Khi lần nữa về tới Cố Thị, nhìn thấy luật sư Lưu đang đứng trước cửa chờ, mặc một chiếc đầm đen, cứ đứng im đợi cô.
Vừa nhìn thấy cô, Luật sư lưu đã đi lên phía trước, đưa tay chào Cố Thu: “Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, chị Lưu.” Cố Thu cười nhẹ, mặt cô nhợt nhạt giọng khàn khàn.
“Vào trước đi.” Luật sư Lưu thở dài, kéo cô vào trong: “Vì chủ tịch đột ngột qua đời, bộ phần pháp vụ chúng tôi có quá nhiều việc để xử lý, hoàn toàn không thể đến thăm chủ tịch, mong cô thông cảm.”
Bao nhiêu năm nay đều là cô một mình chịu sự giày vò đau khổ, cho đến lúc cha mất cũng không ai bên cạnh, giờ thấy chị Lưu, đột nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Không sao, tôi biết mọi người đều bận.” Cố Thu vỗ vai luật sư Lưu, cùng cô ta vào thang máy.
Luật sư Lưu vốn không dẫn cô đến phòng pháp vụ trước, mà dẫn cô đến phòng làm việc của chủ tịch.
Vừa vào trong phòng, đã thấy tấm bảng có ba chữ “Cố Trường Thanh” đang để im trên bàn, bên trái của bàn, còn để một ly trà, trên ghế còn để một cái áo khoác.
Cảm giác đó, giống như cha cô chưa từng rời khỏi.
“Mọi người đều cảm thấy nên đợi cô qua đây thu dọn di vật của chủ tịch, cho nên, cứ giữ nguyên hình dạng lúc chủ tịch rời khỏi văn phòng ngày hôm đó.”
Cố Thu nhẹ cúi đầu nói tiếng cảm ơn, quay đầu nhìn toàn bộ văn phòng.
Trên văn phòng làm việc còn để hình của gia đinh ba người cô, nụ cười của ba người ấy rực rỡ như thế, Cố Thu nhẹ cười, cầm tấm hình lên, cô có thể hình dung được, hình dáng ấm áp của ba cô khi cầm tấm hình này.
Luật sư Lưu nhìn Cố Thu cứ tình thâm như thế, không dám quấy rầy, quay người lặng lẽ rời đi.
…….
“Thời tổng, tin tức hôm nay nhận được, Cố Thu đã về tập đoàn Cố Thị, đã kế thừa toàn bộ tài sản Cố Gia.”
Trong văn phòng tổng tài, Thời Phong Thụy nhẹ nhàng bỏ điện thoại xuống, chớp mắt miệng móc lên cười thanh lạnh, hắn sờ miệng mình, rồi tự nói: “Không tệ.”
Cánh cửa văn phòng bỗng mở ra có người xông vào, chỉ nghe bên ngoài có tiếng hét hoảng hốt: “Tổng tài, thực sự xin lỗi, tôi không ngăn được cô ta!”
Một bóng người cứ loạng choạng xông vào văn phòng, rồi đột nhiên quỳ xuống nền nhà.
Thời Phong Thụy cúi đầu nhìn cô ta, nhẹ nhàng cười, hất tay bảo mọi người đi ra ngoài.
Từ từ đứng trước mặt người đó, nhưng không nói câu gì.
Người đó toàn thân run rẩy, mặt trắng bệch, một tay ôm lấy chân của Thời Phong Thụy, run rẩy nói: “Thời Phong Thụy, tôi xin anh, cho tôi một chút, một chút là được.!”
Thời Phong Thụy nhẹ cười, từ từ nhấc chân lên, rút chân mình ra, đột nhiên một chân đạp tay cô, rồi từ trên cao nhìn xuống cô: “Thẩm Giai Vân, cô cuối cùng đã tới cầu xin tôi? Tôi thấy gần đây cô nhịn giỏi thật.”
Thẩm Giai Vân đã sắp chịu không nỗi, mồ hôi rơi đầu trên trán, cô hoàn toàn không còn chút dáng vẻ hà quang oai nghiêm của ảnh hậu, giống như một tên ăn mày.
Cô đau đến nước mắt ứa ra, chỉ đành bò dưới đất, ôm chặt lấy giầy của Thời Phong Thụy, gân trán nổi cả lên: “Thời Phong Thụy, tôi cầu xin anh, anh bảo tôi làm gì cũng được, tôi xin anh!”
Thời Phong Thụy nhịn không được cười lớn, hắn từ từ cúi người xuống, đưa tay nắm lấy tóc của Thẩm Giai Vân, ép cô ngẩng đầu lên, chớp hai mắt: “Nếu cô lúc nào cũng ngoan như thế, sao tôi lại có thể trừng phạt cô chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
22 chương
7 chương
53 chương
1 chương
10 chương