Cha Và Con
Chương 4
Trên đỉnh đồi là một đoạn đường quanh co, một con đường mòn đi xuyên qua khu rừng.Hai cha con ngồi xuống cái ghế dài và nhìn bao quát thung lũng.Cả vùng đất phía dưới đó bị nuốt chửng trong làn sương mù dày đặc.Có một cái hồ ở phía dưới.Tất cả đều lạnh lẽo, nhợt nhạt và nặng nề ở cái vùng đất đầy tử khí này.
-Gì vậy cha?
-Một cái đập nước.
-Để làm gì thưa cha?
-Để tạo ra cái hồ.Trước khi người ta xây cái đập này, dưới đó có một con sông.Đập sử dụng nước chảy qua nó làm quay những cánh quạt lớn, gọi là tua bin tạo ra điện.
-Điện tạo ra ánh sáng phải không cha?
-Ừ.
-Mình xuống đó xem nhé cha?
-Xa quá con ạ.
-Cái đập còn ở đó lâu không cha?
-Lâu con ạ.Nó được xây bằng bê tông và sẽ ở đó trong hàng trăm thậm chí là hàng nghìn năm.
-Theo cha thì có cá trong hồ không?
-Không.Không có một thứ gì trong đó con ạ.
Lâu lắm rồi, đâu đó rất gần cái hồ này, anh đã chứng kiến một con chim ưng rơi xuống từ dãy núi màu xanh, va vào một chiếc cần cẩu và vỡ nát phần xương ức.Nó chao đảo rơi xuống dòng sông phía dưới, bộ lông tung xù của nó kéo một vệt dài trong khoảng không mùa thu.
Bầu không khí vẩn những hạt bụi li ti.Cái vi của nó còn đọng mãi trong miệng.Họ đứng trong mưa như những gia súc của một trang trại.Sau đó họ đi tiếp, tay giữ tấm vải mưa trên đầu.Trời đang mưa phùn.Chân hai cha con ướt và lạnh cóng, còn đôi giày trên chân họ đã sờn rách.
Cây trồng ở hai bên sườn đồi đã chết khô.Trên đỉnh đồi cằn cỗi nhô lên một vài cây non đen sạm trong cơn mưa.
Những giấc mơ đầy màu sắc.Cái chết còn được báo hiệu bằng cách nào nữa đây? Có thể thông qua giấc mơ về một buổi bình minh lạnh lẽo và đột nhiên mọi thứ biến thành tro bụi giống như những bức bích họa cổ xưa bị chôn vùi nhiều thế kỷ đột nhiên được phơi bày ra trước ánh sáng ban ngày.
Sương mù đã tan.Trời đã bớt lạnh.Cuối cùng thì hai cha con cũng xuống được thung lũng rộng lớn phía dưới.Họ vẫn nhìn thấy trang trại bên sườn đồi.Ở phía dưới này, cây cối chết khô, trơ cả rễ.Đẩy xe trên mặt đường trải nhựa, họ bắt gặp những ngôi nhà cao được ốp gỗ bên ngoài, mái lợp kim loại.Một kho thóc làm bằng gỗ nằm trơ trọi trên cánh đồng, trên nóc là biển quảng cáo với hàng chữ " Xin chào mừng các bạn đến với thành phố Rock" cao gần ba mét đã phai màu.
Hàng rào hai bên đường phủ đầy những bụi cây gai vặn vẹo.Không có dấu hiệu nào của sự sống ở đây.Anh để thằng bé đứng bên đường.Tay lăm lăm khẩu súng ngắn, anh bước lên bậc tam cấp bằng đá vôi của ngôi nhà rồi đi ra phía hiên.Tay che mắt, anh ghé đầu qua cửa sổ, nhìn săm soi vào bên trong nhà.Anh đi vào từ hướng bếp.Rác và báo cũ phủ đầy sàn nhà, trong tủ kính bày ít đồ sứ, trên móc treo những cái cốc.Anh đi dọc hàng lang rồi đến cửa phòng khách.Có một cây đàn organ cổ ở góc nhà, một cái ti vi, những đồ đạc rẻ tiên và một cái tủ đựng quần áo làm bằng gỗ anh đào cũ kỹ.Anh bước lên bậc thang rồi đi qua các phòng ngủ.Mọi thứ phủ đầy tro bụi.Phòng của một đứa trẻ với một con chó nhồi bông nằm trên bậu cửa nhìn ra vườn.Anh lục soát các ngăn tủ, những chiếc giường và tìm được hai chiếc chăn len còn khá tốt rồi đi xuống cầu thang.Trong chạm bát đĩa có ba lọ nước sốt cà chua loại rẻ tiền.Anh thổi sạch bụi bẩn khỏi nắp hộp rồi xem xét chúng.Chắc là không dùng được.Trước anh đã có ai có ý định dùng rồi nhưng lại thôi.Anh bước ra khỏi ngôi nhà với những cái chăn trên vai.Hai cha con lại tiếp tục cuộc hành trình.
Ở phía bên ngoài thành phố, họ nhìn thấy một vài siêu thị.Vài chiếc xe ô tô cũ kỹ đậu trong bãi đỗ xe vương rác vãi.Họ để chiếc xe kéo lại trong bãi đỗ xe rồi đi dọc những lối đi phủ đầy rác rưởi.Trong nhà kho siêu thị, dưới đáy những chiếc thùng, họ tìm thấy một ít hạt đậu mốc meo và cái gì đó giống quả mơ, quắt queo,nhăn nhúm.Thằng bé theo sát anh.Hai cha con đẩy chiếc xe kéo qua cửa phía sau siêu thị.Trên lối đi họ thấy vài chiếc xe đẩy hàng đã hoen gỉ.Họ quay trở lại gian hàng để tìm một chiếc xe đầy hàng khác nhưng không có.Cạnh cửa ra vào là hai chiếc máy bán nước ngọt tự động đã bị nghiêng sang một bên, toang hoác.Những đồng tiền xu vương vãi khắp nơi.Anh ngồi xuống lất tay quờ quạng bên trong chiếc máy.Ở chiếc máy thứ hai anh quờ thấy một chiếc hộp kim loại mát lạnh hình trụ.Anh từ từ rút nó ra khỏi chiếc máy rồi ngồi xuống ngắm nhìn chiếc hộp.Một hộp Coca Cola.
-Gì đó cha?
-Cho con đấy.
Gì vật cha?
-Lại đây.Ngồi xuống con.
Anh tháo cái ba lô khỏi vai thằng bé rồi đặt xuống đất.Anh mở nắp hộp, đưa lên mũi ngửi vị ga đang xì ra rồi đưa cho thằng bé.
-Uống đi con.
Thằng bé đón lấy hộp Coca Cola
-Nó sủi bọt cha ạ.
Nó nhìn anh, nghiêng chiếc hộp và bắt đầu uống.
-Ngon quá.
-Ừ.
-Cha uống đi.
-Con uống hết đi.
-Cha uống đi mà.
Anh cầm chiếc hộp, nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa lại cho thằng bé.
-Con uống hết đi rồi nghỉ ngơi một lát.
-Con sẽ không bao giờ được uống nó lần nữa phải không cha?
-Có lẽ vậy.
-Vâng.
Vào lúc chạng vạng tối ngày hôm sau, hai cha con đã vào trong thành phố.Những đoạn đường nhựa cao tốc liên bang giao nhau trông giống như đống đổ nát của một khu nhà cười khổng lồ.Anh mặc một chiếc áo lông dày có mũ chùm đầu, khẩu súng lục ở thắt lưng phía trước bụng.Chỗ nào cũng la liệt xác chết khô đét, thịt xương trộn lẫn với nhau, những chiếc gân khô cong như những sợi dây điện,những khuôn mặt nhăm nhúm, những hàm răng vàng khè nhe nhởn.Trông giống như những người hành hương với đôi chân trần.Giầy của họ đã bị ai đó lấy mất.
Hai cha con lại lên đường.Qua cái gương treo phía trước xe, anh luôn để mắt dè chừng phía sau lưng.Thứ duy nhất chuyển động trên đường phố là tro bụi bị gió thổi bay.Họ vượt qua một chiếc cầu bê tông bắc ngang qua dòng sông.Dưới cầu là một cái bến tàu với những chiếc tàu du lịch nhỏ nửa thân chìm dưới dòng nước nhờ nhờ.Lờ mờ phía cửa sông là những hình thù lừng lững.
Ngày hôm sau, ở chỗ ngã rẽ về hướng nam thành phố, họ bắt gặp một ngôi nhà mái chữ A cũ kỹ gần như bị những bụi gai chết khô che kín.Họ nhìn thấy nhưng ống khói, đầu hồi và một bức tường đá.Anh dừng lại, đẩy chiếc xe vào lối đi.
-Đây là đau hở cha?
-Cha đã lớn lên ở ngôi nhà này.
Thằng bé lặng lẽ ngắm nhìn ngôi nhà.Những tấm gỗ phủ dưới chân tường đã bị nạy ra làm củi đun để lộ cả những cái đinh tán.Cái rèm che hoen gỉ của hiên sau nhà nằm chỏng chơ trên nền bê tông.
-Mình sẽ vào trong hả cha?
-Tại sao không?
-Con sợ.
-Con không muốn xem nơi cha đã từng sống à?
-Không.
-Sẽ không sao đâu con ạ.
-Nếu trong đó có người thì sao?
-Không có đâu.
-Nhưng giả sử có người trong đó thì sao?
Anh ngước nhìn đầu hồi căn phòng của anh hồi nhỏ rồi lại nhìn thằng bé.
-Con ở đây được không?
-Không.Cha lúc nào cũng nói vậy.
-Cha xin lỗi.
-Không sao.Nhưng con không thích như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
46 chương
41 chương
58 chương
63 chương