Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!
Chương 311
Con gái?
Mọi người nghe được lời Mặc Hình Thiên đều chấn kinh, nhất là Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn, kinh hãi không dám tin vào tai mình.
Ông ấy đang nói cái gì?
Ông ấy sao lại gọi cô là con gái?
Con gái của ta?
Cô là...... Con gái ông ấy?
"Chú...... Chú nói cái gì?" Tử Thất Thất không thể tin được mở miệng nhìn Mặc Hình Thiên. Nghĩ rằng, nhất định là ông ấy gọi nhầm. Nhưng......
"Con gái...... Của ta......" Mặc Hình Thiên lại lặp lại, bàn tay lạnh băng vuốt ve gò má nóng bỏng của cô, sau đó cười nói, "Đừng...... Hận...... Ai hết...... Đây là...... Đây là...... Lựa chọn...... Của ba...... Con..... Con...... Chỉ cần con...... Vui vẻ...... Thì...... Thì...... Thì......"
Ông nhắc đi nhắc lại một chữ, nhưng chưa nói ra được thì bàn tay vuốt má cô đã rơi xuống đất, vuốt, mà đôi mắt ông cũng chậm rãi khép lại, cuối cùng mơ mơ hồ hồ thấy được quyển truyện "Nàng tiên cá" trong tay cô.
Từ rất lâu rồi, chắc có lẽ là 27 năm......
Ông biết được mình có con gái, trong lòng rất vui mừng, nhưng ông lại không thể thấy con, bởi ông đã thề, sẽ không quấy rầy cuộc sống của họ, vĩnh viễn bị chiếc gông xiềng long đầu hắc đạo này trói chặt, cho đến lúc chết. Cho nên từ lúc đó, ông không ngừng nhớ tới con gái mình, không ngừng nhớ người phụ nữ ông yêu nhất, luôn ở rất xa nhìn một nhà ba người bọn họ. Mà từ sau khi quen đứa con gái nuôi tiểu Lam Lam này, cuộc sống của ông lần đầu tiên có hứng thú, đó chính là nghe tiểu Lam Lam nói chuyện Tử Thất Thất, từ chỗ cô bé, ông biết Tử Thất Thất lúc bốn tuổi rất thích đọc truyện cổ tích, hơn nữa cực thích chuyện cổ "Nàng tiên cá" này, mỗi khi sau khi nghe xong đều sẽ nỉ non, nghẹn ngào nói công chúa người cá rất đáng thương. Cho nên ông liền mua quyển truyện này, luôn muốn tự tay đưa cho con, nhưng lại không có cơ hội, thế nên mỗi ngày ông đều tưởng tượng, mình nằm trên giường con kể câu chuyện cổ tích cảm động này, sau đó thấy con rơi lệ, ông sẽ dùng tay mình lau đi giọt nước mắt xinh đẹp trên mặt con. Nhưng hiện thực lại thật tàn nhẫn, mỗi khi tỉnh lại thì bên trong phòng cũng chỉ có một mình ông...... Chỉ có mình ông cô đơn lẻ loi......
Rất muốn ở bên con, nhìn con lớn lên, nuôi con khôn lớn, cùng con trưởng thành...... Rất muốn dạy con nhiều tri thức, dạy con nhiều đạo lý của cuộc sống...... Rất muốn nắm tay con đi dạo trên phố, dạo công viên, đi chỗ nào vui chơi, đi vườn bách thú, sau đó để con cưỡi lên cổ mình, vui vẻ cười vui...... Rất muốn ở bên an ủi lúc con buồn, rất muốn ôm con để con nỉ non trong ngực, như lúc vui vẻ có thể cùng con cười...... Rất muốn...... Rất muốn...... Rất muốn giúp con làm nhiều chuyện, nhưng ông lại không thể!
Con gái của ba......
Con có biết ba nhớ con nhiều đến thế nào không? Con có biết ba muốn gặp con nhiều đến thế nào không? Con có biết ba muốn nghe con gọi một tiếng ba nhiều đến thế nào không? 27 năm, con trở nên kiên cường như thế nào? Con trở nên xinh đẹp như thế nào? Nếu ba có thể chứng kiến mọi chuyện vậy có phải tốt không?
Con gái của ba......
Ba xin lỗi con, nếu còn có kiếp sau, con nhất định phải làm con gái ba đấy, đến lúc đó, ba sẽ sủng ái con, yêu con, thương con, chiều con, chăm sóc cho con, che chở cho con gấp bội, nâng niu con trong lòng bàn tay, để con trở thành đứa bé hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Con gái của ba......
Ngay phút cuối cùng này, ba chỉ hi vọng con có thể hiểu, công chúa người cá tuy rằng cuối cùng biến thành bọt biển, nhưng cô ấy lại hạnh phúc, không có căm thù, không có oán hận, cũng không có oán trách...... Ba cũng hi vọng con đừng căm thù, đừng oán hận, cũng đừng oán trách...... Con chỉ cần vui vẻ thôi!
Con có hiểu không?
Kết cục này là do ba lựa chọn, đây là báo ứng ba nên có......
......
Tử Thất Thất thấy ông chậm rãi nhắm mắt lại, thấy ông im lặng nằm trước mặt mình, cô ngơ ngác té xuống đất, sau đó hai tay đẩy đẩy thân thể ông, thế rồi cả đôi tay nhuộm đầy máu tươi, cô si ngốc nói, "Chú...... Cháu không rõ lời chú nói, xin chú lặp lại lần nữa đi? Xin chú nói rõ ràng với cháu, cháu...... Cháu là con gái chú sao? Vì sao? Đến cùng là sao?" Cô nói xong lại đẩy đẩy ông, "Chú mau đứng lên giải thích rõ ràng với cháu đi, chú mau mở mắt nói cho cháu đây là chuyện gì đi...... Vì sao chú gọi cháu là con gái? Vì sao chú không sớm nói với cháu...... Nói chuyện đi...... Trả lời cháu đi...... Mau nói với cháu đây là chuyện gì đi...... Chú...... Chú...... Chú......"
Tiếng cô liền ngưng bặt, trong đầu nhớ lại mấy tháng vừa rồi ở cùng ông, nhớ lại mỗi một câu ông nói, nhớ lại mỗi một phản ứng của ông, sau đó nhớ lại di ngôn vừa rồi của ông...... Ngay từ đầu, ông ấy đã đối xử với cô như con gái, ngay từ đầu, khi mà cô gặp ông có một cảm giác thân thiết khó hiểu, chẳng lẽ đây là sự lôi kéo của huyết thống sao? Chính là như chân với tay sao? Ông ấy thật sự là ba cô sao? Vậy xưng hô vừa rồi có phải không đúng rồi ư? Cô phải nên gọi ông ấy là......
"Ba......" Cô khẽ mở miệng, nước mắt cứ thế chảy xuống, "Vì sao......" Cô bất giác hỏi.
"Muốn biết nguyên nhân ư?"
Đột nhiên một tiếng nói vang lên làm mọi người nhìn lại phía cửa lao, mà Chung Khuê và Vũ Chi Húc cùng bước vào.
Đôi mắt sắc bén của Mặc Thâm Dạ trừng Vũ Chi Húc.
Vũ Chi Húc vội vàng né tránh. Hắn cũng không muốn vậy đâu, nhưng lại không có biện pháp, hắn căn bản không lừa được lão hồ ly này, hơn nữa nếu hắn thực hỗ trợ, có lẽ sẽ làm ít mà công to. Nhưng, hắn bỗng nhìn thấy Mặc Hình Thiên trúng đạn nằm trên mặt đất, trái tim chợt đau đớn kịch liệt, mà cơ thể cứng ngắc không nhịn được run rẩy, hốc mắt cũng bị bịt kín một tầng hơi nước.
"Cha nuôi......" Hắn khẽ gọi.
"Ông tới làm gì?" Mặc Tử Hàn hung hăng lạnh lùng mở miệng.
Chung Khuê căn bản không để ý tới hắn, mà ngồi xổm xuống, hai tay cầm lấy cánh tay Mặc Hình Thiên từTử Thất Thất.
"Cô không phải muốn biết cha cô tên thật là gì sao? Tôi lúc này có thể nói cho cô, cha cô tên Mặc Hình Phong, chính là người nằm trước mặt cô!"
Mặc Hình Phong?
Trong địa lao, trừ Mặc Thâm Dạ, Vũ Chi Húc, và Phương Lam ra đều kinh hãi.
Ông ta không phải Mặc Hình Thiên sao? Vì sao lại trở thành Mặc Hình Phong?
"Ông...... Nói cái gì?" Tử Thất Thất nhìn Mặc Hình Thiên, kinh ngạc hỏi.
"Tôi nói, người hiện tại nằm trước mặt cô, mới là cha đẻ của cô, ông ta tên Mặc Hình Phong, mà người luôn dưỡng dục cô, luôn chăm sóc cho cô, ông ta là anh trai sinh đôi của cha cô, ông ta mới gọi là Mặc Hình Thiên, cũng chân chính là long đầu hắc đạo!" Chung Khuê giải thích kỹ càng.
Tử Thất Thất mở to đôi mắt.
"Không...... Không thể nào...... Đây không phải là thật......" Cô nỉ non phủ nhận.
"Nếu cô không tin tôi, như vậy, cô cứ hỏi người bạn tốt nhất của cô đi, tôi nghĩ vị Phương tiểu thư này, nhất định cũng biết bí mật này chứ hả?"
Tiểu Lam?
Tử Thất Thất nhìn về Phương Lam.
Phương Lam cúi xuống, né tránh ánh mắt cô.
Tử Thất Thất thấy cô trốn tránh, trái tim liền đau đớn, bụng cũng bỗng đau đớn theo, mà cơ thể run rẩy chợt lạnh băng, trực tiếp làm cả người cô rét lạnh.
Ba cô không phải là ba của cô!
Ba cô là người trước mặt này!
Vậy còn mẹ cô? Mẹ cô không phải Ninh Ngọc Nhi sao? Mẹ cô là ai?
"Có lẽ cô sẽ rất nghi hoặc, mẹ của mình có phải Ninh Ngọc Nhi hay không, nếu cô tin tôi, tôi có thể nói cho cô, mẹ cô thật là Ninh Ngọc Nhi, bà ấy là người phụ nữ của Mặc Hình Thiên, cũng người phụ nữ của Mặc Hình Phong, tục ngữ nói chính là một nữ hầu hai chống, hơn nữa......" Chung Khuê nói xong, mở ví da, sau đó rút một tấm ảnh chụp ném cho cô nói, "Đây là chứng cứ quan hệ thân mật của ba người bọn họ!"
Tử Thất Thất nghiêng đầu nhìn tấm ảnh chụp rơi dưới đất.
Trong đó có ba người, một cô gái đứng ở giữa, hai tay vô cùng thân thiết kéo cánh tay hai người con trai bên cạnh, mà hai người con trai đều nghiêng mặt, hôn gò má người con gái. Người con gái kia còn rất trẻ, tóc búi, có một đôi mắt óng ánh trong suốt, giống hệt cô bây giờ, mà cô gái này, đúng là mẹ Ninh Ngọc Nhi của cô. Ở hai bên trái phải của bà, tuy rằng chỉ thấy được một phần, nhưng gương mặt cả hai lại giống nhau, cứ như là cùng một người, nhưng mà người bên phải bà, đuôi lông mày có một vết sẹo dài giống y đúc vết sẹo của ba cô, còn nhớ hồi nhỏ tò mò vén mái ba lên, kinh ngạc nhìn vết sẹo, khi đó ba rất tức giận, lần đầu tiên mắng cô.
Người này đúng là ba cô, cô sẽ không nhận lầm, nhưng gương mặt ấy......
"Tôi còn nhớ 27 năm trước, mẹ cô Ninh Ngọc Nhi sợ thân phận Mặc Hình Thiên bị người khác vạch trần, cho nên liền mang ông ta ra nước ngoài phẫu thuật chỉnh dung, nhưng cô là con gái ông ta, cô ở cùng ông ta 20 năm, tôi nhớ cô hẳn sẽ không nhận nhầm người cha đã dưỡng dục cô 20 năm chứ?" Chung Khuê như nhìn thấu lòng cô, chuẩn xác nói ra sự nghi hoặc của cô.
Trái tim Tử Thất Thất chợt đau đớn kịch liệt, cả bụng cô cũng bắt đầu càng ngày càng đau, càng ngày càng đau......
Chân tướng đến cùng là gì?
Hai mươi bảy năm trước, rốt cục xảy ra chuyện gì?
Cô muốn biết, cô muốn biết mọi chuyện, nhưng hiện tại, cô thật thống khổ, cô cái gì cũng không muốn nghe.
"Tiểu Lam......" Cô rơi nước mắt, nghẹn ngào, run run gọi cô ấy.
Phương Lam lập tức ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp lại, "Thất Thất......"
"Dẫn tớ đi...... Mang tớ rời khỏi đây. Mau lên...... Tớ muốn rời khỏi đây." Tử Thất Thất vô lực nói, sắc mặt càng trắng bệch.
Phương Lam nghe tiếng cô, lo lắng nhìn về phía cô mới kinh hãi phát hiện, đũng váy màu trắng của cô đã nhiễm máu đỏ tươi.
Cô kích động chạy lại, nắm lấy tay cô ấy nói, "Thất Thất, cậu......"
"Đừng nói gì cả, tớ muốn rời khỏi đây, tớ không muốn nghe ông ta (hắn) nói chuyện, tớ lại càng không muốn nhìn anh ta (hắn), mang tớ đi...... Mau dẫn tớ đi!" Tử Thất Thất nắm chặt tay cô, khẩn cầu thúc giục cô.
Phương Lam rất rõ ràng, cô ấy nói hắn lần đầu chỉ Chung Khuê, mà hắn thứ hai...... Chỉ Mặc Tử Hàn.
"Được, tớ mang cậu đi!" Chỉ cần là yêu cầu của cô ấy, chỉ cần là của nguyện vọng của cô ấy, chỉ cần là mệnh lệnh của cô ấy, cô đều sẽ nghe theo.
Một bàn tay nắm lấy tay cô ấy, tay kia thì ôm chặt lấy eo cô ấy, cẩn thận đỡ cơ thể vô lực của cô ấy đi tới cửa lao.
"Không được đi!" Mặc Tử Hàn hét lên, sau đó bước tới trước mặt cô, nhìn vết máu trên váy cô, nhìn vết máu thưa thớt trên mặt cô, hắn kích động lập tức ra lệnh, "Hỏa Diễm, đi mời bác sĩ, mau mời bác sĩ đến!"
"Vâng!" Hỏa Diễm vẫn đứng sau lập tức cúi đầu lĩnh mệnh, sau đó xoay người chạy đi.
Mặc Tử Hàn lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tử Thất Thất, không nhịn được bước lên khẽ gọi, "Thất Thất......"
Tử Thất Thất né tránh, không nhìn hắn, chỉ suy yếu nói, "Tiểu Lam, mang tớ đi...... Mau lên!"
Phương Lam hung ác trừng nhìn Mặc Tử Hàn, lạnh lùng nói, "Tránh ra!"
"Tôi sẽ không để cô mang cô ấy đi, ai cũng đừng mong dẫn cô ấy rời khỏi tôi!" Mặc Tử Hàn hét lên kiên định.
Mặc kệ chân tướng sự tình là gì, mặc kệ quan hệ giữa bọn họ, mặc kệ cô có phải vì hắn giết cha cô mà hận hắn, hắn cái gì cũng không quản, cái gì cũng không muốn quản, hắn hiện tại chỉ cần cô ở lại bên cạnh, chỉ cần cô bình an sinh con...... Hắn chỉ muốn cô!
"Tiểu Lam......" Giọng Tử Thất Thất càng suy yếu, bụng càng đau đớn hơn, cô run rẩy nói, "Tớ rất khó chịu...... Mau...... Mau dẫn tớ đi...... Mau...... Mau lên......"
"Tớ lập tức sẽ đưa cậu đi, cậu ráng chịu đựng, rất nhanh sẽ không sao, chúng ta đi!" Phương Lam khẩn trương nói, tiếp tục di chuyển mặc kệ Mặc Tử Hàn.
Mà Mặc Tử Hàn kích động tiến lên, đang muốn muốn ngăn cản, Mặc Thâm Dạ lại chợt xuất hiện, kéo lấy tay hắn rồi xoay người chắn trước mặt.
"Lam Lam, em đi trước, chờ lúc nữa anh sẽ dẫn cha nuôi đi tìm các em!" Mặc Thâm Dạ khẽ nói, nhìn chằm chằm khuôn mặt phẫn nộ của Mặc Tử Hàn.
Phương Lam cũng không trả lời, vẫn giống như lúc đầu biết hắn sẽ làm vậy, trực tiếp đỡ Tử Thất Thất tiếp tục đi tới cửa lao.
"Kim Hâm!" Mặc Tử Hàn lớn tiếng.
"Vâng!" Kim Hâm lập tức lĩnh mệnh, đi tới muốn chặn các cô lại.
Vũ Chi Húc bỗng rời khỏi Chung Khuê, chạy tới chặn trước mặt Kim Hâm.
" Húc?!" Chung Khuê kinh ngạc gọi hắn.
"Thực xin lỗi chú Chung, Thất Thất là con gái cha nuôi, tôi nhất định phải giúp cô ấy, Tiểu Lam Lam, cô đi trước!" Vũ Chi Húc nghiêm túc nhìn Kim Hâm cao lớn trước mặt
Phương Lam nhếch miệng, sau đó tiếp tục tới cửa lao, cô nhìn đám người áo đen trước mặt rồi chợt rút súng ra, sau đó lạnh lùng nói, "Ngăn cả, tôi, giết, chết!"
Một đám người kinh sợ dừng bước, nhưng chỉ có một cô gái, bọn họ hẳn sẽ không......
"Pằng --" Súng giật, chuẩn xác bắn vào trái tim một người, người nọ nháy mắt ngã xuống đất.
Một đám người khiếp sợ sửng sốt, sau đó đều lấy súng ra, chỉ vào Phương Lam và Tử Thất Thất.
"Tiểu Lam, đừng giết người!" Tử Thất Thất gian nan mở miệng.
Cô không rõ cô ấy vì sao có súng, cô không rõ tài bắn súng của cô ấy sao lại giỏi vậy, nhưng cô đã không còn sức mà hỏi nữa. Cô không muốn nhìn thấy người chết, cô chán ghét máu tươi.
"Nhưng mà Thất Thất......"
"Không sao đâu!" Tử Thất Thất ngắt lời cô, vô lực nói, "Cứ như vậy đi, nếu bọn họ ai dám ngăn cản tớ, dùng súng trong tay cậu giết tớ!"
Nghe được lời cô, mọi người trong địa lao đều kinh hãi.
Nghĩ tới người đã từng lấy Thiên Tân uy hiếp mình, xem ra chiêu này thật sự dùng được, nhìn xem, những người trước mặt này không phải đều lùi bước hay sao?
"Tiểu Lam, chúng ta đi!" Cô nói xong vô lực tựa đầu vào vai cô ấy.
Phương Lam nhìn dưới chân cô, máu còn không ngừng chảy. Cô ấy mới mang thai bảy tháng, nếu cứ tiếp tục vậy chỉ sợ sẽ sinh non, ngay cả người lớn cũng nguy hiểm, nhất định phải mau tới bệnh viện để sinh.
Cô dùng hai tay ôm lấy cơ thể vô lực của cô ấy, vội vàng đi về phía trước.
"Thất Thất......" Mặc Tử Hàn chợt lớn tiếng gọi tên cô, sau đó ôn nhu nói, "Đừng đi!"
Tử Thất Thất nghe được tiếng hắn, nước mắt lại trào ra, từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống.
Cô cắn chặt răng, nắm chặt áo Phương Lam, nghẹn ngào ói, "Tiểu Lam...... Đi......"
"Được!" Phương Lam đau lòng đáp ứng, sau đó bước chân.
"Thất Thất...... Thất Thất...... Thất Thất......" Mặc Tử Hàn không ngừng quát to, kiệt lực muốn giữ cô lại, càng muốn muốn lập tức tiến lên nắm lấy cô, nhưng Mặc Thâm Dạ che ở trước mặt hắn, Vũ Chi Húc che ở trước mặt hắn, Phương Lam che ở trước mặt hắn, tất cả mọi người ở chia rẽ bọn họ.
Vì sao?
Vì sao?
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
53 chương
90 chương
32 chương
10 chương
22 chương
63 chương
10 chương
309 chương