Sắc mặt Lưu Tổng hơi có sự thay đổi, khẽ ho một tiếng, cười nhìn Thời Thiếu Tu gật đầu, sau đó quay người đi chỗ khác, rồi đi kính rượu người khác.
Thời Thiếu Tu cười lạnh, nhìn bóng dáng phía sau người đó, liền uống hết ly, rồi đặt ly lên bàn, đi về phía trước.
Thẩm Giai Vân nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Thời Thiếu Tu, biết tâm trạng của anh giờ vô cùng tệ, trong lòng không chịu được, thở dài, nhẹ ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Thiếu Tu, anh yên tâm, cho dù cả thế giới này nói anh không tốt, em cũng sẽ đứng về phía anh.”
Thời Thiếu Tu nhẹ cúi đầu, mắt anh đột nhiên sáng lên, sau đó anh cười rồi ôm Thẩm Giai Vân vào lòng: “Anh cũng vậy.”
Thẩm Giai Vân hạnh phúc tựa đầu vào vai anh, cùng anh đi về phía trước.
Cố Thu ngồi trên xe, đôi tay bị cột phía sau, làm cách nào cũng không động đẩy được, cô kiềm chế không để mình rơi nước mắt, nhìn Thời Phong Thụy tức giận chửi: “Anh thả tôi ra! Anh có tin tôi báo cảnh sát không?”
Thời Phong Thụy quay đầu liếc cô, nhưng lại coi như không có gì tiếp tục lái xe: “Cô cho rằng giờ mình còn khả năng báo cảnh sát sao? Cho dù là báo cảnh sát, cô nghĩ cảnh sát sẽ quan tâm vụ này sao?”
Cảm thấy việc đôi co cũng không có kết quả, Cố Thu tranh đấu một hồi thì thấm mệt, tựa vào ghế, cúi đầu, để nước mắt rơi: “Thời Phong Thụy, bao giờ anh mới tha cho tôi được đây, tôi xin anh, để tôi rời khỏi anh, tôi thật sự không chịu nổi nữa.”
Thời Phong Thụy làm như nghe được chuyện gì đó rất nực cười, nhìn không nỗi cười thành tiếng: “Cả đời cô cũng không thể rời khỏi tôi, Cố gia nhà cô cũng không thể, nếu cô còn dám tự ý ly hôn, cô biết, tiền vi phạm hẹn ước sẽ khiến nhà cô dù đền cả gia sản cũng không đủ không.”
Cố Gia, nói cho cùng, không thể làm lung lay sự tồn tại của Thời Gia.
Cô nghiêng đầu, tuyệt vọng nhìn cửa sổ, giương mắt nhìn mình càng ngày càng gần bệnh viện.
Thời Phong Thụy quay người khoác chiếc áo khoác của mình lên người Cố Thu, như vậy có thể che được việc hắn đang trói cô lại, rồi đẩy cô về phía trước.
“Sao, anh cũng có lúc ngại ư?” Cố Thu nhịn không được quay đầu cười nhạo báng: “Anh cho rằng anh đối xử với tôi như thế cả thế giới này không một ai biết sao?”
Thời Phong Thụy không phản ứng, tiếp tục đi thẳng: “Có liên quan gì đến tôi? Dù biết, thì họ có thể làm gì tôi?”
Trong mắt Cố Thu có chút tuyệt vọng, cả người dường như không còn sức lực, cứ mặc cho Thời Phong Thụy đẩy cô về phía trước.
Bước đi loạng choạng, cả mặt Cố Thu xanh lè, bước đi kỳ lạ của cô, thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Cố Thu cúi thấp đầu, nhìn vào chân mình, không để ý đến ánh nhìn kỳ lạ của người khác.
“Tôi khuyên cô lần này tốt nhất đừng giở trò gì nữa.” Thời Phong Thụy đột nhiên tiến đến bên tai cô, người ngoài nhìn vào, giống như một người đàn ông đang nói lời nhẹ nhàng ấm áp với vợ mình, nhưng với Cố Thu, đó lại là đòn chí mạng. “Cô biết giờ này Thời Thiếu Tu không còn gì cả, tôi sẽ đối phó với nó ra sao chứ?”
Cố Thu chỉ cảm thấy khó thở, nhưng không dám làm càn, cô nhìn thây mình càng ngày càng tiến đến chỗ có ba chữ “Khoa sản phụ”, chỉ thấy lòng mình càng ngày càng đau.
Chẳng lẽ, đứa con đầu tiên, phải chết như thế sao? Vừa nghĩ vậy, nước mắt Cố Thu lại rơi, cô cúi thấp đầu, khiến nước mắt mình rơi xuống đất.
“Lần này tôi sẽ phái người canh chừng cô.” Thời Phong Thụy lạnh lùng nói không còn tình người nào: “Tuyệt đối không để xảy ra vấn đề gì.”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
112 chương
73 chương
77 chương