Bàn ăn được trải khăn trắng, thức ăn trên bàn ăn rất phong phú, mỗi một món ăn đều do đầu bếp tỉ mỉ chế biến, từ hình thức bên ngoài cho đến khẩu vị bên trong, nhưng..... Không khí bên trong phòng ăn lại rất nặng nề, nhất là ba anh em kia. Tử Thất Thất nhìn thấy gia đình đoàn tụ, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Mười hai năm trước cô nghĩ rằng trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô thôi, nhưng không ngờ hiện tại, người thân của cô không chì là hai, mà bây giờ chính là năm người, hơn nữa còn có Vũ Chi Húc cùng Phương Lam, hiện tại cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng là..... Hai mắt của cô không tự chủ đối mặt với Mặc Tử Hàn, trong nháy mắt hốt hoảng lập tức tránh né. Mặc dù cảm thấy rất vui vẻ cùng hạnh phúc, nhưng khi cô đối mặt với hắn vẫn còn cảm thấy lúng túng, có lẽ là do quá lâu không có gặp mặt, cũng có thể là trong lòng của cô còn nhớ đến chuyện trước kia. Bất kể thế nào, cô tin tưởng mình về sau sẽ từ từ quên được. Khi Mặc Tử Hàn trông thấy cô tránh né ánh mắt của mình, trên mặt đột nhiên trở nên ưu thương, nụ cười cũng lặng lặng biến mất. Quả nhiên, nếu muốn cô lập tức thay đổi thành bộ dáng như xưa là không thể nào, cho dù cô đã trở lại, nhưng cô ấy không phải là Tử Thất Thất của năm năm trước rồi. Lòng..... có chút đau..... "Mẹ ơi!" Mặc Thiên Ái đột nhiên gọi, nụ cười thật tươi nhìn cô. Hai mắt của Tử Thất Thất lập tức nhìn về phía cô nói "Ừh? Có chuyện gì thế?" "Thật ra thì con có mấy vấn đề rất muốn hỏi mẹ, không biết hiện tại có thể hỏi hay không......" Lời của Mặc Thiên Ái có chút giảo hoạt, nụ cười trên khuôn mặt đáng yêu cũng mang theo một chút tà khí. "Dĩ nhiên có thể, con hỏi đi!" Tử Thất Thất trả lời. "Vậy..... Nếu như thương một người hơn mình mười sáu tuổi, mẹ có ý kiến gì hay không? Đương nhiên là người đàn ông phải lớn tuổi hơn!" Thời điểm Mặc Thiên Ái đặt ra câu hỏi này, cố ý đem ánh mắt của mình chuyển đến Mộc Sâm đang đứng ở phía sau. Mộc Sâm kinh hoảng. "Thật ra thì, mẹ cảm thấy tình yêu không có phân biệt tuổi tác, chỉ cần hai bên yêu thích, không ngại đối phương là người như thế nào, như vậy sẽ không thành vấn đề!" Tử Thất Thất nghiêm túc trả lời. "Tuyệt! Mẹ thật tốt quá, con rất yêu mẹ!" Mặc Thiên Ái nói xong, vội vàng leo xuống ghế của mình, đến bên cạnh cô, nhón chân của mình lên, vòng tay ôm lấy cổ của cô, dùng sức hôn má của cô một cái. Trong nháy mắt, Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ân dùng ánh mắt hiếu chiến trừng cô, còn Mặc Tử Hàn cũng lộ vẻ có chút khác thường. Tử Thất Thất bị cô ôm thân mật như vậy, trong lòng rất ấm áp giống như là Hạ Thiên Liệt Nhật. ( giống như tê liệt hoàn toàn vậy) "Đúng rồi mẹ, con còn muốn hỏi mẹ, nếu như con nói con thích anh ấy...." Mặc Thiên Ái dùng ngón tay ngắn ngủn của mình chỉ vào thân thể cao ngất của Mộc Sâm nói "Mẹ có phản đối không?" Hai mắt của Tử Thất Thất theo ngón tay của cô mà nhìn về phía Mộc Sâm đang đứng. Nhìn qua hắn còn rất trẻ, đoán chừng cũng khoảng hai mươi tuổi, diện mạo tuấn tú, ngũ quan rất lập thể, chỉ có điều cả người rất lạnh lùng, giống như không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng..... Hai mắt hắn chợt len lén liếc nhìn mặt của Mặc Thiên Ái một cái, vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt trở nên hốt hoảng, giống như đang bị rối loạn vậy, có chút ngượng ngùng của con trai mới lớn. Tử Thất Thất đột nhiên cười một tiếng, sau đó trả lời "Chỉ cần hắn có thể bảo đảm sẽ yêu con trọn đời trọn kiếp, chăm sóc cho con suốt cuộc, cưng chiều con, vậy thì..... Mẹ sẽ không có phản đối!" "Thật sao?" Mặc Thiên Ái muốn xác định. "Đương nhiên là thật, nhưng bây giờ con còn quá nhỏ tuổi, cho dù mẹ không có phản đối, nhưng nếu con chưa đủ mười tám tuổi, thì mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý. Chênh lệch tuổi tác không là vấn đề, tuổi còn quá nhỏ mới chính là vấn đề......Con hiểu không?" Tử Thất Thất nghiêm túc đáp trả cô, đồng thời cũng đem lập trường của chính mình nói rõ ràng. "Con hiểu rồi!" Mặc Thiên Ái vui vẻ trả lời. Lúc này mọi ánh mắt cũng không còn nhìn về phía hai mẹ con bọn họ nữa, mà nhìn về phía Mộc Sâm. Hơn nữa mỗi một ánh mắt đều như muốn nói với hắn: ‘Cậu thích trẻ con sao?’ Mộc Sâm lúng túng cuối đầu, hai mắt rũ xuống. Hắn cũng rất muốn lớn tiếng nói cho mọi người biết: ‘Căn bản hắn cũng không có làm gì cả, hắn mới chính là người bị hại.’ "A, đúng rồi!" Mặc Thiên Ái đột nhiên kinh ngạc kêu lên, sau đó hai mắt sáng ngời nhìn Tử Thất Thất "Mẹ ơi, con vẫn còn có một vấn đề cuối cùng cũng muốn hỏi mẹ, mẹ phải chân thành và thật lòng trả lời con!" Tử Thất Thất nhìn mặt của cô bé nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, giống như là đang tiến vào cái bẫy của kẻ địch vậy. "Con nói đi!" Cô thấp thỏm nói. "Con muốn hỏi mẹ, mẹ có yêu cha không?" Mặc Thiên Ái vòng vo, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính. Lúc này, tầm mắt của mọi người đều tập trung nhìn Tử Thất Thất, khẩn trương chờ đợi câu trả lời của cô, người căng thẳng nhất chính là Mặc Tử Hàn, con tim cùng hô hấp như ngưng lại vậy, hai mắt nhìn cô chằm chằm, dùng sức nắm chặt đôi đũa trong tay. Cô sẽ trả lời thế nào đây? Cô sẽ nói gì đây? Hay là chọn cách im lặng? Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn khuôn mặt tươi cười của Mặc Thiên Ái, không nghĩ tới cô bé lại trực tiếp hỏi vấn đề này, hơn nữa còn là ở trước mặt của biết bao nhiêu người, đầu óc trong nháy mắt đều trống không, sau đó từ từ khôi phục ý thức, gương mặt dần dần chuyển sang đỏ, hai mắt lúng túng khẽ rũ xuống, chần chờ không biết phải trả lời như thế nào. Mặc Thiên Ái đợi gần ba phút, phòng ăn yên tĩnh lạ thường, tiếng hô hấp cũng không nghe được, mọi người đang lo lắng chờ đợi câu trả lời. "Mẹ..... " Cô bé lại nhẹ giọng gọi, sau đó khuôn mặt tội nghiệp nói "Mẹ, vấn đề này mẹ nhất định phải trả lời con, vì từ nhỏ con đã thiếu hụt tình thương của mẹ, thì sự ấm áp của gia đình là rất quan trọng, là rất đáng quý, cho nên nếu như mẹ không có yêu cha, thì con..... Con.... Con....." Cô nói xong, hai giọt nước mắt từ trong hốc mắt liền rơi xuống. Tử Thất Thất nhìn thấy cô rơi nước mắt, biết rõ là cô bé đang‘ uy hiếp ’cô, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô bé khóc làm cô đau lòng. Cô thở dài một hơi, sau đó từ từ quay đầu, nhìn mặt của Mặc Tử Hàn, quan sát hai mắt thâm thúy của hắn, sau đó mỉm cười nhẹ giọng nói "Khi em còn nhỏ, đã có phát một lời thề, đời này chỉ yêu một người, chỉ động lòng đối với một người, chỉ kết hợp với một người tạo thành gia đình, đem tất cả tình cảm của em chỉ dành riêng cho một người, bất luận xảy ra chuyện gì, tình yêu của em cũng giống như một cây đại thụ già nua, tuyệt đối không dao động cùng thay đổi, cho nên..... Anh đã hiểu chưa?" Cô đột nhiên hỏi ngược lại, dùng phương pháp rất hàm xúc, nói ra lời thật lòng của mình. Mặc Tử Hàn sáng tỏ nhìn vào mắt cô, nhìn nụ cười trên mặt cô, nghe cô nói một câu nối tiếp một câu, trong lòng cảm thấy vui vẻ định mở miệng trả lời cô. Thì "Không hiểu!" "Không hiểu!" "Không hiểu!" "Không hiểu!" Mặc Thiên Tân, Mặc Thiên Ân, Mặc Thiên Ái, cùng Vũ Chi Húc, bốn người đồng thanh nói, chặn lời của Mặc Tử Hàn. Tử Thất Thất lúng túng, ra mồ hôi hột! Vừa nãy cô đã cố gắng lấy hết dũng khí của mình để tỏ tình với Mặc Tử Hàn, nhưng mấy tên đáng chết này, thế nhưng..... Lại ở đây quấy rối cô. Cô hít một hơi thật sâu, mặt đỏ bừng bừng mà nói "Nếu như mẹ không thương cha, thì mẹ sẽ không trở về rồi!" "Vậy rốt cuộc là yêu? Hay không yêu?" Bốn người đồng thanh trêu cợt cô. Mặt của Tử Thất Thất bây giờ đã biến thành quả cà chua chín đỏ, lúng túng muốn tìm một cái lổ để chui vào, nhưng đám người kia với bộ mặt vui vẻ, đang muốn vây lấy cô. Ghê tởm! Bất cứ giá nào! Cũng không có gì phải sợ, cùng lắm thì! Vẻ mặt của cô đột nhiên đoan chánh, nhìn Mặc Tử Hàn, mở miệng nói "Em yêu...." "Đợi đã nào...!" Mặc Tử Hàn cất tiếng cắt đứt lời của cô, sau đó tà ác cười nói "Bây giờ em không cần trả lời ngay, đợi đến khi hai chúng ta ở riêng một chỗ, anh muốn em chỉ nói cho một mình anh nghe thôi!" Hai mắt của Tử Thất Thất dừng trên mặt của hắn, trái tim lùm bùm nhảy loạn, giống như đánh trống vậy, dường như tiếng đập đang truyền ra khỏi lồng ngực. "Cha, làm như vậy coi sao được? Là câu hỏi con hỏi mẹ, mẹ phải trả lời với con mới đúng chứ?" Mặc Thiên Ái cau mày oán trách. "Đúng vậy, cha ích kỷ quá, chúng ta còn là người một nhà, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia sao?" Mặc Thiên Tân lên tiếng phụ họa. "Ừh....." Mặc Thiên Ân thật dài ứng tiếng, cũng không có mở miệng nói chuyện. "Tôi cảm thấy cậu quá giảo hoạt rồi, thời điểm hai người ở riêng mới nói ra, nói như vậy là xong sao? Cậu muốn gì đây?" Vũ Chi Húc cười xấu xa nhìn Mặc Tử Hàn, đắc ý cầm lấy ly rượu trên bàn, khẽ nhấp một hớp. Hai mắt Mặc Tử Hàn lạnh như băng nhìn bọn họ, khí thế hào hùng mở miệng bá đạo nói "Đây là vấn đề tình cảm của riêng của cha mẹ, các con đừng‘vô công rỗi nghề’và không có tư cách để hỏi tới? Tất cả đều im lặng cho cha, mau ăn cơm, ăn xong rồi thì mau lui xuống! Biết không?" Bốn người nhìn khí thế bức người của hắn, nghe hắn ra lệnh, toàn bộ đều ngoan ngoãn im lặng, sau đó lặng lẽ dùng thức ăn trên bàn. Ba phút sau...... Mặc Thiên Tân thả đũa trong tay ra đứng dậy nói "Con ăn xong rồi! Cha, mẹ, và những người‘vô công rỗi nghề’mọi người từ từ ăn, con lui trước. Tuyết Lê...... Chúng ta đi!" Hắn nói xong, Tuyết Lê ngồi ở bên cạnh liền từ từ đứng dậy, đi theo chân của Mặc Thiên Tân, hướng cửa phòng ăn đi. Thổ Nghiêu theo sát phía sau Qua hai phút...... Mặc Thiên Ái thả đồ dùng trong tay, đứng dậy nói "Con cũng ăn xong rồi! Cha, mẹ, và những người‘vô công rỗi nghề’mọi người từ từ ăn, đừng có gấp, con đi trước nha. Mộc Sâm.... Chúng ta đi!" "Dạ!" Mộc Sâm cúi đầu trả lời, sau đó đi theo cô rời khỏi phòng ăn. Nhưng khi hai chân đột nhiên dừng lại, sau đó đưa bàn tay linh hoạt nhỏ bé của mình ra, ra vẻ chuyên nghiệp bấm ngón tay tính toán, cuối cùng cười tà nói "Cha, con mới vừa tính qua vận mạng hôm nay của cha, tuy là hôm nay cha có rất nhiều chuyện vui, nhưng cuối cùng lại có một tai kiếp đó, hơn nữa sáng nay khi con rời giường có xem qua Tinh Tọa vận thế, người đàn ông mang chòm sao Sư Tử hôm nay không nên vận động kịch liệt, nhất là vào buổi tối, cho nên...... Cha phải cẩn thận đó!" Cô nói xong, liền vui sướng quay đầu, sải bước ra khỏi phòng ăn. Mộc Sâm theo sát phía sau! Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ăn đã được đóng lại, sắc mặt lúng túng vô cùng khó coi. Nha đầu chết tiệt kia, luôn thích nói vài câu mê tín, nhưng mỗi lần cô nói ra, cũng sẽ rất linh nghiệm. Ai...... Chẳng lẽ tối nay...... Năm phút sau. Mặc Thiên Ân không nhanh không chậm ăn đem điểm tâm ăn xong, sau đó đứng dậy, nhẹ giọng nói "Cha, mẹ, con cũng ăn xong rồi, con còn ít hành lý muốn sắp xếp, con không quấy rầy hai người nữa." Hắn nói xong, lại dời tầm mắt chuyển đến Vũ Chi Húc, sau đó lạnh lùng nói "Chú Húc, chú còn muốn ăn nữa sao, chú muốn làm kẻ‘vô công rỗi nghề’àh?" Kẻ‘vô công rỗi nghề’? Hôm nay bọn họ sao thế? Hình như ai cũng rất nhạy cảm đối với bốn chữ này? Vũ Chi Húc có chút do dự im lặng mấy giây, sau đó chầm rãi nói "Thật ra thì chú còn muốn ăn thêm chút nữa, nhưng cháu không muốn chú ăn cũng được, nhưng nếu không ăn nữa thì chú thấy lãng phí quá, hơn nữa chú cảm thấy nếu ở lại chút nữa sẽ có chuyện thú vị xảy ra, nhưng....." Mặc Thiên Ân bất đắc dĩ liếc hắn một cái, vừa đi ra cửa phòng ăn vừa lạnh lùng ra lệnh "Hai chú giúp tôi đưa chú ấy ra ngoài, cám ơn!" "Dạ!" Hỏa Diễm cùng Hổ Phách hai người đồng thanh lĩnh mệnh, sau đó hai người lập tức lôi Vũ Chi Húc đi theo sau Mặc Thiên Ân, ra khỏi phòng ăn. Không khí tĩnh lặng! Phòng ăn rất to giờ chỉ còn lại Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất, trong không khí mang theo chút xấu hổ, khẩn trương, và một chút nóng bỏng. "Tử Thất Thất....." Mặc Tử Hàn gọi cô, hai mắt nhìn cô nhẹ giọng nói "Đáp án của em..... Bây giờ em có thể nói!" Mặt của Tử Thất Thất từ từ chuyển đỏ, tim đập loạn xạ. Cảm giác khẩn trương như vậy trong năm năm qua cũng chưa có gặp qua, nhưng khi cô đối diện với hắn thì tình trạng này lại liên tiếp xuất hiện, khiến cô không cách nào trấn định tinh thần của mình, không cách nào ổn định tư tưởng của mình. Cô từ từ quay đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, hai tay của cô không tự giác nắm chặt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. "Những lời này của em, em chỉ nói một lần thôi, anh phải cố gắng tập trung nghe, nếu như anh không nghe rõ, hay nghe không hiểu, thì em cũng không lặp lại lần thứ hai đâu!" Cô e lệ nói, giọng điệu rất kiên quyết. "Được!" Mặc Tử Hàn trả lời. Tử Thất Thất trấn định tâm tình của mình, sau đó chậm rãi nói "Năm năm trước, khi anh giết chết ba của em, lúc đó lòng của em rất đau và rất loạn, em không muốn gặp mặt của anh, nhưng em biết rõ lòng của em vẫn còn rất yêu anh, cuối cùng em trong cơn mê giằng co giữa yêu và hận làm cho mất phương hướng, em không biết mình phải làm sao mới đúng, cho nên em lựa chọn biện pháp trốn tránh, tránh né sự thật. Em thật sự không biết em chọn lựa như vậy là đúng hay sai, trong năm năm này, cũng đã cho em khoảng thời gian khá dài để suy nghĩ, em phát hiện em yêu anh nhiều hơn em tưởng, không cách nào dùng thời gian để xóa đi tình yêu em dành cho anh, mà ngược lại càng ngày càng sâu đậm hơn, em thừa nhận năm năm qua, mỗi ngày em đều nghĩ về anh, đều nghĩ đến những kỉ niệm hạnh phúc của chúng mình, em cũng thừa nhận em rất yêu anh, yêu rất nhiều, cho nên...... Lần này em trở lại đã ở trước mộ của ba mẹ mà ra quyết định, em chọn làm một đứa con bất hiếu, thù hận, hiểu lầm hay ân oán gì, em cũng không quan tâm, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, sẽ không xa rời nhau nữa, em muốn cùng anh đi hết cuộc đời này, sau đó chúng ta sẽ chết cùng nhau, hai ta cùng xuống Địa ngục gặp ba mẹ để chịu tội, Nhưng..... Mặc dù em đã quyết định quay về, nhưng thật sự bây giờ em không thể nào trở thành Tử Thất Thất của trước kia, cho nên...... Anh cũng đừng nghi ngờ em, cũng đừng chán ghét em..... Có được không anh?" Mặc Tử Hàn nghe cô nói, nghe giọng nói dịu dàng nồng tình của cô, trái tim hắn trở nên ấm áp và thoải mái, bây giờ tâm tình của hắn giống tươi như hoa vậy, rất hạnh phúc. Hắn kích động đứng dậy, bước đến bên cạnh cô, dùng hai tay của mình, vòng qua người cô ôm lấy cô vào trong ngực của mình. "Tử Thất Thất...... Em có biết khi em nói xong những lời này thì sẽ có hậu quả gì không?" Hắn hỏi cô. "Em không biết!" Hai tay Tử Thất Thất cũng ôm lấy hắn, đầu tựa vào ngực của hắn, nghe được con tim của hắn đang đập loạn xạ. Mặc Tử Hàn cười thật tươi, sau đó kề sát bên tai của cô, nhỏ giọng nói "Hậu quả chính là, bất kể em có đồng ý hay không, thì em cũng sẽ là vợ của Mặc Tử Hàn..... Anh muốn cưới em!"