Trang Gia Minh rất ít khi nổi giận với nữ sinh, chớ đừng nói đó là Chi Chi. Cô nhỏ tuổi hơn cậu, dù chỉ là mấy tháng, thì đó cũng là em gái, cho dù đã làm sai chuyện gì, thì cậu cũng sẵn lòng tha thứ cho cô. Nhưng lần này thì không. Cậu vô cùng tức giận. Tức đến mức ba ngày không để ý tới cô. Dĩ nhiên, cậu không “Bầu bạn” với Ninh Mân theo như lời cô nói. Bà nội Ninh chỉ bị sái hông, nằm viện quan sát hai ngày không có chuyện gì nghiêm trọng nên sắp xếp xuất viện, hai người bọn họ nhiều lắm thì cũng chỉ hỏi thăm nhau, những chuyện khác hoàn toàn không có. Lại qua hai ngày, ông nội Trang cũng xuất viện. Sau khi bàn bạc với ba, tạm ngừng kế hoạch rèn luyện tài nấu nướng ở nhà, tiếp tục tới nhà bà nội nấu cơm, để tránh ông nội Trang có chuyện gì thì một mình bà nội Trang không xử lý được. Bởi vậy, cậu làm việc và nghỉ ngơi trở về bình thường, hàng ngày về nhà lúc sáu giờ tối. Lúc ngồi trên xe bus, cậu nhìn sắc trời phía phía tây dần tối xuống, giữa màu tím pha thêm màu xanh nước biển, rất đẹp, đèn đường đã bật sáng, tản ra màu vàng ấm nhàn nhạt. Ven đường có tốp năm tốp ba phụ huynh cầm phao bơi, dắt con đi về phía trước. Cậu chợt nhớ ra, hình như Chi Chi cũng bơi ở trong hồ bơi của tiểu khu này. Bây giờ mới hơn sáu giờ, trời còn chưa tối, nhưng hơn bảy giờ về nhà thì chắc chắn đã tối, vậy chẳng phải là phải đi đường vào ban đêm? Nghĩ như thế, nhất thời ngồi không yên lòng. Vừa vặn trước cổng tiểu khu này có thiết kế trạm xe bus, cậu không chút nghĩ ngợi đã xuống xe, theo dòng người đi vào trong. Người rất đông, phần lớn là người lớn dẫn theo em bé, cũng có học sinh trung học và người già, hết sức náo nhiệt. Trên đường nhỏ tập nập người đi, trong không khí tản ra mùi mồ hôi. Cậu cùng đi theo vào, nghe dì bán vé nói xuống nước thì 30 đồng, đi theo thì không lấy tiền, có điều mua vé mới có vòng tay nhiều màu sắc, ai không đeo vòng tay mà đã xuống nước thì bị phạt năm mươi đồng. Trang Gia Minh không có ý định xuống nước, thẳng theo lối vào đi vào. Trong hai bể bơi một sâu một cạn chật ních thân thể trắng lóa, người già, trẻ em, phụ huynh đứng chung một chỗ, giống như xếp sủi cảo để hấp. Đèn đường bên cạnh bể bơi sáng trưng. Cậu tìm kiếm bóng dáng Chi Chi trong đám người. Tìm được rồi, ven bể bơi, cô đang bế một đứa bé, dạy cô bé đạp nước. Người bạn nhỏ dùng sức đạp lung tung, chân đạp rất mạnh, không để ý đạp nhầm Chi Chi đang uốn người. Trúng ngay giữa ngực. Cậu thấy mặt cô nhăn nhó, nhanh chóng đè xuống ngực, nhưng chịu đựng không nói, tiếp tục tách chân cô bé: “Bơi ếch không thể lật như vậy, chị giữ em, em tự cảm nhận đi.” Mẹ người bạn nhỏ ngồi bên cạnh nhìn: “Bảo bối nghe lời giáo viên đi, nghiêm túc học nào.” Trang Gia Minh không đi tới, yên lặng nhìn. Chi Chi dạy đến sáu giờ rưỡi, sắc trời đã rất tối. Cô sức cùng lực kiệt, không muốn chen chúc qua đám người đông kịt kia, bò lên bậc thang, tay chống lên thành bể bơi, tính trực tiếp nhảy lên bờ. Nước có sức nâng, cô đạp một cái, người lập tức nhảy lên khỏi mặt nước, ngồi lên trên bờ. Lúc này Trang Gia Minh mới nhìn rõ dáng người cô. Đồ bơi kiểu dành cho thiếu nữ mới mua, hoa văn và kiểu dáng cũng rất bình thường, phần trên che lưng, phần dưới là quần cụt, nhưng ngâm nước nhiều nên dán sát vào người, để lộ cánh tay trắng như tuyết và bắp đùi tròn lẳn. Sống lưng rất gầy, trước ngực lại có đường cong, thậm chí vì cô liên tục xoa ngực, hình dạng càng trở nên rõ ràng. Cậu đột nhiên mặt đỏ tới tận mang tai, chần chừ hồi lâu, mới chậm rãi đi tới: “Chi Chi.” “Aaaaaaaaaaaaaa..!” Chi Chi sợ hết hồn. “Sao anh lại ở đây?” Cậu hết sức giữ bình tĩnh, làm như không có việc gì, nói: “Chẳng phải em đã nói em ở đây à, anh đi ngang qua nên ghé một lát.” Chi Chi “Oh” rất dài, có chút cảm động – cô cảm thấy đây là biểu hiện tốt, đại biểu cậu chủ động nói xin lỗi, bỏ qua tranh cãi lần trước – do dự một chút, thuận thế xuống ngựa, “À, như vậy à.” “Ừ, em đã về chưa?” Cậu hỏi. Chi Chi gật đầu một cái. “Anh ra bên ngoài chờ em.” “Vâng.” Trang Gia Minh đứng đợi trước cổng vài phút, cô mặc bộ t-shirt đi ra, đồ bơi bên trong còn chưa cởi, nước thấm ướt hết cả quần áo. Cậu thấy lạ, hỏi: “Sao không thay đồ?” “Nghe nói hai ngày trước có một tên biến thái.” Chi Chi lộ vẻ chán ghé, “Ở đây quản lý không nghiêm ngặt mấy, em hơi lo, quyết định không thay đồ, dù sao cũng không bao xa, về nhà rồi tắm.” Trang Gia Minh chấn động: “Tại sao em không nói với anh sớm hơn?” “Đã báo cảnh sát, báo anh làm gì?” Chi Chi buồn bực. Cậu mím môi, “Anh tới đón em, một mình em về nhà không an toàn.” Chi Chi khoát tay: “Chỉ mười phút đi đường, em cũng không đi đường nhỏ, không sao đâu.” Hai người đang nói chuyện, trước mặt lại truyền tới giọng nữ thét chói tai. Họ ngẩng đầu nhìn qua, mới phát hiện có một gã đàn ông không nhìn rõ mặt nhảy từ trong bụi cây trước mặt ra, hướng về nữ sinh trước mặt tụt quần xuống. “Trời ạ!” Chi Chi bước xông lên trước, chửi thẳng vào mặt tên đó, “Bệnh thần kinh à! Có chim là giỏi à! Cút ngay!” Cô nói xong, cầm kính lặn trong tay đập tới. Tên biến thái kéo quần lên quay đầu bỏ chạy. Vẻ mặt Trang Gia Minh đơ toàn phần, cậu vừa chưa từng thấy loại biến thái này, vừa không nghĩ tới Chi Chi sẽ nói mấy lời kia, hoàn toàn sợ ngây người. Chi Chi quay đầu an ủi nữ sinh: “Đừng khóc, tôi chửi người ta chạy rồi, không sao rồi.” Nữ sinh khóc nức nở không ngừng. Trang Gia Minh lấy lại tinh thần, bước nhanh về phía trước: “Không sao, nhà cô ở đâu, chúng tôi đưa cô về.” Có lẽ là nam sinh nhìn qua vẫn có cảm giác an toàn hơn, cô ta ngừng khóc, chỉ tiểu khu trước mặt. Chi Chi vội cầm tay cô ta, dắt cô ta đi về phía trước: “Không sao rồi, thứ người biến thái như thế, nói không chừng bị bệnh liệt dương đó, chứ người bình thường ai rảnh rỗi như vậy – sau này cậu đừng đi đường này một này, tìm người đi cùng cậu đi.” Nữ sinh đỏ mắt gật đầu. Chi Chi và Trang Gia Minh đưa cô ta về tiểu khu, nhìn bảo vệ đưa cô ta lên lầu rồi mới rời đi. Trên đường về nhà, Chi Chi không nhịn được điên cuồng phun ra: “Ở chỗ chúng ta đây lại còn có loại biến thái này, em chưa từng biết luôn, buồn nôn quá, thật sự rất độc ác.” Cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại biến thái này, vừa nghĩ tới đối phương có lẽ chỉ cách mình một bước ngắn, cả người đã nổi hết da gà. “Bây giờ biết sợ? Mới vừa rồi lao nhanh như vậy làm gì?” Trang Gia Minh liền nghiêm mặt, “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?” “Chuyện như vậy chính là phải một phát giải quyết xong, hù dọa gã chạy mới được.” Chi Chi không có kinh nghiệm, nhưng có lý khi bàn về kiến thức: “Hơn nữa em biết anh đang ở đây, chúng ta có ba người, gã không dám làm gì đâu.” “Quan Tri Chi!” Cậu cất cao giọng. Chi Chi trừng nhìn lại: “Gì thế?” Cậu vừa tức vừa khó chịu, một lúc lâu, giọng dịu xuống: “Không có gì, xin lỗi. Không phải anh muốn mắng em, nhưng quá nguy hiểm, em nên để anh lên.” Chi Chi nghĩ, cho anh cái khỉ khô, anh mấy tuổi, còn em mấy tuổi, trong miệng lại an ủi: “Ai lên cũng như nhau, em lên chẳng lẽ anh lại bỏ mặc em sao? Không sao, chẳng phải em đây không sao cả ư.” Trang Gia Minh không muốn gây gổ với cô, chỉ nói: “Mai anh tới đón em.” Mặc dù trên đường không ít người, nhưng mọi chuyện đều có ngộ nhỡ. Chi Chi suy nghĩ một chút, không từ chối, “Được, chừng bảy giờ em xong việc, anh đứng ngoài cửa chờ em là được.” “Vậy quyết định thế đi, em không được đổi ý.” “Vâng, anh cũng phải đồng ý với em, chuyện này đừng nói với ba mẹ em.” Chi Chi dặn dò, “Nếu chúng ta nói cho người khác nghe, để họ biết em gặp phải, nhất định sẽ rất lo lắng.” Trang Gia Minh đồng ý điều kiện giao dịch này với cô. Sau khi về tới nhà, Chi Chi vội vàng tắm rửa sạch sẽ thay quần áo sạch, tóc ướt nhẹp nhưng cô không muốn dùng máy sấy, đứng ngoài ban công hóng gió chờ khô. Trang Gia Minh đứng bên ban công nhà mình nhìn thấy, tưởng cô ở một mình, có lẽ sẽ sợ, nên gõ gõ cửa sổ, “Có xem phim không?” Chi Chi giơ tay: “Có.” “Qua đây.” Cô cầm sữa bò lạnh và trái vải đi qua. “Xem phim gì?” “Anh thấy có người nói xem rất hay, em muốn xem không?” Chi Chi cũng xem rồi, nhưng nội dung phim về cơ bản đã quên, chỉ nhớ diễn viên chính là Aragaki Yui: “Xem đi.” là bộ phim cẩu huyết đến tột đỉnh, cường bạo, mang thai, bệnh nan y, học sinh Trung Quốc xem sẽ nghi ngờ cuộc sống – cũng như học sinh cấp ba, trong thanh xuân của họ có kiểu như vậy sao. Nhưng phim quay rất đẹp, Aragaki Yui rất xinh, giết thời gian cũng không tồi. Chi Chi đang bưng một bát, bên trong toàn đá vụn, phủ lên từng trái vải lạnh băng. Đây là chuyện thích ý nhất trong mùa hè của cô, ve kêu om sòm, điều hòa chạy o o, thêm mấy trái vải lạnh băng, thì cuộc sống vô cùng viên mãn. Trang Gia Minh thấy cô khổ sở bóc vỏ, hỏi: “Trong tủ lạnh có dưa hấu, ăn không?” “Lượng đường quá cao, không ăn.” Chi Chi đưa trái vải cho cậu, “Ăn cái này đi, vừa lúc lạnh.” Vải đặt dưới đá lạnh, sẽ có vị vô cùng kỳ diệu, lành lạnh, chua chu ngọt ngọt, ăn một quả như gặp được thần tiên. LQĐONN Trang Gia Minh nhận lấy, ngón tay bóp nát vỏ, bóc từng miếng vỏ ra. Đột nhiên cậu nhớ tới, có một bài văn tả về trái vải. “Vỏ như dải ruy băng đỏ, màng như tơ lụa tím, cùi thịt trắng muốt như tuyết, cùi chua ngọt như sữa chua.” Cậu vẫn nhớ đoạn văn đó, “Em còn nhớ trong bài văn nào không?” Chi Chi hoảng sợ nhìn cậu, “Anh là ma quỷ sao?” Xem phim còn phải thi văn, bệnh thần kinh à. Cậu nói: “Trả lời không được coi như thua.” Chi Chi khinh thường cậu, thật là trẻ con, ngoài miệng lại ngoan ngoãn trả lời: , nhưng đây không phải là tác giả viết, mà ông ấy trích dẫn Hừ, muốn thi với cô? Đừng quên một năm trước cô mới thi bài của cấp hai, trả lời mà không hề bị áp lực. Cô đắc ý nhìn anh bạn nhỏ: “Em thắng, sao nào?” “Giỏi quá, thưởng cho em.” Cậu nói xong, cầm quả vải đã bóc vỏ trong tay nhét vào bên miệng cô. Chi Chi: “…” Đưa tới tận bên khóe miệng mà không ăn thì nhìn qua có vẻ hơi kiểu cách không nhỉ? Anh ấy sẽ đau lòng chăng? Rối rắm một lúc, cô cẩn thận dè dặt há miệng cắn. Trang Gia Minh nhìn cô ăn, trong lòng vui mừng không kiềm chế được. Cậu cố gắng nhịn không nhếch miệng, giả làm ra vẻ không xảy ra chuyện gì tiếp tục xem phim. Hơi nước trên tóc cô dần bốc hơi lên, mùi dầu gội thơm ngát thoảng qua, không ngừng truyền tới chóp mũi cậu. Hình ảnh bên bể bơi mấy tiếng trước bất chợt nhảy vào đầu, cậu không nhịn được liếc nhìn qua. Cô mặc đồ ở nhà, là áo t-shirt cũ bình thường và quần cụt, mới vừa tắm rửa xong, bên trong không mặc nội y, tô trái vải đặt trên đùi, phía trên ống quần, bắp đùi tuyết trắng trơn mịn lộ ra. Trong lúc bất chợt, tim cậu đập rộn lên, cả người nóng nực, cậu cả kinh vội vàng thu hồi tầm mắt, nhưng sự khác lạ trong cơ thể không thể nào biến mất, đành điều chỉnh tư thế, tránh bị cô nhìn ra đầu mối. Vậy mà, Chi Chi sớm nhớ ra nội dung phim, lực chú ý vốn không đặt lên phim ảnh, tất nhiên nhìn thấy sự khác lạ của cậu. Cô vội nhìn không chớp mắt, ra vẻ hết sức chăm chú xem phim, trong lòng thì lại khạc: Chậc chậc danh xưng “Bà xã” không phải nói không, quả nhiên nam sinh đều thích cô Aragaki Yui này. Xem ra tối nay anh ấy sẽ nằm mơ không được hài hòa cho lắm..