Chầm chậm yêu anh

Chương 112 : Gió đông năm ấy

Căn phòng thuê của Mạn Mạn ở trong một con hẻm nằm trong lòng thành phố, nhưng cực kỳ yên tĩnh. Vũ Tổng bước vào cửa thì hơi bất ngờ trước phong cách trang trí đơn giản, không, đúng hơn là cách trang trí đơn sơ. Trong phòng khách ngoài chiếc ghế sofa, một chiếc bàn nhỏ để rất nhiều thứ linh tinh, một chiếc TV và một kệ sách ra thì không còn gì nữa. " Tùy ý ngồi đi" Cô bước vào, dọn lại mặt bàn và chiếc ghế sofa rồi tiến đến chiếc tủ lạnh nhỏ, lấy ra vài lon nước trái cây rồi để lên bàn, " Anh đến đột xuất nên không có gì để mời, chỉ có nước trái cây thôi" Anh không nói gì, chỉ một mạch đi đến bên kệ sách, trên khuôn mặt tinh xảo không có một chút cảm xúc lướt những đầu ngón tay qua những cuốn sách rồi bỗng dừng lại trước một quyển sách nói về Thiên Văn Học. " Cô cũng quan tâm đến Thiên Văn à?" " Lúc đầu cũng chỉ là do một số chuyện nên mới tìm hiểu về Thiên Văn, nhưng càng tìm thì càng bị cuốn hút vào" Cô ngồi xuống chiếc sofa, mở nắp lon nước rồi tiện tay bật chiếc TV để xem bảng tin thời sự mỗi buổi sáng. Căn phòng rơi yên tĩnh đến mức khiến cô bé cảm thấy hơi mờ mịt. Anh dường như cũng chẳng quan tâm đến mọi thứ xung quanh mà chăm chú nghiên cứu cuốn sách trên tay. Cũng may có tiếng TV lấn át lên sự yên tĩnh đến mức lạ lùng này. Nhiệt độ của máy điều hòa khiến Mạn Mạn cảm thấy hơi lạnh. Cô kéo chăn ra và nằm xuống, sau đó chậm rãi mà cuộn mình lại. " Anh không định đến bệnh viện à?" " Không vội" Vũ Tổng mấp máy môi, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn vào trang giấy trắng trước mặt, để lộ ra một bên mặt có đường cong lưu loát. Căn phòng lại yên tĩnh một lúc lâu. Cô rung đùi một cách nhàm chán nhìn chiếc TV đang chiếu những tin tức về chính sự và kinh tế. Rồi cô lùi lại dựa vào ghế sofa và nghiêng đầu nhìn về góc phòng, người đàn ông vẫn say mê với thế giới về Thiên Văn của mình. Nhìn dáng vẻ đang tập trung này của anh, lại quyến rũ đến mê hồn! So với một Vũ Tổng tựa như báo săn mồi, cuồng dã và đầy nguy hiểm kia thì nhìn anh lúc này, lại là một mảng yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này lại cuốn hút không thể lý giải được. Cơn gió từ cửa sổ khẽ thoáng qua làm tung nhẹ chiếc rèm cửa màu trắng. Trong không khí yên tĩnh lại thêm một chút thanh thoát. Làm cho khung cảnh trước mặt cô đây như một bức tranh tĩnh nhưng đầy sức gợi cảm diệu kì. " Nhìn đủ chưa?" Anh gấp cuốn sách để lên kệ, ánh mắt lại trở nên vô hồn, ngữ khí cứng nhắc. Chút tâm tư nhỏ của Mạn Mạn đã bị anh phát hiện, trên mặt lập tức nóng lên. Cô quay người lại, lắp bắp: " Không...không có gì. Chỉ là tôi thấy có vẻ anh cũng quan tâm đến Thiên Văn quá nhỉ!" " Cũng không có gì đặc biệt..." Anh lạnh giọng đáp, ánh lại đảo quanh căn phòng, sau đó lại thu hồi ánh mắt mà nhìn về phía TV. Vì sợ làm phiền anh đọc sách nên cô đã chỉnh âm lượng ở mức thấp nhất. Âm thanh phát ra lúc này rất nhỏ nhưng đủ để anh và cô cùng nghe, trên thời sự đang phát bảng tin về việc mưa sao băng sẽ xuất hiện vào ngày lạnh nhất trong năm. " Vào ngày 24,25 sẽ diễn ra trận mưa sao băng Ursids - một trận mưa sao băng cỡ nhỏ, với khoảng 5-10 sao băng mỗi giờ. Trận mưa sao băng này được hình thành từ các hạt bụi còn sót lại của sao chổi Tuttle, lần đầu tiên được phát hiện vào năm 1790. Trăng non sẽ lặng sớm trong đêm để lại thuận tiện cho việc quan sát mưa sao băng. Thời gian quan sát tốt nhất là sau nửa đêm tại khu vực tối, thoáng đãng..."