Chăm chỉ học tập, ngày ngày yêu đương

Chương 3 : Cứu mạng! có hàm số

Edit: Cò Lười Đã cách nhiều năm, Chi Chi đã sớm không nghĩ đến chuyện năm đó, nhưng lúc này lông mi rủ xuống nhìn Trang Gia Minh không nói, trong lòng không có cảm giác gì. Cô nghĩ nghĩ, đột nhiên kêu lên: "Anh Gia Minh, xe buýt sắp tới, chúng ta phải nhanh hơn một chút." Dì đang nói không ngừng nghĩ thì đột ngột bị cắt ngang, bỗng ngừng lại, ý thức được của mình lỡ lời, ngượng ngùng nói: "Các con mau đi đi, nắng to bảy ngày, không được để cảm nắng." "Hẹn gặp lại Dì." Chi Chi dứt khoát nói lời tạm biệt, lôi kéo Trang Gia Minh chạy. Cũng vừa vặn, thời điểm chạy vội tới trạm xe buýt, đúng lúc chuyến xe buýt vừa đến, hai người cà thẻ lên xe, máy điều hòa không khí gió mát xen lẫn mùi mồ hôi đập vào mặt không thể nào diễn tả. Trang Gia Minh tìm được một vị trí trống, ra hiệu cô đi qua đó đứng, nhắc nhở nói: "Em không có mua điểm tâm." "Chao ôi, quên mất!" Chi Chi bắt đầu lục túi sách, cô có thói quen nhét đồ ăn vặt ở trong túi mười năm không thay đổi, rất thuận lợi ở trong túi tìm được mấy viên đường, lột nhét vào trong miệng: "Gần đây trí nhớ không tốt lắm, già hay quên chuyện." Cậu nói: "Em là chưa tỉnh ngủ thôi." "Không nên vạch trần...... A!" Xe buýt quẹo cua một cái, ông chú bên cạnh bị đưa đến gần cô, giơ cao cánh tay, mùi hôi không có cách nào lại lần nữa kéo tới, có thể so với vũ khí sinh học. Chi Chi nghiêm mặt, gắt gao nín thở. Trang Gia Minh bước lui về sau, không để lại dấu vết chừa chỗ cho cô có khaorng trống để di chuyển. Chi Chi cảm động đến rơi nước mắt, xoay người đưa lưng về phía trước, tiến tới bên cửa sổ mở ra một khẽ nhỏ rồi thở hổn hển. "Ngày mai chúng ta trễ giờ nữa." Nàng sâu kín nói: "Sáng sớm không phải giờ cao điểm thì như thế nào?" Trang Gia Minh gật đầu một cái. Thư viện ở trung tâm thành phố, ngồi năm trạm xe buýt đã đến, trên đường phố phía sau trạm ngừng có nhiều quầy bán điểm tâm sáng, có bán bánh bao sữa đậu nành, cũng có bán bánh trứng tròn bánh rán. Chi Chi bất chấp tất cả, trước mua ly sữa đậu nành đá, uống một cách sảng khoái, thời tiết nóng bức tan biến mất. "Uống ít thôi, bụng rỗng uống nước đá sẽ đau bụng." Trang Gia Minh nói: bản thân lại mua sữa đậu nành nóng cùng bánh trứng sữa. Thời gian mười năm đi qua, Chi Chi nhìn lại cậu, cảm thấy vẫn như cũ "Anh Gia Minh " hay là..."Anh Gia Minh" tính tình không khốc không cuồng, chỉ sợ cả đời không đảm đương nổi tổng giám đốc bá đạo, nhưng rất hài lòng, trước có thể xứng với thiên kim tiểu thư, sau có thể nói chuyện với cô gái nhỏ, hoàn toàn không có cảm giác không tuân. Cô rất biết nghe lời: "Còn dư lại một lát uống." Lại mua một bánh chưng, hai người đứng ở ven đường vừa lột ăn vừa đi. Mặt trời nắng lên, người phơi nắng nên trên mặt cũng nóng lên, thư viện mới vừa mở cửa, máy điều hòa không khí sức lạnh chưa đủ, đi vào trong cũng không có mát mẻ rõ rệt, nhưng trống trải hết sức, nên đi vào liền không cảm thấy nóng. Trang Gia Minh chọn chỗ đã từng ngồi, ánh sáng tốt cũng không chiếu thẳng đến, ánh nắng ấm áp đi vào, rơi vào cọc gỗ màu nâu trên mặt bàn, màu sắc đặc biệt đẹp mắt. Chim hót lanh lảnh. Chi Chi ngồi xuống đối diện với cậu, lẳng lặng thu xếp lại suy nghĩ, lúc này mới lấy ra bản kế hoạch. Cấp Trung học cơ sở khóa học giảm rất nhiều so với Trung học phổ thông, tổng cộng mới sáu môn: Ngữ văn, Số học, Anh ngữ, khoa học, lịch sử cùng xã hội, tư tưởng đạo đức. Cô nhanh chóng tính toán ở trong lòng, dựa vào cân nhắc ở bên ngoài ghi chép lại kiến thức tổng hợp ba môn chính, sau đó chuyển tới trang mục lục, vừa xem chút kiến thức, vừa suy nghĩ xem nên chọn lựa như thế nào —— Ngữ văn ghép vần, chữ Thác, thành ngữ dựa vào tích lũy, đại khái sẽ không sai được, đọc hiểu cùng với làm văn dựa vào nói bừa, trọng điểm muốn học tập chính là đọc thuộc lòng thơ văn cổ cùng phiên dịch. Một là có《 Thế Thuyết Tân Ngữ 》 hai là có Luận Ngữ mười hai chương, thơ cổ có bốn bài, ngoại khóa cũng là mấy bài văn có đầu có đuôi, nhất định phải gánh —— a, cám ơn trời đất, 《 Dạ Vũ gửi Bắc 》cho đến bây giờ cô cũng có thuộc, chỉ là bài người vợ Tào Khang thì phải xem lại một chút thật tốt. ...... Cô cầm đọc thuộc lòng nội dung trên bản kế hoạch, mỗi ngày tối trước khi ngủ tính toán học một phần, cuộc thi phía trước phải đột phá một phen. Tiếp theo là Số học. Số học ở cấp Trung học cơ sở không đáng sợ như ở cấp Trung học phổ thông ( không có tích phân!), ban đầu là phương trình bậc nhất một ẩn, hình học các góc, đường thẳng, đoạn thẳng, đường thẳng song song, chứng minh góc, phương trình bậc một hai ẩn, phương trình bậc một ba ẩn...... Cô vừa nhìn vừa xem, cảm thấy phương pháp mình cũng nhớ ( đều là thông thường sao), nhưng là như thế nào chứng minh là đã quên mất không còn chút nào. Chỉ là không cần gấp gáp, học một cái định lý cùng công thức là tốt rồi...... Đợi chút, học kỳ hai của lớp mười đã học hàm số lượng giác rồi sao? Trời ạ! hàm số Sin, hàm số cô-xin, hàm số tang cái gì, không phải là muốn đè chết người sao?? Trước mặt Chi Chi bỗng tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, thật vất vả mới lấy lại bình tĩnh, phát hiện chỉ mới là cấp mới vào học, lập tức thở phào nhẹ nhõm, sống sót sau tai nạn. Anh ngữ, từ đơn nhận được bảy tám phần, từ ghép đã quên sạch, căn bản tương đương với học lại một lần nữa. Cô không thể nào ở môn ngữ văn học thuộc lòng phía sau lại tăng thêm môn Anh ngữ. Khoa học là ở cấp độ mới vào học nội dung đơn giản, so với trung học phổ thông là khác xa một trời một vực. Chỉ là ở môn vật lý học, đề tài mạch điện đã rất khó, quỷ mới biết sắp xếp như thế nào mạng lưới đóng mở điện, còn có tính toán năng lượng, hóa học có thể coi là xứng đều, có các loại nguyên tố đặc tính, cùng với ký hiệu nguyên tố hóa học sao cho đúng? Dựa vào bao quát, tính toán chênh lệch địa lý, dòng chảy hải lưu, phân tầng thảm thực vật cái gì, lại còn là nội dung cấp một trung học, không phải là cấp hai trung học sao?? Lịch sử cùng xã hội, thật ra thì chính là lịch sử cùng chính trị. Lịch sử giải thích tương đối không rõ ràng, nhưng mà mấu chốt là sự kiện lớn cùng thời gian địa điểm, nhiệm vụ chủ yếu, ý nghĩa sự kiện cũng phải học thuộc, chính trị cũng vậy, mặc dù đều là kiến thức thông thường, nhưng mà thi khảo sát là hai việc khác nhau. Cô xoay xoay bút, quyết định quán triệt một khoảng thời gian, so sánh đọc thuộc lòng. Tư tưởng đạo đức thi cấp ba không có thi, cho nên khi thi chia lớp ở trung học phổ thông cũng không phải thi —— muôn năm! ...... Chi Chi chải chuốt xong tất cả mấy môn của khóa, đã đói bụng đến mức cái bụng phía trước lép xẹp, nhìn đồng hồ một chút, 11 giờ, chỉ là xem bản kê, bố trí nhiệm vụ, thì đã tốn thời gian một buổi sáng. Như vậy xem ra, một tháng có thể có trình độ để thi cấp ba hay không cũng khó nói, còn về thi phân ban vào được ban thực nghiệm...... tạm treo. Thời gian là loại thuốc cực mạnh cho sự lãng quên. "Đã đến lúc rồi." Trang Gia Minh gấp lại sách ôn tập, ngẩng đầu nói: "Trở về ăn cơm đi." Chi Chi gật đầu một cái, tạm thời không cần trả lại sách hướng dẫn, bỏ lẫn lộn với những quyển sách bút khác vào túi, gởi lại bên trong rương khóa lại để ở thư viện. Giữa trưa xe buýt trống rỗng, ánh mặt trời giữa hè rải đầy đường phố. Ngồi trở trạm gần nhà, cô và Trang Gia Minh chia nhau đi ăn cơm. Trang Gia Minh đi đến gần nhà ông nội của cậu, mà cô là đến quán của cha mẹ cô mở. Buổi trưa cũng là dùng cơm Cao Phong, cha mẹ sớm đã ăn xong, nên giữ lại cho cô một chén cơm. Mẹ Quan nhanh chóng gắp một khối kho tàu lớn từ tô tráng men lên chén cơm trắng lại chang một muỗng nước canh, đào một muỗng khoai tây sợi dầm đường: "Ăn đi." Trong tiệm lộn xộn, Chi Chi trả lời xong thì cầm chén đi tìm góc sáng sửa để ăn. Thức ăn trong nhà họ Quan luôn luôn như thế, tiệm mì bán thêm thức ăn gì, bọn họ sẽ ăn cái đó, cho nên ăn đi ăn lại đều chính là kho tàu đại bài, kho tàu ruột già, sợi lươn bộc muối, một loại thịt bò kho tương, thức ăn chay cũng chỉ có dưa chuột trộn, rau trộn hấp đậu tương, ăn nhiều có thể ngán. Nhưng không ăn những thứ này, một mình phản đối lại lãng phí tiền, chỉ có thể nhịn. Chi Chi nghĩ tới việc học tập, nhất thời không có để ý, thường ngày ( trước khi sống lại) thức ăn gấp hai, hối hận không kịp, nhưng nghĩ lại, thiếu nữ thanh xuân tuổi mười sáu sợ cái gì, sự trao đổi chất có tiêu chuẩn nhất định, yên tâm thoải mái ăn nhiều bánh bao trứng. "Buổi chiều thế nào?" Cha Quan chui ra từ phòng bếp, nắm chặt thời gian đốt thuốc hút ngụm, "Ở cùng một chỗ với Gia Minh sao?" Vốn là Chi Chi muốn phòng bị trước không cho bọn họ nói đến ban thực nghiệm không nhất định chỉ có thi qua mới được vào, nhưng thấy cha mồ hôi đầm đìa, mặt ngoài quần dính đầy hạt muối màu trắng, lời đến khóe miệng còn nói không thể nói ra, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp tục thổi: "Đi thư viện ôn tập, con không phải là muốn thi tốt sao." Cha Quan hít hai hơi khói, nhìn cô một chút, một lúc lâu, vui mừng nói: "Con gái của ta đã hiểu chuyện." Nói xong, bỏ tay vào trong túi quần tìm kiếm 10 đồng tiền cho cô: "Trời nóng, mua chai nước uống." Lúc này trong lòng Chi Chi thấy chua xót, cha mẹ tạo nhiều áp lực việc học hành lên người của cô nhưng không thể phủ nhận chính là họ thực sự là vì tốt cho nàng, đồng thời bất chấp tất cả tạo điều kiện cho cô học xong đại học, trở thành người khác với họ. "Không sao, con uống chút trà là được." Cô mở cái nắp của ly thủy tinh, đổ vào một chút nước trà làm cho mùi vị nước trà bay cả tiệm mỳ. Cha Quan nhét tiền vào trong túi xách của cô: "Cho con thì con cứ cầm, chỉ cần con học tập thật tốt, cha mẹ hơn vui mừng hơn bất cứ điều gì khác." Chi Chi dừng động tác lại, lại tới nữa, lo học cho giỏi...... Cô nghĩ ngợi than thở, muốn phản bác, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được, gật đầu một cái: " Đã biết." Lần này cha Quan là cảm thấy con gái thật hiểu chuyện. Ăn cơm trưa xong, trong quán càng ngày càng nóng, quạt máy quay nhanh thổi vù vù, tất cả gió đều rất nóng. Chi Chi thu thập xong túi đeo lưng: "Mua một máy điều hòa không khí đi, khách ăn xong đi ngay, nhìn không náo nhiệt gì hết." Nói xong, không chờ họ trả lời, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài: "Con đi thư viện." Buổi chiều ở thư viện so với sáng sớm người nhiều hơn một chút, vị trí buổi sáng đã bị người khác chiếm. Chi Chi ôm sách giáo khoa tiếng Nhật, quanh qua quanh lại nửa ngày mới tìm được vị trí không có ai ngồi, vội vàng đứng lại ngồi xuống, vừa gửi tin nhắn cho Trang Gia Minh: [ Anh Gia Minh, em ở bàn trong cùng cuối khu D, tới nhanh, sắp không có chỗ rồi! ] Cậu trả lời rất nhanh: [ tốt. ] Nửa giờ sau, anh và một bóng dáng thon thả cùng xuất hiện. Nghe động tĩnh Chi Chi ngẩng đầu lên, phát hiện em gái bên cạnh cậu ấy là người quen, hẳn là bạn cùng lớp với cô, nhưng tên đến miệng lại nghẹn trở lại, nghĩ mãi không ra, lắp bắp nói: "Trình, ách, thế nào mà hai người cùng tới đây?" Trang Gia Minh trả lời: "Ở cửa gặp phải." "Không nghĩ tới các bạn cũng ở chỗ này." Bạn học Trình liếc nhìn sổ tay tổng hợp kiến thức trên tay cô, thản nhiên cười, mắt sắc liếc xuống đôi môi thoa son màu như hoa anh đào nở rộ nói: "Bạn ở đây học tập?" Chi Chi đang đắm chìm trong lo lắng vì không nghĩ ra tên của bạn học, tuy miệng trả lời nhưng trong lòng thì đang gào thét dữ dội, cô ta rốt cuộc là Trình cái gì đấy nhỉ? Mặt rất quen a, rốt cuộc là ai?? Thật gấp! Nhưng Trang Gia Minh và cô ta đều không có ý tứ nói tên đối phương. Bạn học Trình hỏi: "Mình có thể cùng các bạn ngồi chung không?" Trang Gia Minh để cho cô ta một vị trí. Bạn học Trình ngồi xuống ở trước mặt anh, áo đầm trắng đóa hoa viền tơ đồng nhất rất đẹp. Cô nhìn sách bài tập của Trang Gia Minh: "Anh là đang làm đề thi đấu Olympic toán học?" "Tùy tiện xem một chút." Trang Gia Minh nhìn cô lấy sách ra, đọc tên: "《 Xuân Phân sau 》?" Bạn học Trình gật đầu một cái: "Tôi thích Natsume Soseki." Dừng một chút, lại nói, "Quyển này không nổi tiếng như , nhưng cũng là tác phẩm tiêu biểu, mọi người đọc chưa?" Quan Chi Chi giương mắt nhìn, thấy bàn tay trắng nõn thon dài của cô ta đặt ở bìa sách, nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra móng tay sơn màu hồng nhạt, bình tĩnh nói: "Chưa có xem qua." Nếu như không coi thì hai bộ《 gối thảo tử 》 cùng 《 Nguyên thị truyện 》là tác phẩm người đều biết đến, mình thích nhất là tiểu thuyết Nhật Bản Mộc Thanh khấu nhất Diệp 《 thanh mai trúc mã 》. Nhưng cái này không có gì tốt, việc cô quan tâm hơn chính là...... bạn học Trình rốt cuộc tên là gì?