Người đàn ông trước mặt vội cởi bỏ dây nịt quần, Cố Thu liền mình chống trả, ánh mắt cô không ngừng nhìn về hướng cửa nhà về sinh, cô đang đợi, đợi Thời Thiếu Tu đến cứu cô.
Không biết người đàn ông trước khi đưa ly rượu cho cô đã bỏ thứ gì vào trong, cô lại cảm thấy toàn thân mình ê ẩm và nóng ran, từ trong người cô tỏa ra một sự mệt mỏi ê ẩm và mềm nhũn, cảnh vật trước mắt càng mơ hồ.
Cố Thu nhanh chóng mất đi ý thức.
Sau đó một bình rượu đập mạnh vào đầu của người đàn ông, bỗng chốc, vết máu từ trên trán người đàn ông đó chạy xuống, đầu người đàn ông còn chứ tiến gần chạm đến mặt Cố Thu, thì đã bị ngã qua một bên.
Thời Thiếu Tu đem mảnh vụn của chai rượu ném qua một bên, một tay nâng người đàn ông khốn nạn lên, kéo anh ta qua một bên, phát điên lên đạp vào bụng anh ta.
Người đàn ông lúc đầu còn kêu lên rất thảm thiết, sau đó chỉ ậm ực vào tiếng, rồi cứ như vậy mặc cho anh ta đánh.
Nhìn Thời Thiếu Tu giống như đá một con heo chết vậy, người đàn ông miệng trào máu, xem bộ dạng anh ta chắc không ổn rồi.
“Thời thiếu gia! Đừng đánh nữa!” Dương Thạc lớn tiếng la lên, ánh mắt đầy lo lắng, một tay cản bảo vệ đi vào, một khác nhìn về hướng của Thời Thiếu Tu: “Thời thiếu gia, còn đánh là sẽ xảy ra chuyện đấy!”
Nhưng Thời Thiếu Tu dường như không nghe thấy, hai mắt đỏ ngầu hung hăng đánh người đó tiếp.
Người đàn ông đó đã hoàn toàn vô ý thức, hai bảo vệ bên ngoài đã xông vào, kéo Thời Thiếu Tu ra.
Trong đám người hỗn độn đó, cảnh sát từ ngoài xông vào, còng tay của Thời Thiếu Tu ngược ra sau lưng, ép vào tường.
Sắc mặt của Dương Thạc đổi sang màu trắng, nhanh chóng đi lên phía trước giải thích, nhưng cảnh sát lại cản anh lại, kéo Thời Thiếu Tu rời khỏi hộp đêm.
Cả hộp đêm đầy lời bàn tán, nhìn Thời Thiếu Tu ngồi lên xe cảnh sát rời đi.
Thời Thiếu Tu bị ném vào phòng giam, cánh cửa lớn đóng ầm một tiếng.
Còn chưa tỉnh rượu, Thời Thiếu Tu ngồi dựa vào lan can phòng giam, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở.
Cảnh sát đứng bên ngoài, đang viết gì đó.
Thời Phong Thụy vội vàng từ ngoài chạy vào, hai má còn mang theo vết tích lúc bị Thời Thiếu Tu đánh, anh đến bên cảnh sát, cúi người tỏ ý xin lỗi: “ Thực là ngại quá, gần đây tâm trạng em tôi không được tốt, cho nên tính tình hơi nóng nảy.”
Vừa thấy Thời Phong Thụy, sắc mặt mấy tên cảnh sát cũng tốt hơn rất nhiều, nhìn Thời Thiếu Tu nói: “Mau đem hắn về đi, sau này bảo hắn ngoan ngoãn biết phân thị phi, đều là người trưởng thành, không học được cách chịu trách nhiệm với mình sao?”
Thời Phong Thụy liền vội xin lỗi, sau khi làm xong thủ tục, thì dìu Thời Thiếu Tu loạng choạng lên xe rời khỏi.
Thời Thiếu Tu ợ hơi rượu lên, ngẩng đầu mơ màng nhìn Thời Phong Thụy, đột nhiên, anh đẩy Thời Phong Thụy ra, dựa vào một góc cây, cúi thấp đầu: “Thời Phong Thụy, đừng giả bộ nữa.”
“Sao lại giả bộ?” Thời Phong Thụy cười, cúi đầu đốt một điếu thuốc, sau đó đưa cho Thời Thiếu Tu một điếu: “Cậu là em tôi, chăm sóc cậu là đương nhiên.”
Giúp anh châm điếu thuốc, thở dài kéo cửa xe ra: “Tối nay nếu anh không thu nhận em, em muốn đi đâu?”
Thời Thiếu Tu đã say đến gần như bất tỉnh, vốn không nghe thây Thời Thiếu Tu nói gì, cứ tùy ý để mặc Thời Phong Thụy vứt lên xe, đi thẳng về biệt thự.
Sau khi vứt Thời Thiếu Tu lên giường, Thời Phong Thụy hoạt động đôi vai một chút, nhìn thấy Thời Thiếu Tu đã chìm vào giấc ngủ, ánh mắt dần dần lạnh lùng đi, anh đứng trong bóng tối, tự nói nhỏ: “Anh nên làm sao với em đây?”
Đôi mắt đầy sát khí.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
22 chương
7 chương
53 chương
1 chương
10 chương