Chân ái 2

Chương 51 : Trốn thoát

"Cậu đúng là kẻ hai mặt đúng nghĩa đấy. Cậu năm lần bảy lượt chống đối tôi. Rốt cuộc cậu đang làm việc cho ai?", Thế Anh nhâm nhi ly sô cô la đá xay, giọng điệu bình thản vì đã quá quen với những hành động phản kèo của người thanh niên ngồi đối diện. "Không phải tôi đã nói từ đầu sao? Tôi làm việc cho Nghĩa. Tôi và cậu chỉ là những giao dịch ngắn hạn, nhận tiền và làm đúng thỏa thuận, ngoài ra tôi chỉ có một thân chủ duy nhất. Nếu không phải những việc tôi và cậu đã giao kèo, cậu muốn động đến Nghĩa thì phải bước qua tôi trước. Vừa rồi nếu tôi không dẫn người sang đập phá như vậy thì Nghĩa sẽ đích thân ra tay, cậu chắc không muốn điều đó xảy ra đâu nhỉ? Tôi giúp cậu như vậy là khuyến mãi thêm rồi", người thanh niên rất thẳng thắn. "Vậy cho tôi cảm ơn cậu nhé. Quả bom lần đó không gây một chút thiệt hại nào cũng gọi là đúng thỏa thuận à? Cậu cần tôi truy cứu không?", Thế Anh nhếch môi cười khẩy. "Cậu thích thì cứ việc. Tôi chỉ nhận nhiệm vụ gắn bom vào vị trí chỉ định, không hề nhận nhiệm vụ cài lại thời gian phát nổ. Cuộc họp đổi giờ hay không tôi không có trách nhiệm báo với cậu", người thanh niên thản nhiên đáp lời. Người này làm việc rõ ràng minh bạch, không bị nhầm lẫn giữa hai bên. Một mặt âm thầm nhận làm một số việc cho Thế Anh, mặt khác không để thân chủ bị phương hại. Thế Anh vẫn chưa thể nhận ra lý do thay đổi giờ họp là do người thanh niên này cố ý thông báo sai giờ họp cho mọi người. "Được rồi. Tôi biết cậu cần tiền nhưng vẫn một lòng trung thành với thân chủ. Lần này tôi có một việc muốn nhờ cậu, không hề động đến đạo đức nghề nghiệp của cậu, đơn giản, nhiều tiền,..." "Cậu muốn gì thì nói thẳng" "Tôi muốn cậu mang người này đến gặp tôi", Thế Anh đẩy một tấm hình sang phía đối diện. "Người này không phải thân chủ của cậu, cậu có thể thoải mái ra tay rồi đúng không? Thù lao gấp đôi lần cài bom" Người thanh niên khựng một chút, đưa ánh mắt khó hiểu về phía Thế Anh: "Cậu không có não? Đông như vậy cậu còn ham muốn?" "Tôi không có ý đó. Tôi rất nể phục cậu ta, chỉ muốn một cuộc nói chuyện đàng hoàng nhưng chắc chắn không thể hẹn gặp cậu ta được. Tôi cần một cơ hội để gặp gỡ, dần dần đốn ngã cậu ta" Đối với Thế Anh, sự việc vừa rồi là một kinh động không nhỏ. Cậu không ngờ Đông lại kiên cường, bất khuất đến vậy, thà chết cũng không chịu bị áp bức. Thế Anh đủ thông minh để hiểu đối với Đông bạo lực không bao giờ có hiệu quả, cậu một lòng ngưỡng mộ Đông, muốn kết giao với Đông bằng những phương pháp khác, muốn Đông phải nài nỉ hiến dâng cho mình. "Việc này quá lộ liễu, tôi không thể nhận" "Chốt giá gấp bốn lần, được chứ? Giao cậu ta đến, nhận ngay một mớ tiền. Việc này đối với cậu dễ như trở bàn tay, mức thù lao đó là quá hời rồi" "Tôi sẽ cân nhắc", người thanh niên rời đi không lời từ biệt. Thế Anh ngồi nhâm nhi ly nước mỗi ngày uống hơn một lần, từ khi gặp Đông, cậu đã tập theo những thứ Đông thích. Đồ ăn, thức uống, tóc tai, phong cách ăn mặc, thậm chí còn mang giày độn để cao như Đông, tập gym để có thể hình tương xứng. Nếu người hâm mộ Đông phát hiện ra Thế Anh, chắc chắn sẽ đề cử cậu ta làm trưởng fan club. --- Sắp đến ngày xuất viện, vết thương đã dần bình phục, năng lượng của Đông trở lại dồi dào như trước nhưng lại bị giam trong không gian chật hẹp khiến tâm tình bức bách khó chịu. Nghĩa chỉ có hai lựa chọn: một là thả Đông ra ngoài công viên lớn bên dưới, hai là tuân thủ nguyên tắc giữ Đông trong bệnh viện. Công viên này cũng nằm trong khuôn viên bệnh viện nhưng không khuyến khích người mắc chấn thương sử dụng, trường hợp như Đông chỉ nên dạo chơi ở những tiểu cảnh nhân tạo bên góc khu dưỡng bệnh. Nếu chọn phương án một, Nghĩa sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới đem được Đông trở lại phòng bệnh. Đông chỉ cần bước chân ra khỏi khu điều dưỡng, lập tức trở thành một con ngựa chạy loạn khắp nơi mà không biết đường về. Nếu chọn phương án hai Nghĩa sẽ phải trở thành nơi để Đông trút hết năng lượng. Đông bị giam chân trong khuôn viên nhân tạo nhanh chóng phát sinh năng lượng tiêu cực, mặt nặng mày nhẹ với Nghĩa, chuyên tâm bới lông tìm vết, chỉ cần Nghĩa sơ suất một chút lập tức Đông sẽ bùng nổ. Nghĩa không cần suy nghĩ chắc chắn chọn phương án một, tuy mệt một chút nhưng Đông được thoải mái, Nghĩa cũng sẽ vui lây nhưng vấn đề là khi được thả ra, Đông không chỉ chạy nhảy bất chấp mà còn sử dụng các dụng cụ thể dục thực hiện những động tác khó khiến Nghĩa không ít lần thót tim. Nghĩa lo những tổn thương về xương chưa hoàn toàn hồi phục mà phải vận động mạnh, sợ rằng sẽ để lại di chứng sau này đành phải xen kẽ một ngày thả cửa, một ngày cấm cung. Đông nhanh chóng phát hiện được nguyên tắc của Nghĩa. Ngày được thả ra sẽ vui vẻ ngay từ sáng sớm, ngày bị nhốt trong phòng sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để được phóng thích. "Nghĩa, căn phòng này đã lâu chưa làm vệ sinh, nhiều bụi quá. Tôi hít loại bụi này vào bệnh tình sẽ trở nên trầm trọng mất", Đông rất tâm huyết lấy tay phẩy phẩy, giả vờ ho vài cái thật sinh động. Nghĩa mở tất cả cửa lớn cửa bé, ra ban công kéo dụng cụ vệ sinh vào. "Cậu vào nhà vệ sinh đóng cửa lại ngồi một lát, tôi dọn dẹp xong sẽ gọi cậu ra. Nhanh lắm, cậu cứ hát vài bài là có thể ra rồi", Nghĩa cúi xuống quét nhà trước cặp mắt tức khí của Đông. "Thôi mở cửa ra bụi bay hết rồi, cậu ném mấy thứ đó đi", Đông càu nhàu, vẫn là không muốn thấy Nghĩa vất vả. Được một lát, Đông lại bắt đầu: "Nghĩa này! Đã bao giờ tôi nói cậu thật đẹp trai chưa nhỉ? Cậu như những vì tinh tú trên trời cao, đứng từ trái đất nhìn lên trông thật lấp lánh", vừa nói vừa mân mê khuôn mặt đang cố nhịn cười của Nghĩa. "Cậu đẹp gần như ngang với tôi rồi, sao tạo hóa lại ưu ái cho cậu như vậy?", dù cố tâng bốc Nghĩa, Đông cũng không quên nâng bản thân mình cao hơn một bậc. "Cậu có thể nói đến sáng hôm sau sẽ được ra ngoài", Nghĩa lạnh nhạt cắt ngang mạch giả tạo của Đông. Đông lập tức quắc mắt, môi nhếch lên khoe ra năng nanh dữ tợn. Nghĩa đã quá quen với việc này, trong đầu thầm đếm: "Một, hai, ba". Vừa đếm đến ba, Đông bắt đầu hung hãn tuôn trào, dẹp bỏ sự giả tạo: "Vừa rồi nói cậu là ngôi sao trong vũ trụ quả không sai. Cứ nghĩ là đẹp hóa ra toàn đất đá bụi bặm, bề mặt thì lởm chởm gồ ghề, xấu xí kinh hồn. Quanh năm đi va đập với thiên thạch khác, đã xấu còn thích đi gây sự, bla bla bla..."Đợi Đông tuôn hết một tràng, Nghĩa mang ly nước lại bên cạnh. Đông cầm lấy ly nước uống ừng ực hết sạch, đưa tay vuốt môi một cái thật mạnh mẽ, soái khí ngời ngời rồi vật xuống giường giãy đành đạch như cá mắc cạn. Nghĩa ngồi xuống xoa đầu an ủi Đông, Đông lập tức bật dậy, ánh mắt gian tà tấn công vào dục vọng của tên dâm tặc đã cấm dục một thời gian: "Chúng ta làm chuyện đó đi". Thấy Nghĩa ngập ngừng, Đông đè Nghĩa xuống liếm vành tai khiêu khích, tay luồn xuống xoa bóp bên ngoài quần Nghĩa. Người Nghĩa nóng lên, đại thần công nhanh chóng căng cứng khiến Đông đắc ý trong lòng. "Đợi về chung cư rồi làm", Nghĩa gạt Đông ra, cố sức giữ bình tĩnh nhưng đây lại đúng theo kế hoạch kích thích của Đông. "Đúng vậy, về chung cư đi, tôi muốn làm ngay, nhanh lên", Đông đứng xuống, nhiệt tình kéo Nghĩa ra cửa nhưng mông Nghĩa vẫn nghiễm nhiên dính chặt trên giường. "Tôi không có hứng", Nghĩa đau lòng kìm nén mọi khao khát, tất cả đều vì sức khỏe của Đông. Đến lời này cũng có thể nói ra, Đông cạn kiệt hi vọng, tiếp tục giãy giụa trên giường ăn vạ. Đông nằm thở phì phò, trong đầu không ngừng vận động tìm cách được ra ngoài. Hồi sau Đông lóe lên một ý tưởng táo bạo: trốn viện. "Nghĩa ơi! Tự nhiên tôi thèm bún bò quá, quán đối diện kí túc xá làm ngon số một luôn ấy", Đông làm mặt thèm thuồng. "Cậu ở một mình được không?", Nghĩa ngập ngừng. Hơn nửa tháng nay Nghĩa chưa từng để Đông một mình. Nghĩa chỉ rời đi rất nhanh khi có Quốc Trường hoặc Văn Vũ trông coi. "Ai có thể vào đây tấn công tôi được? Bệnh viện này chẳng phải rất an toàn sao?" "Vậy ngoan ngoãn trong phòng nghe chưa? Tôi về mà không thấy cậu, lập tức ăn hết không chừa lại một cọng", Nghĩa đe dọa kẻ chất chứa âm mưu bất chính. "Biết rồi, tôi đói bụng có làm được gì đâu chứ?" Kế hoạch bước đầu thuận lợi, Nghĩa không nỡ để Đông thèm khát, lục đục mặc áo khoác rời đi. Đông nhìn qua cửa sổ, thấy Nghĩa xuất hiện dưới sân, lập tức gọi cho Văn Vũ. "Anh Vũ, qua đưa em đi dạo đi. Nghĩa bỏ đi chơi cả buổi để em một mình chán quá", giọng Đông không thể thảm hơn. "Vậy à? OK, mười phút nữa anh qua" Đúng như Đông dự tính, Văn Vũ lúc nào cũng nhiệt tình. Đông cười đắc ý, Nghĩa cả đi cả về khoảng chừng bốn mươi phút, lúc đó Đông đã tự do với thiên nhiên rồi. Cuộc đời tự dưng trở nên tươi đẹp lạ thường, Đông hớn hở thay đồ, đợi Văn Vũ đến sẽ nhanh chóng trốn thoát. Đông không hề cho Văn Vũ biết mình là tội nhân đào tẩu, bước đi bình thản tung tăng tựa như việc ra vào bệnh viện là hoàn toàn bình thường. Đợi Đông đóng cửa xe, thắt dây an toàn, Văn Vũ quay sang hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?" "Đi sở thú đi", Đông hào hứng, môi không giấu được vui vẻ. Làm chuyện mờ ám nhưng trong lòng Đông lúc này không chút lo ngại, ngược lại còn phấn khích lạ thường. Muốn trở về với thiên nhiên thì sở thú là lựa chọn hàng đầu rồi, sau đó mình sẽ lợi dụng lúc Văn Vũ không chú ý, biến mất trong một nốt nhạc. Nghĩa à, cái này là lỗi ở cậu. Vì cậu dám giam cầm tôi nên tôi phải tìm lại tự do cho mình, phạt cậu ăn trưa một mình nhé. Đông hí hửng ngồi nói nhảm với Văn Vũ, được một lát nhận ra có gì đó bất thường. "Anh Vũ, sở thú hình như không phải hướng này", Đông nhìn ra ngoài phát hiện hướng đi có phần lệch lạc. "Chúng ta nên mua đồ ăn mang theo. Nghĩa đi từ sớm như vậy chắc em chưa ăn trưa đúng không?" "Anh đúng là chu đáo", Đông không hề nghi ngờ, kéo cửa sổ xuống, thả hồn bay theo làn gió.