Chầm chậm yêu anh
Chương 50 : Hội ngộ
Đúng như lời hẹn, 5 phút sau cô đã có mặt ở trên xe của Mộc Nhi.
Cậu nhìn đồng hồ rồi nói : " Đúng giờ quá nhỉ, không sai một giây "
" Bệnh nghề nghiệp thôi " Cô vừa thở vừa đáp. Việc bắt buộc đúng giờ này đã trở thành thói quen của mỗi bác sĩ mà không chỉ riêng cô. Vì thời gian của bệnh nhân đều là vàng cả, vì vậy cô chẳng thể chậm trễ được.
Bỗng Mộc Nhi chau mày rồi ngửi ngửi xung quanh, thốt lên : " A, mùi rượu! "
Cô có chút giật thọt, không ngời mũi cậu ấy lại thính như thế, dù cô đã cố gắng khử mùi bằng cách dùng nước hoa các kiểu.
" Cậu uống rượu với ai vậy? Không lẽ là...." Mộc Nhi ánh mắt lém lĩnh nhìn về phía cô.
" Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, sắp trễ giờ rồi" cô đánh trống lãng đáp.
Mộc Nhi nghe vội quay sang rồi khởi động xe rời đi.
Trên dọc đường cô giả vờ nhắm mắt ngủ vì không muốn nhận thêm câu hỏi nào từ cậu nữa. Hiện tại trong đầu cô cũng rất rối, không biết giải thích như thế nào. Những lời anh nói hồi sáng cứ luẩn quẩn trong đầu cô mãi. Nhưng cô không biết rằng anh ta đang thật lòng hay chỉ một phút thương hại mà thôi. Cô cũng chẳng biết nên đối mặt với anh như thế nào nữa.
" Đến nơi rồi, dậy thôi" Mộc Nhi lay lay tay cô dậy.
Cô mở mắt rồi dụi dụi mắt rồi bước ra ngoài. Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn X có tiếng trong thành phố. Nghe bảo giá phòng thường một ngày ở đây đã bằng tiền lương một tháng của cô nên cô chưa từng nghĩ sẽ được đặt chân đến nơi như thế này.
Mộc Nhi thấy cô đứng trân ra nhìn xung quanh với con mắt ái mộ, liền nói : " Là Nhã Tịnh đã tổ chức tiệc họp mặt này đấy "
Chưa kịp đáp lại lời của Mộc Nhi thì từ bên trong đã có những nhân viên phục vụ tiến đến và mời cô đi vào phòng tiệc. Cô thấy mọi nhân viên ở đây đều mặc một bộ đồ màu đỏ. Khách sạn nổi tiếng có khác, đến cả đồng phục của nhân vien cũng rất đẹp nữa. Ngó quanh thì khách sạn này được thiết kế theo kiến trúc Pháp với màu chủ đạo là màu vàng kem nên trông rất ấm áp, dù thanh cao nhưng lại mang không khí bình dị của gia đình.
Nghĩ rồi cô bước vào căn phòng, nơi tổ chức buổi họp mặt. Người người đều ngồi trên một chiếc bàn ăn lớn khiến cô có chút ngạc nhiên, không ngờ lại có nhiều người đến buổi họp này như thế.
Nhã Tịnh ngồi ở giữa vừa nhìn thấy cô liền vẫy tay rồi chỉ vào hai chiếc ghế trống bên cạnh, cười nói : " Hoa khôi của trường ta tới rồi đây "
" Đừng nói như thế chứ, chuyện đã cũ lắm rồi " Cô phẩy phẩy tay rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Thật ra khi nãy cô còn không nhận ra người bạn lâu năm này của mình, cậu ấy đã thay đổi quá nhiều. Kinh hồng thoáng nhìn, như huệ chất lan tâm, cậu ấy mang một tư thái nhẹ nhàng phiêu dật, dung mạo giai mĩ. Chỉ liếc nhìn một cái, liền lưu lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt. Quả là mọi thứ đều thay đổi theo thời gian.
Nhưng cũng đúng theo những gì cô nghĩ, Lăng Phong Sở cũng có mặt ở đây, anh ấy đang ngồi đối diện cô. Có vẻ anh cũng giống cô, cả hai đều có chút ngượng khi ngồi trước mặt nhau.
Bỗng trong đám đông vọng lên tiếng nói, là một bạn học cùng khoá với cô : " Hầy nhớ năm đó Mạn Mạn vì hẹn hò với Lăng Phong Sở mà làm không biết bao nhiêu anh chàng trong trường đau khổ như dậy sóng "
" Nhưng mà nghe bảo bây giờ hai người cũng làm chung một bệnh viện, còn chung một khoa nữa, khoa gì thế? " Nhã Tịnh quay sang nhìn cô tò mò.
" Ừm...khoa tim mạch "
Cô ngập ngừng quoa loa đáp cho có rồi đổi sang chủ đề khác, dường như cô chắc chắn mọi người sẽ bàn đến việc này nên cũng không thể cản được.
" À mà Nhã Tịnh, cậu về nước có việc gì à, sao không gọi điện báo cho tớ "
" Tại nghe bảo cậu dạo này bận lắm nên tớ không dám báo. Còn lý do tớ về đây chỉ đơn giản là muốn gặp lại mọi người, sẵn tiện lôi anh trai về luôn " Nhã Tịnh cười đáp.
" Anh trai? "
Cô từng nghe cậu nhắc đến anh trai, nhưng chưa có cơ hội gặp lần nào nên cũng chẳng biết mặt.
Nhã Tịnh gật đầu, bĩu môi đáp : " Ừ đúng rồi, cái tên tự nhiên đang sống yên ổn thì bỗng tự ý bỏ nhà đi về Trung Quốc không nói lời nào, gọi điện thì bảo là đi tìm lại mối tình các kiểu "
Cô cười nhẹ, " Giờ mà vẫn còn người coi trọng mối tình đầu như thế, quả thật rất hiếm "
" À mà anh tớ cũng là bác sĩ khoa tim mạch đấy "
" Vậy trùng hợp quá, nếu có dịp thì tớ có thể trò chuyện với anh cậu " Cô xã giao đáp lại.
" Được thôi, mà tính tình của anh ấy khá lạnh lùng với ngang ngược. Dù là người cùng một nhà nhưng tớ cũng chả hiểu anh đang nghĩ gì nữa"
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
505 chương
25 chương
84 chương
16 chương
66 chương