“Hôm qua trên đường Thanh Viễn xuất hiện một tai nạn xe nghiêm trọng, tài xế chết ngay tại chỗ, người đi trên xe một mất một bị thương.”
Âm thanh của phát phát thanh viên trên tin tức lạnh lùng nói, bỗng chốc, trong đầu Cố Thu có chút nghi vấn: “Cha mẹ cô, xảy ra tai nạn trên đường Thanh Viễn...”
Toàn thân cô đột nhiên run lên, Cố Thu vội leo ra khỏi giường, xem ti vi.
Chỉ thấy trên đó, đưa lên ảnh chụp rất rõ ràng của hai nạn nhân, mà người trong số đó, là cha cô!
Cô kêu kên một tiếng, giữ chặt lấy đầu mình, thấy đầu mình đau dữ dội, đột nhiên cô nhớ ra, hôm trước lúc mà cô nhào đến trước giường bệnh của mẹ, bác sĩ đã nói với cô, ba cô đã mất.
Bên ngoài truyền lại tiếng bước chân vội vã, một y tá đẩy cửa ra, lo lắng hỏi: “Bệnh nhân ơi, cô không sao chứ?”
Cố Thu mở to hai mắt, một tay vội nắm lấy y tá, gần như dùng toàn bộ sức lực: “Ba tôi, ba tôi không sao chứ!”
“Cô ơi!” Y tá bị nắm đến đau, liền vội đẩy Cố Thu ra: “Cô đừng kích động! Mẹ cô giờ đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần qua thời kỳ nguy hiểm này sẽ không sao.”
Mẹ! Hai mắt Cố Thu đỏ lên, nhìn y tá, cô mở to miệng, muốn nói chuyện, nhưng không thốt nên câu nào cả.
Cô gỡ kim tiêm ra, vội chạy ra ngoài.
Y tá cản không được, chỉ đành đi theo sau.
Mẹ cô đang nằm im trên phòng chăm sóc đặc biệt, mà Cố Thu chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn vào.
Nhìn thấy mẹ mình bị cạo sạch tóc, đeo nón bệnh nhân, hô hấp yếu ớt.
Cô vội che miệng, nhưng không thể che đi giọt nước mắt đang rơi không ngừng, toàn thân run lên ghê gớm.
“Tuy mẹ cô đã làm xong phẫu thuật, nhưng do vụ tai nạn này đã tồn hại nghiêm trọng đến thần kinh não bộ, cho nên chúng tôi không thể đảm bảo bao giờ mẹ cô có thể tỉnh dậy.” Bác sĩ đi qua nói với Cố Thu.
Cả người Cố Thu không còn sức sống, cô khuỷu người xuống, xém té, nhưng được người bên cạnh đỡ, bác sĩ bảo y tá đỡ cô về phòng bệnh: “Giờ sức khỏe cô không tốt, phòng chăm sóc đặc biệt cũng không thể tùy tiện vào được, cho nên cô nên cố gắng dưỡng bệnh.”
Toàn thân Cố Thu đã không còn sức lực, cô lại lần nữa được bác sĩ dìu về phòng bệnh.
Nhịn không được âm thanh khóc không thành tiếng của cô, dường như không còn sức, y tá rất đau lòng, nhẹ nhàng rời phòng bệnh, để cô yên tĩnh một lát.
Trên ti vi lại vọng ra âm thanh lạnh lùng của phát thanh viên: “Hôm qua, cố người ở bệnh viện Tỉnh Lập chụp được hình ảnh của vợ Tổng Tài tập đoàn Thời Phòng Cố Thu, đã có tranh chấp với em trai tổng tài, nghe ngờ là có con với em trai tổng tài, ảnh hậu Thẩm Giai Vân cũng có mặt tại đó.”
Cố Thu nghe trên đó, nước mắt rơi hướng nhìn lên màn hình, chỉ thấy trên đó, không biết ai đã ghi hình lại cuộc tranh chấp hôm đó, cuối cùng còn có hình của Thẩm Giai Vân té xuống cầu thang.
Trong đầu ù ù, cô ngơ ngơ nhìn lên ti vi, bên tai vọng lại tiếng bước châm, cô nghiêng đầu thì thấy Thời Phong Thụy đang nổi giận xông vào, nắm lấy cổ cô.
Cô bị đè chặt trên giường, không thở được, tại cô dần dần phục hồi thính lực, cô nghe thấy bên tai cô là âm thanh độc địa của Thời Phong Thụy: “Đều tại con tiện nhân cô!”
Dường như tỉnh lại, cô liều mình chống trả, dùng hết sức đập vào tay của Thời Phong Thụy.
“Ai cho cô làm càn bên ngoài!” Thời Phong Thụy hoàn toàn mất đi hình ảnh nho nhã thanh lịch thương thấy, giờ đây như một con dã thú.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
22 chương
7 chương
53 chương
1 chương
10 chương