Chầm chậm yêu anh

Chương 94 : Quyết định

" Chào buổi sáng" Cô bước vào phòng làm việc với một nụ cười thật tươi. " Sao hôm nay tâm trạng lại tốt hơn thường ngày vậy?" Vũ Vân đáp lại nụ cười ấy bằng câu hỏi. " Vì hôm nay trời rất đẹp mà, đúng chứ." Cô tiến đến chiếc cửa sổ rồi kéo chiếc rèm xuống.Không khí tràn ngập một cổ mùi hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua chấn song rơi, khiến cho tâm tình của con người không tự chủ thanh tĩnh lại. " A, trời sáng rồi ư...?" Vũ Vân nheo mắt nhìn ánh mặt trời. Cô ngồi dựa vào thành cửa sổ, cảm nhận từng làn gió khẽ vờn trên mái tóc rồi hỏi: " Hôm qua em đã thức cả đêm à?" Vũ Vân vừa gập đầu vừa ngáp ngắn ngáp dài: " Sắp chuẩn bị kiểm tra nên em còn phải ôn bài, với lại hôm qua số lượng bệnh nhân quá tải đến mức cả đêm qua chẳng ngủ được" Cô lấy điện thoại bấm bấm gì đó rồi lại cất vào, sau đó đóng lại rèm cửa rồi nói :" Vậy chị đi trước đây, cũng chưa đếm giờ làm nên em tranh thủ ngủ một chút đi" Ở căn phòng, tiếng cửa mở ra, Vũ Tổng vừa bước vào đã thấy Mạn Mạn đợi mình từ khi nào. " Cô đến đây làm gì?" Anh lướt qua cô rồi tiến đến bàn làm việc, cởi một chiếc cúc rồi ngồi xuống. "Thật ra, tôi biết là những ngày trước tôi đã có những xử sự không đúng...mong anh hãy bỏ qua..." Giọng nói cô mềm mại, rất thích hợp với buổi sáng tinh mơ. Anh chống tay trên bàn nhìn cô, bỗng hôm nay cô gái này lại biết điều đến thế khiến anh có chút không quen mà phòng hờ, " Cứ nói thẳng vấn đề" " Xin anh hãy gỡ lệnh cấm vào phòng phẫu thuật" Anh cũng đã dự đoán được một phần nên cũng chẳng mấy ngạc nhiên lắm, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô, " Như tôi đã nói, điều kiện là hãy làm người phụ nữa của tôi" Những lời anh nói thốt ra thật thản nhiên như thể đối với anh, đấy là chuyện rất ư là đơn giản. Nhưng đối với cô, nó lại là chuyện hệ trọng cả một đời người. Cô siết chặt nắm tay, vành mắt thoáng cái đỏ bừng. Nhưng miệng vẫn nở một nụ cười gượng gạo: " Vũ Tổng, anh đừng đùa như thế. Anh có thể trừ lương hay bắt tôi tăng ca cũng được, nhưng xin anh hãy bỏ lệnh cấm ấy đi..." Nhìn lời nói và biểu cảm khuôn mặt lại khác nhau một trời như thế, Vũ Tổng nhịn không được giật khóe môi, phát ra tiếng cười lạnh, có ý tự giễu: "Tôi không đùa, nhưng tại sao qua tai bác sĩ Mạn lại trở thành một câu đùa như thế?" " Vũ Tổng, tôi đang rất nghiêm túc thương lượng với anh" Cô nghiến răng đáp lại. Thật tức chết mà! Cô muốn dùng mật ngọt để có thể thay đổi anh ta, nhưng chỉ tổ làm cô thêm tức điên lên. Thấy khuôn mặt của cô ửng đỏ lên như có thể nướng chín cả một quả trứng, anh thầm đắc ý rồi nói: " Tôi cũng rất nghiêm túc. Hãy làm người phụ nữ của tôi...trong vòng một ngày." Mạn Mạn ngạc nhiên trợn to đôi mắt nhìn anh, " Một ngày...?" Anh nhàn nhã gật đầu, " Đúng vậy, hãy đóng giả làm vợ chưa cưới của tôi trong vòng một ngày" Cô im lặng, dường như đang nghĩ ngợi gì đó. Anh thì hưởng thụ toàn bộ ánh mắt kinh diễm có, kinh ngạc có, hoang mang có của cô, trong lòng có chút đắc ý mà hất cầm kêu ngạo: " Không lẽ, cô đang suy nghĩ điều gì khác. Muốn trở thành người phụ nữ của tôi không phải dễ, với cô thì càng không" "Không, không phải. Tại anh nói không rõ ràng trước làm tôi nghĩ nhầm thôi" Cô vội giải, vẻ mặt có chút lúng túng. Sau một hồi sắp xếp lại chuỗi sự việc, cô dần bình tĩnh hơn rồi mới bắt đầu hỏi: " Vậy khi nào bắt đầu?" " Đầu tuần tới" Anh đáp. Cô lại im lặng, nhớ ra đầu tuần tới là sinh nhật của Nhã Tịnh. Cậu ấy rất muốn cô tham dự...nhưng để giúp đỡ bệnh nhân thì cô cần phải thực hiện điều này dù có miễn cưỡng đi chăng nữa. "Được, tôi sẽ làm"