Con đường dẫn từ nhà thờ xuống núi vừa nhỏ lại xa, có một đoạn dốc khá dài đi xuyên qua rừng dọc hai bên đầy những bụi cây rậm rạp, gần như không có người qua lại, xe cộ đi qua đây lại càng ít hơn. Hạ Vũ Thiên cõng Lâm Viễn bước chậm rãi xuống dốc. Lâm Viễn nằm trên lưng Hạ Vũ Thiên, mắt nhìn thẳng vào gáy anh ta, cậu cố ngửa lên. Giữ tư thế đó lâu cậu cảm thấy bắt đầu mỏi cổ. "Cậu mệt không?" Hạ Vũ Thiên quay đầu lại hỏi. "Không." Lâm Viễn cười xấu hổ "Người mệt phải là anh chứ." "Tôi đang hỏi cái cổ của cậu ấy." Hạ Vũ Thiên trợn mắt nhìn cậu nói, "Cậu có thể dựa lên vai tôi." Khóe miệng Lâm Viễn run rẩy, thầm nghĩ chính vì tôi không muốn dựa vào đó nên mới phải cố giữ khoảng cách như thế này đây. "Nghe thấy không đó?" Hạ Vũ Thiên cười nhạt "Sợ cái gì, dù sao tôi cũng đâu có ăn thịt cậu!" Lâm Viễn cảm thấy nếu còn tiếp tục cứng đầu ngang bướng nữa hẳn không sớm thì muộn cũng sái cổ thôi, nên cậu thả lỏng cơ thể đem cằm mình đặt lên vai Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày "Cằm nhọn thế? Cậu đúng là gầy trơ xương!" Lâm Viễn lập tức nhướn mày "Đừng có nói nhiều nữa, đi mau lên!" Hạ Vũ Thiên cười, tiếp tục cõng cậu bước xuống dưới. Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu trắng vượt lên từ phía sau, đỗ lại ngay cạnh hai người. Cửa kính xe hạ xuống, người ngồi trong xe nhoài người ra không ai khác chính là Tôn Lâm. "Lâm Viễn." Tôn Lâm gọi cậu một tiếng. Lâm Viễn quay sang cười với anh ta, Hạ Vũ Thiên không hề dừng chân vẫn tiếp tục bước đi. Tôn Lâm cho xe chạy chậm theo hai người hỏi "Sao thế?" "À, xe có trục trặc." Lâm Viễn thành thật trả lời. "Có cần tôi lái xe đưa anh về không?" Tôn Lâm hỏi. "Không cần." Lâm Viễn cười tủm tỉm, dựa vào lưng Hạ Vũ Thiên làm ra vẻ vô cùng thân mật "Đi thế này thú vị hơn nhiều." Khóe môi Hạ Vũ Thiên hơi nhếch lên, ra chiều rất đắc chí. "Được rồi... Cậu biết số điện thoại của tôi rồi, có chuyện gì cứ gọi cho tôi." Tôn Lâm nói xong liền lái xe đi. Lâm Viễn nhìn theo bóng xe chạy xa dần, khẽ thở dài, dựa vào lưng Hạ Vũ Thiên ngẩn ngơ. "Đang nghĩ gì thế?" Hạ Vũ Thiên hỏi cậu. "Không có gì." Lâm Viễn đặt hai tay lên vai Hạ Vũ Thiên ngước nhìn bầu trời cao rộng trên đầu, một cơn gió mát rượi lồng lộng thổi qua khiến cho cậu cảm thấy thật thoải mái. Cậu nhìn chiếc xe của cánh vệ sĩ vẫn chầm chậm theo sát phía sau hỏi "Hạ Vũ Thiên, anh có súng không?" Hạ Vũ Thiên hơi ngạc nhiên, quay lại cười bảo, "Cậu đừng mơ tới chuyện tôi đưa cậu súng, hơn nữa có đưa cậu cũng đâu biết dùng." "Xì." Lâm Viễn bĩu môi nói "Chính vì không biết dùng nên mới muốn thử, lần trước tôi thấy hình như vệ sĩ của anh có, nên nhất định anh cũng có, cho tôi xem với nào." "Bây giờ làm sao lấy ra được?" Hạ Vũ Thiên cười "Đợi lúc về đi, khu nhà cũ có bãi tập bắn, cậu thích thì tôi có thể dạy cậu." "A, bây giờ trên người anh có súng sao?" Lâm Viễn nghe vậy càng tò mò đưa hai tay ra sờ loạn xạ khắp ngực Hạ Vũ Thiên, rồi lục soát khắp túi quần túi áo "Anh giấu ở chỗ nào? Cho tôi xem." "Này." Hạ Vũ Thiên bị cậu nhột quá nói "Đừng có sờ mó lung tung như vậy, coi chừng tôi không khách khí với cậu đâu đấy." Lâm Viễn bĩu môi "Nhỏ nhen." "Cậu hỏi tới súng làm gì?" Hạ Vũ Thiên hỏi lại. "Chỉ là tò mò thôi." Lâm Viễn nhỏ giọng nói, trong lòng nghĩ tốt nhất là mình cũng nên cầm theo một khẩu, nếu có ngày nào đó xảy ra chuyện gì thì còn có cái để phòng thân, đi theo Hạ Vũ Thiên quả là không an toàn, không chừng chết có ngày. Trên sườn núi, A Thường mở cốp xe phía trước ra để kiểm tra xem bên trong xe bị làm sao. Mỗi ngày hai lượt sáng tối anh đều kiểm tra lại xe một lần, hoàn toàn không có vấn đề gì, tại sao bỗng nhiên bây giờ lại hỏng được? Anh vừa nghĩ vừa lại gần xem xét kỹ hơn, lập tức nhìn thấy phần mối nối của ống dẫn hơi đứt rời ra... A Thường hơi nhíu mày, cảm thấy không ổn, tối qua anh đã xem xét rất cẩn thận, rõ ràng lúc đó ống dẫn hơi vẫn còn nguyên vẹn. Hơn nữa, anh mới thay chưa lâu chắc chắn không thể nào là do cũ hỏng làm sao có thể bỗng dưng đứt được? Anh nhìn lại lần nữa... Miệng vết đứt rất bằng phẳng! A Thường ngay lập tức ý thức được đã có tình huống không hay xảy ra, có người thừa cơ anh vắng mặt động tay động chân vào chiếc xe này, mà người có thể lại gần xe của anh chỉ có thể là người của phe Hạ Vũ Thiên. Nghĩ vậy, A Thường vội vàng rút điện thoại chạy như bay xuống núi. Lâm Viễn nhàn nhã thư thái nằm trên lưng Hạ Vũ Thiên, cậu bắt đầu mơ màng muốn ngủ gật, đúng lúc này điện thoại của Hạ Vũ Thiên đổ chuông "tít tít tít". "Nhạc chuông nghe chán chết." Lâm Viễn thò tay vào túi áo Hạ Vũ Thiên lấy điện thoại ra, ấn nút nghe rồi áp vào bên tai anh ta. Hạ Vũ Thiên nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của A Thường kèm theo tiếng thở dốc, giống như vừa chạy vừa nói. Nghe hết mấy câu tóm tắt ngắn gọn của A Thường, Hạ Vũ Thiên hơi gật đầu nói "Tôi biết rồi." A Thường cúp điện thoại, bấm số gọi cho những người khác tới. Lâm Viễn ngắt điện thoại rồi nhét trở lại vào túi áo Hạ Vũ Thiên. Bỗng nhiên cậu thấy Hạ Vũ Thiên cười khẽ anh nói nhỏ với cậu "Lâm Viễn lần này không phải do tôi sắp xếp đâu." "Gì?" Lâm Viễn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng động giống như tiếng phanh gấp truyền tới, sau đó là một tiếng "Rầm" rất lớn. Lâm Viễn giật mình quay người lại nhìn. Một chiếc xe Jeep quân dụng cỡ lớn không biết từ đâu xuất hiện đang đâm thẳng vào xe vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên. "A!" Lâm Viễn kêu lên "Tai nạn rồi!" "Lâm Viễn, cậu đã bao giờ gặp xã hội đen thật sự chưa?" Hạ Vũ Thiên đột nhiên hỏi. "Sao? Không phải là anh đấy thôi." Lâm Viễn đẩy anh ta "Mau thả tôi xuống đi, hình như vệ sĩ của anh bị thương rồi." "Ái" Chưa dứt lời, Lâm Viễn đã bị Hạ Vũ Thiên ném vào một bụi cây rậm rạp gần đó. "Anh làm gì vậy?" Lâm Viễn ngã đau, hai tay xoa cái chân bị thương, thấy Hạ Vũ Thiên nhanh nhẹn lao qua cạnh cậu, rút từ ống quần ra một khẩu súng lục nhỏ, tháo chốt an toàn đưa cho Lâm Viễn nói "Trừ tôi ra, bất kể là ai tới gần cậu đều phải nổ súng." "Hả?" Lâm Viễn tay cầm súng không biết phải làm sao "Tô... Tôi chưa từng bắn súng." "Đừng tự bắn chính mình là được." Hạ Vũ Thiên lại rút một khẩu súng khác ra từ đằng sau Đúng lúc này, vang lên mấy tiếng súng nổ "đoàng đoàng" truyền ra từ trong xe vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên lập tức cau mày. "Sao thế?" Lâm Viễn hỏi. "Trong số bốn vệ sĩ kia có một kẻ là nội gián." Hạ Vũ Thiên nói qua, "Ba người còn lại có lẽ đã bị hắn ta giết chết." Lâm Viễn nghe mà lạnh sống lưng... Mãi cậu mới kịp hiểu ra đây không phải là cảnh trong mấy phim xã hội đen Hồng Kông cũ, mà là sự thật. Lúc này, từ trong chiếc xe Jeep quân dụng có mấy gã cao to bước ra, trên tay gã nào cũng lăm lăm khẩu súng. Lâm Viễn quay lại, thấy Hạ Vũ Thiên đang quan sát bốn phía xung quanh, dường như đang nghiên cứu xem lát nữa phải chạy trốn như thế nào. "Này, Hạ Vũ Thiên." Lâm Viễn dùng ngón tay chọc chọc anh ta. "Hử?" Hạ Vũ Thiên quay lại nhìn cậu. "Anh không được để tôi lại ở đây mà chạy một mình đấy." Lâm Viễn nói nghiêm túc. Hạ Vũ Thiên phì cười nói "Trong tình huống thế này đáng ra cậu phải bảo tôi đừng quan tâm tới cậu, rồi nên tự mình trốn trước đi mới phải chứ?!" "Anh nói hay nhỉ! Hoặc là cùng sống, hoặc là hai ta chết cùng nhau!" Lâm Viễn vừa nói vừa vỗ vai anh ta "Cơ hội tốt thế này, chẳng phải anh có mơ cũng không được sao? Cho nên nhất định phải thể hiện cho tốt đấy nhé! Đại ca!" Lâm Viễn giơ nắm đấm ra dấu cổ vũ. Hạ Vũ Thiên đột nhiên thấy trong lòng dâng lên niềm xúc động. Lâm Viễn, con người cậu ta luôn ẩn chứa những điều khiến người khác bất ngờ. Đám người phía xa đã bắt đầu tản ra xung quanh và tiến lại gần, xem ra đang có ý định lùng sục đám bụi rậm để tìm Hạ Vũ Thiên và Lâm Viễn. "Tôi đi ra đánh lạc hướng bọn chúng, cậu trốn sâu vào bên trong một chút. Nhớ kỹ lời tôi nói, ngoại trừ tôi ra, bất kể là ai, cậu đều phải nổ súng bắn chết kẻ đó." Hạ Vũ Thiên đưa tay đỡ lấy cằm Lâm Viễn, nghiêm túc ra lệnh "Đã nghe rõ chưa?" "Rõ." Lâm Viễn gật đầu, thấy khóe môi Hạ Vũ Thiên hơi nhếch lên. Anh ta đứng dậy, đột nhiên lao ra khỏi rừng cây chạy về phía xa xa. Cùng lúc đó, Lâm Viễn nghe thấy một loạt tiếng súng vang lên, cậu nhíu mày làm dấu chữ thập trước ngực, thầm nhủ: Hạ Vũ Thiên, Chúa và Bồ Tát đều sẽ bảo vệ cho anh, anh không thể chết được, anh mà chết cũng có nghĩa là tôi gay to rồi, thôi thì tôi cứ theo anh là tốt nhất, tuy rằng thỉnh thoảng anh cũng có lên cơn, nhưng ít ra tôi đây vẫn còn được ăn no uống say, nếu lỡ mà dính phải vào một tên biến thái khác nữa thì... Chậc chậc. Cắt dòng suy nghĩ của mình lại, Lâm Viễn nhìn ra ngoài qua khe hở giữa bụi cây, thấy hầu hết đám người truy đuổi đều đã bị Hạ Vũ Thiên đánh lạc hướng. Lâm Viễn cũng không dám nhìn lâu, trong lòng thầm nghĩ, nhìn thêm một giây là thêm một giây nguy hiểm... Cậu ngó quanh bốn phía, quyết định trốn vào phía trong sâu hơn. Nghĩ vậy Lâm Viễn liền bò dậy nhảy lò cò vào sâu phía bên trong rừng, dựa vào một gốc cây giữa lùm cây, giấu khẩu súng ra sau lưng. Lâm Viễn đứng đó yên lặng chờ đợi, là một bác sĩ - hơn nữa lại là bác sĩ cấp cứu, trong những lúc nguy cấp, Lâm Viễn vẫn có thể tỉnh táo dùng lý trí để phân tích vấn đề. Ít nhất cậu biết sẽ không có kẻ nào vừa tới không cần tra hỏi gì mà đã vội vàng giơ súng làm thịt mình ngay, dù sao cái thân cậu vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên nếu có bị phát hiện chắc sẽ bị bắt sống. Hơn nữa cậu không có chút năng lực phản kháng nào, chân lại bị thương cho nên kẻ tới bắt cậu sẽ không quá đề phòng, cậu thậm chí còn cầu trời mình chỉ giáp mặt với một kẻ chứ không phải là hai. Lâm Viễn ở yên tại chỗ lắng nghe tiếng súng giao tranh bên ngoài, bản thân cảm thấy đổ mồ hôi lạnh thay cho Hạ Vũ Thiên. Lại thêm một trận súng nữa, âm thanh ngừng lại, bốn bề trở nên tĩnh mịch. Lâm Viễn không biết lợi thế đang nghiêng về bên nào nên lòng nóng như lửa đốt. Đúng lúc này cậu bỗng nghe thấy bên ngoài lùm cây có tiếng lạo xạo răng rắc, lập tức toàn thân căng cứng. Liền đó có một người xông vào. Lâm Viễn siết chặt khẩu súng phía sau lưng nhìn thật kỹ. Cậu nhận ra, đó là vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên! "Lâm thiếu gia!" Gã vệ sĩ kia thấy cậu thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi, "Đại thiếu gia đâu?" Lâm Viễn có phần do dự, trong đầu suy nghĩ thật nhanh... Cậu đi theo Hạ Vũ Thiên bao lâu nay, chưa bao giờ gặp một tên vệ sĩ nào của nhà hắn biết cười... Tất cả những vệ sĩ áo đen mặt đều lạnh như tiền! Kẻ này dứt khoát có vấn đề. "À Anh ấy bảo đi ra ngoài để đánh lạc hướng đám người kia." Lâm Viễn lí nhí trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dường như đang vô cùng sợ hãi. Lâm Viễn thầm nghĩ... mình diễn như thế đã đủ chân thực chưa? Đối phương gật đầu, vẫy tay gọi Lâm Viễn nói "Để tôi đưa thiếu gia ra ngoài, ở đây không an toàn." Lâm Viễn tỏ vẻ rất khó xử nói, "Nhưng mà... Hạ Vũ Thiên đã dặn tôi không được đi, phải ở đây chờ anh ấy." Lâm Viễn cố gắng bày ra bộ mặt "thực sự là tôi đang rất hoảng loạn" tới mức chính cậu muốn ói vì sự giả dối của mình. "À Nhưng nơi đây không an toàn, đám truy sát vừa nãy là bộ đội đặc chủng..." Gã vệ sĩ tiến lại gần, muốn kéo Lâm Viễn đi. Lâm Viễn đột nhiên nhìn về phía sau lưng hắn, kêu to lên một tiếng "Hạ Vũ Thiên!" Vệ sĩ giật mình hốt hoảng, thò tay rút súng quay phắt người lại phía sau, nhưng... sau lưng hắn ta không hề có một ai... Hắn nhíu mày nhận ra mình đã bị lừa, cùng lúc nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Viễn đứng vang lên từ phía sau "Đừng cử động, không muốn ăn đạn thì ngoan ngoãn đứng yên." Tay vệ sĩ kia sửng sốt, Lâm Viễn hai tay nắm chặt khẩu súng lục bắt đầu lựa chọn góc độ, nên bắn ở đâu để hắn ta không chết cũng không thể cử động đây? Đầu thì chắc chắn là chết ngay rồi, bắn vào tay chân thì vừa chẳng có tác dụng gì lại khó mà bắn chuẩn xác. Vậy chỉ có thể bắn vào người, nhưng nếu thế cũng không thể bắn từ cơ hoành trở lên được, nếu bắn trúng phổi hay tim đều nguy hiểm cả... Nếu thế có lẽ nên bắn vào bụng, mà tốt nhất là bắn vào thận, lỡ có trúng thận cũng không sao, cùng lắm là rụng mất một bên thôi, bên còn lại vẫn dùng được tốt. Bởi cũng không thể bắn vào dạ dày, nhất định sẽ xuất huyết diện rộng... Lâm Viễn vẫn còn đang phân vân thì gã vệ sĩ kia đã chậm rãi quay đầu lại, cười lạnh nói "Mày cũng thông minh lắm." Lâm Viễn giật mình thon thót, thầm nghĩ má ơi, thật là quá khủng bố! Lần đầu tiên gặp phải loại sát nhân cuồng sát thế này, Hạ Vũ Thiên, anh là đồ hại người! Cậu chợt nhớ đến câu "không sợ người ngay, chỉ sợ kẻ gian", Lâm viễn hơi nhướn mày nạt "Hừ, đừng có bày trò, nếu không tôi sẽ giết." "Ha ha." Gã vệ sĩ dáng người to lớn hung hăng tiến lại gần "Nếu mày có thể bắn được thì cứ bắn đi, tốt nhất đừng có bắn trượt, bằng không để tao bắt được mày thì đừng có trách..." Lâm Viễn chăm chú lắng nghe xem hắn ta định nói gì tiếp Nếu lời đe dọa tiếp theo quả thật rất đáng sợ thì cậu có thể tính tới chuyện đầu hàng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đúng lúc Lâm Viễn còn đang do dự, cậu chợt thấy một bóng đen loáng qua, một bóng người nhào tới đè tên vệ sĩ xuống đất. Lâm Viễn nhìn kỹ - là Hạ Vũ Thiên! Hoan hô, làm ăn tốt lắm!