Ngồi trên xe bảo mẫu, ba người đều trầm ngâm không nói gì, ông bầu thù lặng lẽ thì hai người bên cạnh, ngồi cả nửa ngày mà chẳng nói với nhau câu nào. Thời Thiếu Tu lặng lẽ châm điếu thuốc, quay đầu hướng nhìn cửa sổ, trầm tư không nói chuyện. Thẩm Giai Vân cúi thấp đầu, đôi mắt đỏ hoe, còn thút thít không ngừng. Thời Thiếu Tu hít một hơi thuốc lá thật mạnh, nhả ra một làn khói trắng, nghiêng đầu qua. Thẩm Giai Vân nghiêng đầu nhìn Thời Thiếu Tu, trong mắt đầy sự uất ức và chua xót: “Thiếu Tu, anh không muốn lấy em đúng không?” Cô buồn vô cùng, âm thanh nói ra mang theo sự thất vọng cực lớn, cúi mắt nhìn xuống, nói nhỏ: “Em biết anh vẫn không quên được Cố Thu, đúng không?” Hai từ Cố Thu vừa thốt ra, ánh nhìn của Thời Thiếu Tu đột nhiên trở nên lạnh băng, anh cúi mắt nhìn xuống, trong lòng vô cùng phiền não, nhăn lông mày mình lại, khởi động xe: “Anh dẫn em về nhà trước, em cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, có gì mai nói sau.” Có rất nhiều phóng viên không biết từ đâu biết được địa chỉ nhà của Thẩm Giai Vân, khi chiếc xe Mc Laren vừa ngừng trước cửa biệt thự, đã đầy phóng viên đang đứng ở đó. Thẩm Giai Vân sợ đến toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch ra: “Sao họ lại biết nhà em chứ!” Thời Thiếu Tu sắc mặt lạnh như sương, không ngừng lại, trực tiếp lái xe đi vào trong. Anh biết, qua đêm nay, những lời đồn không thật đó sẽ càng nhiều hơn. Trực tiếp chạy thẳng vào biệt thự nhà Thẩm Giai Vân, sau khi hộ tống Thẩm Giai Vân vào bên trong biệt thự, Thời Thiếu Tu lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, bảo mẫu trong nhà đang lặng lẽ nấu cớm, trong phòng đều lan tỏa hương thơm của đồ ăn. Thẩm Giai Vân im lặng ngồi bên cạnh anh, trong mắt đầy sự quyến luyến không nỡ, cắn chặt bờ môi cúi mắt nhìn xuống: “Thiếu Tu, hôm nay đám chó săn bên ngoài chắc chắn sẽ không chịu đi, cho nên em nghĩ, hay là đêm nay anh đừng về nữa?” Thời Thiếu Tu đứng dậy, nhìn ra cửa sổ, thì thấy đám phóng viên đó vẫn chưa chịu tản ra chỗ khác, đâu đâu cũng là người, bọn họ còn đang chụp ảnh, ánh sáng chói lóa của mấy chụp hình cứ hiện lên bên ngoài cửa sổ. Cầm lấy điện thoại, trực tiếp báo cảnh sát, Thời Thiếu Tu để điện thoại trên bàn trà, đứng dậy đi ra ngoài: “Những chuyện còn lại cứ giao cho cảnh sát xử lý, anh về trước đây.” Khóe mắt của Thẩm Giai Vân đột nhiên lại đỏ lên, cô đột nhiên đứng dạy, ôm chầm lấy Thời Thiếu Tu: “Anh đừng đi! Em sợ!” Bước chân Thời Thiếu Tu, chậm chậm rồi ngừng hẳn, anh cúi thấp đầu, nhìn vào đôi tay đang ôm lấy eo mình, rồi nhẹ nhàng thở một hơi, trong mắt đầy sự phức tạp và cắn rứt: “Anh về trước đây.” Anh kéo tay của Thẩm Giai Vân ra, đầu không ngoảng lại mà đi thẳng. Không ngờ đến sáng ngày hôm sau, hình ảnh Thẩm Giai Vân ôm lấy Thời Thiếu Tu, lại bị người ta chụp được, rồi nhanh chóng lan truyền trên mạng. Tấm ảnh mở ảo được chụp xuyên qua cửa sổ, nhìn vào đó thấy có cái gì đó không được minh bạch. Chủ đề của bức ảnh viết thế này: “Ảnh hậu Thẩm Giai Vân và một người đang ông đang ôm nhau tình cảm trong biệt thự.” Sự việc phát triển càng ngày càng lớn, cuối cùng Thẩm Giai Vân bị người khác moi móc những vết đen trong quá khứ ra, đủ các loại tư liệu không trong sạch, sau đó, những lời bàn tán về Thẩm Giai Vân càng lúc càng nhiều, thậm chí còn xuất hiện dòng chữ yêu cầu Thẩm Giai Vân rời khỏi ngành giải trí. Những bộ phim đang đóng đều đang bị tạm hoãn lại, còn Thẩm Giai Vân cả ngày trốn trong biệt thự, cô kéo hết toàn bộ rèm cửa lại, trong nhà là một mảng tối om, cô thả tóc ra, cả người đều co rút trong phòng ngủ. Thời Thiếu Tu lạnh lẽ cầm điện thoại lên đọc nhưng tin tức khốn nạn đó, cầm điện thoại gọi cho người tên Tĩnh: “Tổ chức cuộc họp báo trí.” Cuối cùng, Thẩm Giai Vân sau khi trầm mặc nhiều ngày nay, bỗng cười trong nước mắt.