Một đôi tay lớn lập tức vớt nhóc con lên. Kim Sân đặt trẻ con loài người trên mặt đất. Anh bất mãn nhìn tảng đá xanh, nói với bóng đen phía sau: “Đổi đi.” Từ khi anh tìm được trẻ con loài người này, trẻ con loài người sẽ lại biến thành người lần nữa. Nói cách khác, bé sẽ dừng trạng thái không cần ăn, không bị thụ thương lúc trước. Nếu bị thương, bé sẽ đau đớn, sẽ đổ máu, thậm chí có thể sẽ chết. Nếu bé chết trước thời hạn, hệ thống bug mãi mãi sẽ không sửa chữa được. Có nghĩa là, anh vĩnh viễn sẽ không được làm tử thần nữa. Làm sao Kim Sân cho phép xảy ra chuyện như vậy được?! Sau khi Kim tiên sinh sai bóng đen đổi hết nhân tố nguy hiểm, anh ngước mắt lên thì thấy con vịt nhỏ mới rồi còn ở trước mắt anh, giờ đã chạy đến dưới cây rồi. Bé nhảy tưng tưng bằng đôi chân ngắn, muốn với cành vải thấp xuống. Nhưng, cho dù cành có thấp xuống thì đối với nhóc con, nó vẫn còn quá cao! Nhóc con lập tức chạy về kéo góc áo Kim Sân. Bé chỉ ngón tay về phía cây vải, sốt ruột nói: “Cạc!” Kim Sân: “Không được ăn!” Nhóc con lại kéo góc áo Kim Sân, bé nuốt một ngụm nước bọt: “Cạc!” Kim Sân cúi đầu. Anh từ trên cao nhìn xuống trẻ con loài người, sau đó đi tới rồi đưa tay định bẻ một cành cây. Nhưng mà, khi anh chạm vào cây vải, cây vải lập tức chết khô. Kim Sân đùa dai đưa cành khô còn treo lủng lẳng bảy, tám trái vải đã biến thành màu đen cho nhóc con. Nhóc con hơi sửng sốt, trong đôi mắt to của bé đầy vẻ nghi hoặc. Dường như, bé không hiểu vì sao lại thành thế này nên khe khẽ kêu một tiếng: “Cạc ~ “ Mặc dù Kim Sân trêu chọc bé, nhưng cũng không muốn bé đói: “Cái này không ăn được.” Anh vừa nói vừa dẫn theo nhóc con đi vào trong lâu đài công chúa, bóng đen xa xa cũng theo sau. Vừa vào, nhóc con liền bắt đầu nhìn Đông nhìn Tây. Bé tò mò sờ cây cột, sờ ghế sô pha, giống như cún con vừa đến nhà mới vậy. Kim Sân đứng bên cạnh nhìn, sau đó nói với bóng đen: “Cho nó ăn đi.” Mấy bóng đen lập tức đi xuống. Kim Sân thừa lúc nhóc con đang làm quen với hoàn cảnh, định bụng lén lút rời đi. Anh cảm thấy, tuy từ lúc bắt đầu trẻ con loài người đã sợ bóng đen rồi. Nhưng dần dần, bé sẽ phát hiện ra bóng đen không làm hại bé. Bé chắc chắn sẽ quen thuộc hơn. Kim Sân xoay người rời đi. Nhưng anh còn chưa đến cửa thì bắp chân đã bị ôm lấy. Nhóc con sợ hãi lầm bầm lầu bầu “Cạc cạc cạc…” Kim tiên sinh quay đầu, thấy mấy bóng đen đang bày biện đồ ăn lên bàn. “Bọn chúng mang đồ ăn cho nhóc rồi kìa.” Kim Sân vừa nói vừa muốn kéo nhóc con ra khỏi người mình. Kết quả, anh mới kéo bé ra khỏi chân, bé lại ôm lấy tay anh. Bóng đen bên kia lập tức lui xuống. Kim tiên sinh vô cảm xách nhóc con đến bàn cơm. Nhóc con thấy đồ ăn lập tức ngoan ngoãn ngồi trên đùi ba ba. Sau đó, bé tự lấy cái yếm đeo lên cổ mình. Bé vỗ tay nhỏ, chờ ba ba đút cơm cho bé ăn. Đợi một lúc, nhóc con bắt đầu thấy nghi ngờ. Vì sao ba ba không đút cơm cho bé ăn giống trước đây nữa? Nhóc con quay đầu lại, khẽ “Cạc” một tiếng, sau đó chỉ chỉ miệng mình… Kim Sân còn có thể thế nào chứ? Anh cố nén đủ loại khó chịu, cầm cái thìa lên. Cháo thịt nạc rau xanh được đựng trong bát sứ thanh hoa xinh đẹp, bên cạnh còn có mấy món như rau xào và canh gà hầm nấm, rất thích hợp cho trẻ con ăn. Kim tiên sinh đút từng thìa, từng thìa cháo cho trẻ con loài người ăn. Mỗi lần nhóc con ăn một miếng đều gật gù đắc ý. Bé múa máy tay chân, ra chiều đang rất vui. Không chỉ có thế, bé thỉnh thoảng còn chỉ đồ ăn, ra hiệu là mình muốn ăn món đó. Kim tiên sinh cũng nhịn. May mà bé no rất nhanh. Nhóc con tháo cái yếm xuống, quay đầu ôm lấy ba ba, “Cạc cạc ~ “ “Ta không phải ba ba nhóc!” Kim tiên sinh đau đầu nói. “Cạc cạc!” “Không phải ai gọi nhóc là Chúc Chúc cũng là ba ba nhóc!” “Cạc cạc!” “Cao giống ta cũng có rất nhiều người! Ta không phải cha nhóc!” “Cạc…” Nhóc con tội nghiệp tuột từ trên người Kim tiên sinh xuống. Sau đó, bé ôm vịt nhỏ trong xô lên. Bé rũ đầu rồi đi ra ngoài, còn kêu mấy tiếng “Cạc cạc…” thương tâm.  Kim tiên sinh nhìn cảnh này xong cũng tức muốn nổ phổi luôn. Cái gì gọi là, không phải ba ba thì không ở đây nữa? Không phải ba ba thì không thể ôm rồi? Xí, ta cũng không đâu thèm ôm nhóc, đồ oắt con phiền phức! Bóng đen bên cạnh đang muốn lên khuyên giải thì Kim tiên sinh đã khoát tay. Bên ngoài trời đã tối rồi, anh không tin bé dám chạy lung tung! Đợi một lúc sau, nhóc con vẫn chưa về nhưng app trên người Kim tiên sinh lại kêu. Kim Sân lấy ra, thì thấy có thông báo —— “Chu Chúc, ngày 17 tháng 1 năm 2019, nguyên nhân cái chết: Chó hoang “ Kim tiên sinh biến sắc, lập tức rời khỏi phòng. Một bên khác, nhóc con bước đôi chân nhỏ ra khỏi tiểu khu. Bé thương tâm nói với con vịt đồ chơi: “Cạc cạc cạc cạc…” Lúc này Kim tiên sinh cũng đã tìm được bé. Anh thấy bé không sao liền thở ra một hơi. Chỉ là… Ai lại không muốn nhóc rồi? Chỉ có thể làm đứa trẻ lang thang không có ba ba? Rõ ràng là nhóc nhận bậy ba ba nha! Nhóc con cũng không đi quá xa. Bé nhanh chóng tìm được một cái thùng rác rồi trốn ở phía sau. Không chỉ có thế, bé thỉnh thoảng lại vươn đầu nhỏ nhìn sang tiểu khu bên này. Rất rõ ràng, bé đang chờ ba ba đến tìm bé! Kim tiên sinh: “…” Còn tưởng rằng trẻ con loài người này thật có cốt khí. Kim Sân lo lắng sự việc chó hoang nên cố ý chạy đến thùng rác bên cạnh. Anh giống như đang tìm đứa trẻ, nhưng lại giả vờ không nhìn thấy nhóc con sau thùng rác. Nhóc con cuống lên. Bé nhìn ba ba đã quay lại nên vội vàng lộ cái chân nhỏ sau thùng rác… Kim Sân lại giả vờ không nhìn thấy lần nữa. Anh đi về một hướng khác. Nhóc con thấy ba ba lại đi thì có chút sốt ruột. Sau thùng rác, bé vội vàng đứng dậy… Mà đúng lúc này, bên kia đường xuất hiện một con chó hoang. Nó giống như bị điên, lao về phía nhóc con. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Gần như trong nháy mắt, Kim tiên sinh đã vớt nhóc con vào trong ngực mình. Sau đó, anh đá con chó hoang bay ra xa. Nhóc con bị dọa sợ nên đưa tay nhỏ nắm cổ áo ba ba. Đầu nhỏ của bé tựa sát lại gần, run lẩy bẩy. Kim Sân cũng sợ hết hồn. Nếu bây giờ đứa bé này mà chết, anh vĩnh viễn cũng đừng mong được làm tử thần nữa! Nhóc con há miệng run rẩy kêu: “Cạc cạc…” Lần này Kim Sân cũng không so đo, anh chỉ cảnh cáo: “Về sau chưa có lệnh của ta, không được phép rời khỏi cái phòng kia! Biết chưa?” “Cạc?” Kim tiên sinh là chuẩn tử thần. Mấy năm nay, anh đã hái biết bao nhiêu linh hồn. Trong đó, trẻ con loài người lớn cỡ này lại càng nhiều vô số… Phát bệnh, rơi xuống từ trên cao, bị xe đụng, bị chó cắn, nghẹn đậu phộng… Ngoài ý muốn một cái thì trẻ con loài người dễ dàng mất mạng. Kim tiên sinh suy nghĩ những việc này trong đầu, nên lúc về tới lâu đài rồi mới ý thức được mình đã ôm trẻ con loài người về. Nhiệt độ của đứa bé hơi cao, anh giống như đang ôm một cái lò lửa nhỏ. Nhóc con thì đang say ngủ. Sắc mặt nhóc con hồng nhuận, sau khi bé ngủ thiếp đi thì nhìn cũng ngoan ngoãn đáng yêu. Bóng đen đi lên đỡ lấy nhóc con đã ngủ say, đặt lên giường lớn mềm mại. Kim tiên sinh cảm thấy ngực trống rỗng. Anh nhìn trẻ con loài người trên giường lớn một lúc, sau đó rời đi. Sáng hôm sau, Kim tiên sinh còn đang nghỉ ngơi thì nghe được tiếng chuông điện thoại di động. Mở ra thì thấy tin nhắn tới bóng đen gửi tới —— “Chúc Chúc cứ trốn trong chăn không dám ra ngoài. Bé sợ bọn tôi, có muốn mời bảo mẫu loài người đến không ạ?” Kim tiên sinh nhìn thấy bốn chữ bảo mẫu loài người, lập tức nhớ lại ký ức rất xa xôi kia.    —— “Mày là đồ quái vật. Mày xem đi, cha mẹ mày cũng không cần mày nữa. Nếu mày không nghe lời, thì đừng hòng được ăn cơm!”       —— “Mày dám hù dọa con trai tao à! Ai bảo cha mẹ mày đều không cần mày!” Kim tiên sinh lấy lại tinh thần. Anh cắn răng nghiến lợi trả lời: “Không cần bảo mẫu!” Nếu thật sự mời bảo mẫu loài người đến, thì anh phải thông qua app mới biết được trẻ con loài người chết như thế nào. “Tiên sinh, bé vẫn sợ nên kêu cạc cạc, có thể là đang tìm ngài.” Kim Sân: “…” Anh còn có thể thế nào đây? ~~~   Tác giả có lời muốn nói:       Vở kịch nhỏ:       Kim tiên sinh: “Gọi ba ba.”       Chúc Chúc: “Cạc cạc!”       Kim tiên sinh: “Ba ba!”       Chúc Chúc: “Cạc cạc!”       Kim tiên sinh: “Cạc cạc!”       Chúc Chúc vênh mặt ưỡn ngực: “Cạc cạc!”       …       Không ngược tiểu cô nương, chỉ giày vò tử thần, bởi vì hắn có lỗi với tiểu cô nương còn không tự giác bồi thường. Hắn sẽ từ từ hiểu rõ rất nhiều đạo lý.