“Cô nói gì!” Cố Thu kinh ngạc mở to đôi mắt, đồng tử co lại. “Có phải con quá kích động không, con yên tâm, đứa trẻ trong bụng con vẫn rất ổn, nhưng sau này con phải cẩn thận hơn, bên cạnh lúc nào cũng có người chăm sóc con là tốt nhất.” Bác sĩ thở dài, nhìn xung quanh, thấy trong phòng chỉ có mỗi mình cô: “Chồng con còn chưa qua đây sao?” Cố Thu vẫn còn chưa tiêu hóa hết lời bác sĩ, thẩn thờ cả buổi mới hoàn hồn lại. Nhìn Cố Thu như vậy, bác sĩ cũng không làm phiền, quay đầu dặn y tá vài câu, quay người hướng ra ngoài, nhưng lúc ông ta từ trong phòng bệnh đi ra, cổ áo ông ta đột nhiên bị người nào đó giữ chặt, rồi toàn thân bị người đó ép vào góc tường, người đàn ông đầy phẫn nộ nói: “Ông nói gì!” Bác sĩ run rẩy nhìn anh ta, nuốt nước bọt, âm thanh run rẩy: “Cái, cái gì?” “Ông nói cô ta làm sao? Có thai rồi?” Thời Phong Thụy cắn chặt răng vặn hỏi. Bác sĩ nuốt nước bọt, úp úng nói: “Anh, anh là gì của bệnh nhân…” “Tôi là chồng cô ấy!” Bác sĩ vừa nghe, thở phào, rồi cười lên nói: ‘‘Thì ra là vậy, đúng đó, không sai, vợ anh có thai rồi.’’ Thời Phong Thụy đẩy bác sĩ ra, quay người đi vào trong phòng bệnh. Còn chưa tiêu hóa hết sự thật gây sốc đó, cả đầu Cố Thu đều đang ngừng chuyển động. Cánh cửa lớn bị ai đó đẩy mạnh ra, tiếp sau đó, Thời Phong Thụy hung hăng nắm lấy cổ áo của Cố Thu nhấc cô lên. Vốn dĩ cô còn đang nhức đầu sắp ói ra ngoài, nhưng lại nghe thấy tiếng hét lớn vặn hỏi đầy hung hăng của Thời Phong Thụy: ‘‘Cô có con với ai!’’ Cố Thu cười đau khỏ, cố chịu nén tiếng ợ vào trong: “Tôi có con với ai, liên quan gì đến anh? ’’ ‘‘Cô có biết cô là vợ ai không hả?’’ Thời Phong Thụy đột nhiên bóp cổ cô, đôi mắt đỏ rực. Bị bóp đến không thở nổi, cô vội đập tay của Thời Phong Thụy, mở to miệng hít thở, má cô đỏ bừng lên. Nhìn thấy Cố Thu sắp ngất đi, Thời Phong Thụy mới nhẹ buông cổ cô ra, ném cô xuống đất, đột nhiên đạp mạnh lên bụng cô. (***Lời dịch giả: Thằng này ác mà giả tạo quá nên từ nay xưng là hắn luôn_Hai li- App inovel) Sức của đàn ông rất mạnh, khiên cô không chịu đước nôn hết ra ngoài, ôm bụng rồi co người lại: ‘‘Phải bỏ đứa trẻ này cho tôi! Nghe rõ không!’’ Hắn gần như phát điên, không ngừng đánh Cố Thu, Cố Thu vô cùng sợ hãi, chỉ biết ôm bụng mình, không dám bỏ ra. Thời Thiếu Tu, đây là con của anh, em nhất định sẽ giữ nó lại, đây là sự quyến luyến cuối cùng em dành cho anh. ‘‘Có phải tôi từng nói qua! Cô không được có quan hệ lăng nhăng với người khác! Cô tưởng cô là thứ gì! Cô có biết như vậy ảnh hưởng lớn như thế nào đối với hình tượng của tôi không!’’ Mỗi một chân đạo, Cố Thu cảm thấy đau đến muốn ngất đi, nhưng cô không dám buông tay, cắn chặt răng, đôi mắt tối lại, nhanh chóng mất đi ý thức. Thời Phong Thụy đột nhiên sợ hãi sẽ đánh chết người, rồi từ từ ngừng động tác của mình lại, chỉnh quần áo ngay ngắn,quay người rời khỏi bệnh viện. Cố Thu nằm dưới đất, cuối cùng cũng thở được, cô nhẹ gỡ tay ra khỏi bụng, khóe miệng móc lên tạo thành một nụ cười nhẹ, nước mắt vô thức rơi xuống. Thời Thiếu Tu, em biết làm như vậy rất ghê tờm, nhưng, em nguyện vì anh, mà phạm lỗi lầm như vậy. Cánh cửa lại bị mở ra thêm lần nữa, Thời Phong Thụy đột nhiên chạy đến mở miệng cô, cho vào một viên thuốc phá thai, rồi đổ nước khoáng vào trong miệng của cô.