…Dưới sân trường,
-Miêu nguyệt, sao phải cẩn thận đến thế?
-Anh không thấy hắn ta rất khả nghi sao?
-Đương nhiên… chẳng qua hắn ta đang ngủ say.
-Ngủ say…? Khóe miệng khẽ nhếch lên cô tiếp- hắn ta không hề đơn giản.
Mà nãy anh thấy gì đặc biệt chứ?
-Tất nhiên…căn nhà kho nhỏ phía sau dãy B
-Đúng vậy…dãy nhà kho đáng lẽ phải nằm ở dãy C, hơn nữa, đều không có khóa hay bảo vệ. Còn căn nhà kho phía sau dãy B, đơn độc một mình, có khoá cửa, hơn nữa lại sát phòng bảo vệ 3.
Cả hai đều im lặng suy nghĩ, không lên tiếng
-Hừm…!! tối nay chúng ta đến đó xem xét một chút, còn bây giờ nên vào lớp học chứ nữ chủ nhân – Hoàng Vũ vỗ vai cô, cười tà mị
Miêu Nguyệt liếc xéo anh một cái rồi vô lớp. Vừa vào đến lớp thì đã thấy Thiên Ngạo vào trước rồi, gục đầu xuống bàn ngủ.Hoàng Vũ thoáng nghĩ…”nhanh như vậy sao? Quả thật không thể khinh thường”
…..Buổi học dài lặng trôi qua
… 20h tại mật thất biệt thự Thiết Gia ( biệt thự của ông Thiết Đồng)
-Oa! hai người làm việc sao rồi – Liễu Uẩn nhí nhảnh chạy tới hướng Miêu Nguyệt cùng Hoàng Vũ vừa bước vào.
Hai người bước tới bộ bàn cà phê kiểu Pháp, Hoàng Vũ tự pha cà phê, đáp
-Phát hiện căn nhà kho phía sau dẵy B.
-Ừm…quả thật nhanh- Liễu Uẩn gật gật đầu, tỏ vẻ thán phục
Từ phía một cánh cửa, Triệu Tuấn bước ra, vẻ mặt sáng lạn, đi đến chỗ mọi người
-Về rồi sao? kết quả tốt chứ?
-Khá ổn – Miêu Nguyệt đưa tay đón cốc cà phê Hoàng Vũ đưa, hướng Triệu Tuấn trả lời
( Triệu Tuấn với Liễu Uẩn là ai thì chương mấy sau biết nhé! hêhê)
- Tối nay tôi cùng Miêu Nguyệt sẽ đến trường Sky
( Trong bốn người Miêu Nguyệt nhỏ tuổi nhất, 16, còn lại ba người kia đều 17, sớm đã học xong kiến thức phổ thông trong các đợt huấn luyện, đã được trau dồi nhiều kiến thức sâu rộng ngay trong mật thất này nên không cần đi học ở ngoài nữa, việc Hoàng Vũ và Miêu Nguyệt đi học chỉ là theo kế hoạch thôi)
-Hâyyy! Đúng là thiên vị mà, ông chủ khi nào mới cho chúng ta ra mặt đây- Triệu Tuấn bĩu môi nhìn Liễu Uẩn, cô cũng lắc đầu chán nản.
-Sẽ sớm thôi…đừng nôn nóng ! Miêu Nguyệt nhấp một ngụp ca phê, khẽ trả lời.
-Ôi ôi! Ta chán chết mất a…thôi ta đi đây, - Triệu Tuấn trở lại phía cánh cửa ban nãy, tay vẫy vẫy,hướng Liễu Uẩn gọi – mà cọp con, đi xuống đây với ta không?
-Cái gì, tên chết tiệt, cậu nói ai là cọp con, tôi cho cậu biết tay- Liễu Uẩn hung hăng đuổi theo.
Miêu Nguyệt và Hoàng Vũ lắc đầu cười, hai người này, khi nào cũng vậy.
-Anh đi nghỉ trước đi, em có chuyện nhờ chị Thiệu Liên giúp– cô quay sang anh cười nói
-Anh đi cùng em…
-Cũng được
…Phòng thông tin
Thiệu Liên đang ngồi trước một dàn màn ảnh, mỗi màn ghi hình một căn phòng, số màn ảnh phải lên tới gần 50 tấm, tương đương 50 phòng, trước mặt chị là máy chủ điều khiển. Miêu Ngyệt bước đến gần, Thiệu Liên đã hướng phía cô, cười nói
-Tiểu Nguyệt, đã về rồi sao?
Đôi mắt tím sậm của cô có chút dao động ( về tới mật thất là Miêu Ngyệt đã gỡ bỏ lớp bột dịch dung rồi nha.) Tiểu Nguyệt? cái tên ba mẹ dùng để gọi cô, thể hiện sự âu yếm..ba mẹ đã không còn nữa, trên đời này chỉ có mỗi Thiệu Liên và bác Thiết Đồng vẫn gọi cô như thế.
-Em có chuyện muốn nhờ chị giúp
-Điều tra ai sao?
-Chị thật giỏi phán đoán
-Chị ngoài cái tài giỏi thông tin ra thì biết làm gì nữa- Thiệu Liên cười, cô bước đến phía bên trái, nơi đặt một chiếc máy tính có chứa bộ định vị, bộ kiểm soát, và rất nhiều dàn máy phức tạp khác được kết nối với một chiếc laptop làm máy chủ,
-Giờ muốn điều tra ai hả nhóc?
-Ngạo Thiên, học sinh 11b3 trường Sky
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
130 chương
10 chương
87 chương