôn mà, có tỉnh lại đâu."
Hạ Vũ Thiên dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cậu từ trên xuống dưới hỏi "Cậu muốn sống hay muốn chết?
Khóe miệng Lâm Viễn giật giật mấy cái, cuối cùng không nhịn được, buột miệng "Anh điên à, đang sống sờ sờ đây ai tự nhiên muốn chết làm cái quái gì?"
Hạ Vũ Thiên cau mày, cất súng. Lâm Viễn thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
"Muốn sống cũng được thôi." Hạ Vũ Thiên chỉnh lại com-lê cà-vạt, lạnh lùng nói "Cậu phải nói với mọi người rằng trước khi chết, lão gia muốn cậu thay ông tuyên bố tôi là người kế thừa gia nghiệp."
Lâm Viễn nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh ta hỏi "Anh muốn tôi giúp anh lừa đảo chiếm đoạt gia sản à?"
Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng "Cậu hoặc làm theo, hoặc là chết."
Lâm Viễn có phần do dự nói "Anh tìm bừa ai đấy cũng được mà..."
"Khi ấy chỉ có mình cậu ở đó." Hạ Vũ Thiên ngồi xuống giơ tay vỗ vỗ vai Lâm Viễn nói "Tôi cảnh cáo cậu, mạng cậu giờ nằm trong tay tôi, tôi muốn cậu sống cậu được sống, mà muốn cậu chết cậu phải chết. Lão gia chết, cậu đương nhiên không thoát nổi tội, tôi không tìm cậu cũng sẽ có người khác tìm cậu thôi, người của Hạ gia ắt có cách giải quyết cậu. Bây giờ chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cậu."
Lâm Viễn buồn bực nói "Nếu tôi giúp anh lừa mọi người xong, anh có chắc xong việc rồi không giết người diệt khẩu không?"
Hạ Vũ Thiên ngây người liếc nhìn Lâm Viễn, trong bụng thầm nghĩ thằng ranh này cũng biết đi guốc trong bụng người ta, cẩn thận gớm.
"Chuyện này cậu không phải lo." Hạ Vũ Thiên nói "Cậu giúp tôi, tôi sẽ không giết cậu, ngoài ra còn có thể cho cậu một khoản đủ để sau này không phải lo cơm áo."
Lâm Viễn chớp chớp mắt hỏi "Vậy thế này đi, anh muốn thế nào tôi nói thế đó, sau đó anh giúp tôi trở lại thành phố N tiếp tục làm bác sĩ quèn được không?"
Hạ Vũ Thiên khó hiểu nhìn Lâm Viễn gật đầu "Cũng được".
"Vậy được rồi." Lâm Viễn phủi mông đứng dậy hỏi, "Lúc nào thì nói? Ngay bây giờ hả?"
"Một năm sau." Hạ Vũ Thiên đáp.
"Hả?" Lâm Viễn giật mình nhìn Hạ Vũ Thiên "Anh đùa với tôi sao? Sao lâu vậy?"
"Đây là quy định của gia tộc, chủ nhân đời trước qua đời, nếu là chết tự nhiên có thể trực tiếp tùy theo di chúc để định ra người kế nghiệp. Nếu bị giết hại, con cháu trước hết phải báo thù, hơn nữa còn phải giữ lễ hiếu một năm. Chủ nhân các đời trước có vai vế ngang với người đã mất tạm thời nắm quyền, con cháu có quyền thừa kế phải cạnh tranh đấu đá lẫn nhau, vừa báo thù cho lão gia vừa khuếch trương gia nghiệp, nói tóm lại là cố gắng thể hiện bản lĩnh. Một năm sau, các trưởng lão trong gia tộc sẽ chọn ra những người có quyền thừa kế cao nhất." Hạ Vũ Thiên trả lời "Sau đó xem xét di chúc lão gia để lại để phân chia quyền lực và địa vị trong gia tộc."
Lâm Viễn ngẫm nghĩ một lúc nói "Vậy thế này, hay là tôi viết lại mấy chữ sau này anh đem tới là được? Còn tôi sẽ về nhà trước?"
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn nhếch mép cười nói "Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu chính là di chúc sống!"
Lâm Viễn mở to mắt nhìn Hạ Vũ Thiên. Không thể tin được, hôm nay cậu mới biết mình không phải là người, mà là di chúc.
"Trong thời gian này tôi phải giữ cậu lại." Hạ Vũ Thiênói.
"Không được!" Lâm Viễn nhất quyết không chịu, nói "Nói sao nhỉ, tôi thù dai lắm, anh mà nhốt tôi lại, tôi không dám chắc tới lúc đó tôi sẽ nói giúp anh đâu!"
Hạ Vũ Thiên nheo mắt đầy vẻ nguy hiểm "Cậu dám uy hiếp tôi?"
"Anh chưa bao giờ nghe câu \chó cùng cắn dậu\ sao?" Lâm Viễn lườm anh ta một cái.
"Vậy cậu muốn thế nào?" Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
"Đằng nào một năm nữa mới dùng đến tôi phải không? Bây giờ cứ thả tôi về nhà Lâm Viễn nói "Một năm sau lúc nào cần tôi đến thì đện thoại cho tôi!"
"Cậu mơ à!" Hạ Vũ Thiên trừng mắt nhìn Lâm Viễn "Nhỡ cậu chạy thì sao? Hơn nữa, có ai lại không biết cậu có liên quan tới việc này, tới lúc đó thế nào chẳng có người tới tìm cậu bắt cậu sửa lại di chúc!"
"Thế anh muốn thế nào?" Lâm Viễn bó tay.
"Tôi đưa cậu tới chỗ các trưởng lão của gia tộc, công bố thân phận di chúc sống của cậu trước mặt mọi người. Từ nay về sau tạm thời cậu ở nhà tôi, vừa có thể đi lại tự do, vừa không sợ kẻ nào ám hại, một năm sau cậu xong việc, thoát khỏi thân phận di chúc lúc đó muốn đi đâu cũng được."
"Ở đây sao?" Lâm Viễn nhíu mày "Tôi được tự do hành động phải không? Có được đi làm không? Đúng rồi, tôi ở lại nhà anh làm di chúc có lương chứ?
Có phụ cấp tiền ăn ở không?"
Hạ Vũ Thiên chán ghét liếc mắt nhìn Lâm Viễn "Đương nhiên, ăn mặc ở tôi bao hết, dù sao bây giờ tôi cũng là chủ nhân nhà họ Hạ. Đổi lại, cậu phải luôn theo sát bên cạnh tôi."
"Theo sát bên cạnh anh? Để tôi suy nghĩ lại đã... Á!" Lâm Viễn còn chưa dứt lời đã bị Hạ Vũ Thiên siết lấy cổ, uy hiếp "Đây là lựa chọn cuối cùng và cũng là duy nhất của cậu!"
"Tôi biết rồi... Anh bạo lực như thế làm gì?" Lâm Viễn giãy khỏi tay anh ta, xoa xoa gáy bất mãn nhìn Hạ Vũ Thiên "Bây giờ tôi là di chúc, anh đối xử thô bạo với tôi coi chừng sau này tôi nói linh tinh!"
"Ha ha." Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm Lâm Viễn, đẩy cậu ngã vào tường cảnh cáo "Tốt nhất cậu nên nhớ cho kỹ, tôi có thể khiến cậu thành di chúc thì cũng có thể biến cậu thành người chết được. Cậu nên ngoan ngoãn nghe lời, bằng không tôi sẽ khiến cậu sống không được mà chết cũng không xong."
Lâm Viễn đưa mắt nhìn Hạ Vũ Thiên không nói gì, trong bụng chửi thầm, thế quái nào mà khi kẻ xấu uy hiếp người tốt lúc nào cũng nói kiểu dọa nạt này. Hừ, anh cũng đừng khiến tôi điên tiết, đến lúc đó không biết ai sống ai chết đâu!
"Cậu đang nghĩ gì?" Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn nhìn mình oán hận liền hỏi.
"Hả?" Lâm Viễn rất vô tội lắc đầu, cười giả lả "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ sao anh lại ngầu như vậy, nếu sớm biết xã hội đen khí chất như này, tôi đã không đâm đầu đi làm bác sĩ! Cần quái gì phải học hành vất vả cứ bỏ trắng theo đen mới là chân lý!"
Hạ Vũ Thiên nhíu mày buông tay ra.
Lâm Viễn chỉnh lại quần áo, chuẩn bị ra ngoài lại bị Hạ Vũ Thiên giữ tay lại.
"Lại làm sao nữa?" Lâm Viễn bất lực quay lại nhìn anh "Không phải nói xong hết rồi sao?"
"Bây giờ tôi đưa cậu đi gặp người nhà!" Dứt lời, Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn ra ngoài.
"A!" Lâm Viễn giãy dụa "Tôi tự đi được, anh kéo làm gì chứ?"
Giữa lúc hai người đang nói, giọng Lý Cố vang lên trên hành lang "Viễn Viễn? Tiểu Viễn Viễn? Cậu ở đâu?"
Lâm Viễn rất muốn kêu to "Lý Cố, mau cứu mạng!" nhưng đã bị Hạ Vũ Thiên bịt miệng. Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn cậu, ý cảnh cáo - đừng có nói bừa đấy!
Lâm Viễn cắn răng gật đầu, trong bụng thầm nguyền rủa hết lượt tổ tông mười tám đời nhà họ Hạ.
"Đại ca?" Hạ Vũ Khải cùng Lý Cố đang đi tìm Lâm Viễn, vừa rẽ qua hành lang thì thấy Hạ Vũ Thiên đang giữ chặt Lâm Viễn, liền hơi chút giật mình.
"Này Hạ Vũ Thiên, anh đừng có ăn hiếp người quá đáng!" Lý Cố thấy Hạ Vũ Thiên kéo tay Lâm Viễn, tưởng cậu đang bị anh ta bắt nạt.
"Anh là gì của cậu ta?" Hạ Vũ Thiên hỏi Lý Cố.
"Là Sếp của cậu ta chứ là gì!" Lý Cố trợn mắt "Hạ Vũ Thiên, mau thả người của tôi ra!"
"Cậu ta là tên bác sĩ cuối cùng ở bên lão gia trước khi người chết." Câu nói này của Hạ Vũ Thiên khiến cho Hạ Vũ Khải và Lý Cố đều há hốc mồm.
"Lâm Viễn?" Lý Cố nhìn cậu "Thật sao?" Lâm Viễn bất đắc dĩ gật đầu.
"Vũ Khải." Hạ Vũ Thiên nói với Hạ Vũ Khải "Bấm chuông cho gọi tất cả mọi người tới nhà chính, có chuyện cần công bố!" Dứt lời liền xách cổ áo Lâm Viễn xoay người bước đi.
"Này!" Lâm Viễn bị anh lôi đi giật lùi, cậu tức tối nói "Bỏ tay ra, tôi tự đi được!"
"Bớt lắm chuyện đi." Hạ Vũ Thiên hất tay ra làm Lâm Viễn lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống. Cậu vừa đứng vững dậy đã bị Hạ Vũ Thiên đẩy tiến về phía trước, ép cậu đi tới gian nhà trắng phía xa xa.
Ghi chú: (1) Lâm Viễn đọc nghe hơi giống nghĩa trang.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
188 chương
53 chương
1 chương
501 chương
25 chương
108 chương