Tử Thất Thất nhìn người đi tới, trong nháy mắt hai mắt cô liền trợn to, khiếp sợ nín thở. "Là Ông?" Cô giật mình mở miệng. Bách Vân Sơn một bước từ bên ngoài đi vào, xoay tay lại đóng cửa phòng, mà hai mắt hắn lạnh lùng nhìn Tử Thất Thất đang đứng ở cửa sổ, chân mày đột nhiên thật sâu nhíu lên. Cô đã tỉnh rồi sao? Rõ ràng thuốc mê mới có sáu tiếng thôi, cô lại có thể tỉnh lại? "Tại sao cô có thể tỉnh lại? Rõ ràng thuốc mê tiêm cho cô là loại mười hai tiếng, tại sao bây giờ cô đứng ở trước mặt của tôi, còn có thể nói chuyện với tôi đây?" Hắn lạnh lùng chất vấn, hai mắt hơi buộc chặt. Tử Thất Thất trấn định nhìn mặt của hắn, bàn tay hơi nắm chặt. "Tôi còn muốn hỏi người kia đâu rồi, tại sao ông lại ở đây? Không phải Chung Khuê sai người tới bắt tôi sao?" Cô hỏi. "Là tôi nhờ Chung Khuê bắt cô!" Bách Vân Sơn trả lời. "Tại sao?" Tử Thất Thất hỏi tới. "Bởi vì chỉ cần chộp được cô, thì có thể uy hiếp Hiên nhi, chỉ cần nắm cô ở trong tay của, tôi có thể chi phối hắn làm bất cứ chuyện gì!" "Ông....." Tử Thất Thất khiếp sợ, không dám tin nói "Làm sao ông có thể đối xử với con trai của ông như vậy? Làm sao ông có thể đem con của ông ra làm món đồ chơi để thao túng trong tay của chính mình?" "Cô cũng nói hắn là con trai của tôi, như vậy...... Hắn phải nghe theo lời của tôi đấy!" Bách Vân Sơn kiên định gầm nhẹ. "Không! Chuyện này ông làm là sai lầm đấy!" Tử Thất Thất lập tức hủy bỏ. "Sai lầm?" Bách Vân Sơn nhẹ giọng lặp lại, sau đó chê cười mà nói "Có lẽ cô nói đúng, tôi đây là làm sai, từ khi Hiên nhi ra đời, tôi đã rất rõ ràng toàn bộ mọi việc tôi làm đều là sai, cho nên vừa lúc bắt đầu tôi đã đem Hiên nhi giáo dục thành một đứa con trai vô cùng dịu dàng, bất luận tôi nói cái gì, hắn cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận, bất luận tôi muốn hắn làm gì, hắn cũng sẽ rất hoàn mỹ mà hoàn thành, trong lòng của hắn, tôi chính là thần tượng của hắn, tôi ra lệnh, hắn tuyệt đối sẽ không cãi lời, nhưng bảy năm trước, từ sau khi cô xuất hiện, Hiên nhi của tôi đã thay đổi, bắt đầu biết cãi lại lời của tôi, bắt đầu cùng tôi đối nghịch, càng ngày càng không nghe lời tôi nói...... Toàn bộ chuyện này đều là bởi vì cô...... Tất cả đều là bởi vì cô xuất hiện......" Hắn nói xong, thái độ tức giận, vẻ mặt cũng trở nên máu lạnh, mà chân cũng từ từ bắt đầu từng bước từng bước đến gần cô. "Tại sao cô lại xuất hiện ở trước mặt của Hiên nhi? Tại sao cô lại đem đứa con trai do một tay tôi bồi dưỡng, đứa con khéo léo dịu dàng thay đổi thành đứa con không nghe lời như vậy? Cái người phụ nữ ác độc này, tại sao lại muốn phá hư gia đình hoàn mỹ của tôi chứ? Tại sao lại muốn xông vào phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi? Tại sao lại đem Hiên nhi biến thành bộ dạng hiện tại?" Bách Vân Sơn tức giận không ngừng chất vấn, không ngừng tiến lại gần "Tại sao...... Tại sao...... Tại sao......" "Đừng bước tới!" Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của hắn, nghe thanh âm của hắn, đột nhiên rống to, thân thể theo phản xạ lui về phía sau, nhưng lại đụng phải vách tường cùng cửa sổ thủy tinh phía sau lưng. Bách Vân Sơn nghe thấy cô kêu lên, đột nhiên hai chân dừng lại, mà cự ly hiện tại giữa hai người chỉ có khoản một mét. "Tử Thất Thất......" Hắn nhẹ giọng kêu cô, sau đó vừa duỗi tay về phía cô vừa nói "Nếu không có sự tồn tại của cô, Hiên nhi nhất định sẽ không thay đổi như bây giờ, Hiên nhi nhất định sẽ không bao giờ không nghe lời của tôi, tất cả những chuyện này...... Đều là lỗi của cô!" Tử Thất Thất khiếp sợ, kinh hãi nhìn hắn. Đột nhiên, cô nhanh chóng đem cửa sổ sau lưng mở ra, sử dụng lực nắm khung cửa sổ, uy hiếp nói "Đừng đến gần tôi, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!" Tay Bách Vân Sơn đột nhiên dừng lại. "Nhảy?" Hắn nhẹ giọng lặp lại, rồi lại đột nhiên tức giận nhanh chóng đưa tay bắt được băng gạc đang quấn vòng quanh cổ của cô, đồng thời dùng sức hướng ngoài cửa sổ đẩy cô nói "Nếu cô đã muốn chết như vậy, không bằng tôi tiễn cô một đoạn đường!" Trong nháy mắt Tử Thất Thất hít thở không thông, vết thương ở cổ đột nhiên bị động vào, máu thấm ướt cả băng gạc trắng như tuyết, màu từ từ chảy xuống tay Bách Vân Sơn..... ※※※ Chuông trạch Chung Khuê một mình ngồi trên ghế salon trong thư phòng, nhìn màn hình khổng lồ treo trên tường, phía trên màn hình chính là hình ảnh phòng bảy của tập đoàn King, từ lúc Bách Vân Sơn bắt đầu dẫn Hạ Thủy Ngưng tiến vào gian phòng kia, hắn liên tục theo dõi nhất cử nhất động của mọi người. "A......" Hắn đột nhiên nhẹ giọng mỉm cười, khóe miệng giảo hoạt đường cong. Hắn để ý người cẩn thận như vậy, làm sao có thể không phái người canh chừng gian phòng kia chứ, chỉ là hắn không có nói thật với Bách Vân Sơn mà thôi. "Lão gia!" Tần quản gia bưng một bộ trà cụ đi tới bên cạnh hắn, hơi cúi đầu nói "Mời ngài dùng trà!" "Ừh!" Chung Khuê thanh âm nhẹ nhàng. Tần quản gia lập tức đem trà cụ trong tay để xuống bàn, sau đó lấy ra một cái ly trà nho nhỏ, đem trà Thiết Quan Âm thượng hạng trong ấm trà từ từ rót vào trong ly trà. Chung Khuê cầm lấy ly trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, sau đó hai mắt lần nữa nâng lên nhìn màn hình đối diện. Hai mắt của Tần quản gia cũng không tự giác nhìn về phía màn hình, hắn thấy trên màn hình hình ảnh của Tử Thất Thất đang bị Bách Vân Sơn kéo ở cổ, không khỏi hơi chau mày, nhẹ nhàng mở miệng "Lão gia, tốt như vậy sao? Đại thiếu gia không phải đã nói, ngài không được tổn thương Tử tiểu thư sao?" "Hiện tại tôi có thương hại đến cô ấy sao? Hiện tại người làm tổn thương cô ấy có phải là người của tôi không?" Chung Khuê đắc ý hỏi ngược lại. "Nhưng......" "Ông không cần lo lắng cho tôi, cũng không cần phải hỏi nhiều nữa, tóm lại hiện tại vật mà tôi muốn cũng đã ở trong tay, chuyện còn lại như thế nào cũng không có cái gọi là, chỉ là......" Chung Khuê cắt đứt lời của hắn, khoan thai nói, rồi lại hơi dừng lại, sau đó cầm lấy cái điều khiển tivi ở trên khay trà, đem màn hình ở đối diện tắt đi, tiếp tục thưởng thức trà nói "Nếu như Tử Thất Thất chết, đối với tôi mà nói cũng là một chuyện tốt!" Tần quản gia nhìn màn hình đen nhánh, sau đó quay đầu lại đối với chủ nhân của hắn hơi cúi đầu, lĩnh mệnh mà nói "Dạ!" ※※※ Tập đoàn King Hành lang lầu bảy Bách Hiên lòng như lửa đốt lần lượt tìm kiếm phòng làm việc bỏ trống, nhưng thời điểm mỗi một lần mở cửa là trống rỗng không có gì cả, mà điều càng làm cho hắn phiền não chính là, từ lúc mới bắt đầu, ở cửa cầu thang lầu bảy liền đụng phải một người đàn ông,đến giờ vẫn đi theo phía sau hắn, giám sát thật chặt giống như theo đuôi một dạng. "Phanh ——" Một cánh cửa bị hắn mạnh mẽ mở ra, bên trong vẫn trống như cũ không có một bóng người. Đáng chết! Rốt cuộc bọn họ giấu người ở trong phòng nào rồi? Hay căn bản bọn hắn không có đem Tử Thất Thất giấu ở tầng này? "Ghê tởm " Hắn một quyền đánh vào trên vách cửa, mắng to. Vũ Chi Húc nhìn bộ dáng tức giận của hắn, khóe miệng không tự chủ nâng lên nụ cười xấu xa, sau đó im lặng mở miệng nói "Cậu tìm người như con ruồi không đầu, thì sẽ không tìm thấy đâu!" Bách Hiên đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm hắn nói "Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại biết tôi? Tại sao lại muốn đi theo tôi?" "Tôi? Tôi tên là Vũ Chi Húc, giải thích là mưa trong nắng, là một tên sát thủ vô cùng ưu tú, còn cậu thì là thiếu gia của tập đoàn Bách Thị, tôi nghĩ sẽ không có bao nhiêu người là không biết cậu đi? Về phần tôi vì cái gì mà phải đi theo cậu..... Đó là bởi vì......" Hắn đột nhiên thần thần bí bí bộ dạng mà nói "Tôi cũng giống cậu vậy đang cần tìm một món đồ!" Cái gì? Chân mày của Bách Hiên trong nháy mắt nhíu lại. Hắn cũng tìm đồ? Người đàn ông này đang đùa giỡn với hắn sao? Còn nữa hắn mới vừa nói hắn là sát thủ? Chẳng lẽ...... "Cậu là người mà Chung Khuê phái tới sao?" Hắn lạnh giọng chất vấn. Vũ Chi Húc hơi nhún vai một cái, sau đó lắc đầu than thở mà nói "Cậu phát hiện cũng khá chậm đó? Đáng lý từ lần đầu tiên tôi bắt đầu nói chuyện với cậu, thì cậu phải nhận ra rồi mới đúng chứ!" Bách Hiên tức giận nhìn chằm chằm hắn, trong óc hồi tưởng lại cảnh hai người gặp mặt. Năm phút trước...... "Xin chào! Bách gia đại thiếu gia......" "Cậu là ai?" "Tôi? Cậu đoán đi!" "Cậu rốt cuộc là ai?" "Tôi muốn để cậu đoán, đoán trúng sẽ có thưởng!" "Tránh ra!" Bách Hiên tức giận, trong lòng gấp gáp. "Àh...... Muốn tôi tránh ra cũng được, chỉ là......" Vũ Chi Húc còn chưa nói hết câu, Bách Hiên đã dùng lực đẩy hắn qua một bên, chạy vào hành lang lầu bảy. "Ai......" Người khác than thở. ...... Bách Hiên nhớ lại, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm hắn nói "Cậu là người Chung Khuê phái tới, vậy cậu nhất định sẽ biết Tử Thất Thất đang ở đâu,mau nói đi, cô ấy đang ở đâu vậy?" "Chuyện này tôi cũng không rõ ràng, bởi vì nhiệm vụ của tôi là đem Tử Thất Thất bắt đi, cũng không phải là người trực tiếp giấu cô ấy, hơn nữa ông cụ hình như cố ý không muốn nói cho tôi biết đã giấu cô ấy ở chỗ nào, nhưng cậu cũng không cần phải lo lắng, nếu tôi có thể tìm tới nơi này rối, cũng sẽ đoán được cô bị giam ở nơi nào rồi, nhưng nếu như cậu muốn biết tin tức từ trong miệng của tôi, thì cậu phải trả lời tôi mấy vấn đề trước!" Trên mặt xấu xa của Vũ Chi Húc đột nhiên thay đổi tà ác. Mới vừa rồi đi theo hắn, quan sát bộ cục của nơi này một cái, mà theo hiểu biết của hắn, Chung Khuê nhất định sẽ đem người nhốt ở hướng kia. "Cậu nói mau!" Bách Hiên không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng. "Điều đầu tiên, tại sao cậu lại lo lắng cho Tử Thất Thất như vậy?" Hắn mở miệng hỏi. "Bởi vì tôi thích cô ấy!" Bách Hiên trả lời. "Thích bao nhiêu?" "Nhiều đến mức cậu không thể tưởng tượng nổi!" "Vậy cậu có thể vì cô ấy mà hy sinh tính mạng của mình sao?" "Dĩ nhiên!" Vũ Chi Húc nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, nghe câu trả lời của hắn mà không có bất kỳ do dự nào, khóe miệng không tự chủ mỉm cười, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa. "Thật là si tình, thật không nghĩ tới người đàn ông như tốt như vậy trên thế giới này vẫn còn chưa tuyệt chủng, nếu tôi mà là phụ nữ, nhất định sẽ đồng ý gả cho cậu đó!" "Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì nữa?" Bách Hiên đột nhiên chất vấn, hắn không hiểu, thật không hiểu tên này ở đây hỏi những chuyện này thì có ý gì đây, mà mặt hắn vui vẻ, quả thật giống như đang đùa cợt một dạng, làm cho lửa giận trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. "Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi!" Vũ Chi Húc lần nữa nhún vai một cái. "Cậu......" "Từ chỗ này đi thẳng, quẹo phải, rồi quẹo phải, cô ấy đang ở trong phòng thứ ba!" Vũ Chi Húc đột nhiên nói, ngón trỏ chỉ về phía hành lang bên phải. Bách Hiên cau mày hung hăng nhìn chằm chằm hắn, bây giờ không thể xác định lời của hắn là thật hay giả, càng không thể xác định hắn có phải đang chuẩn bị sẵn một cái bẫy để sẵn hay không, nhưng bây giờ đã không có thời gian do dự, coi như thật sự là cái bẫy đi, hắn cũng không có cái gì để sợ. Đột nhiên xoay người, bước chân của mình ra, nhanh chóng chạy tới hướng mà hắn nói. Vũ Chi Húc nhìn bóng lưng vội vã của hắn, im lặng xoay người, hắn đi về phía cầu thang từ lầu bảy đi xuống, khi hắn chậm rãi đi đến tầng cuối cùng, thời điểm từ cửa hông đi ra, rất là kinh ngạc khi thấy xe của Bách Vân Sơn. "Đáng chết! Tại sao hắn lại quay trở lại!" Hắn tức giận mắng. ※※※ Lầu bảy Bên trong phòng Tử Thất Thất bị Bách Vân Sơn dùng sức bóp cổ, thân thể không ngừng hướng ra ngoài cửa sổ, mà hai chân dán chặt mặt đất cũng chầm chậm nâng lên, khiến cho cả người cũng lơ lửng ở trên không, nằm ngay trên bệ cửa sổ. "Người phụ nữ đáng chết, nếu như không có cô, sẽ tốt biết bao nhiêu, cô đã muốn chết như vậy, chi bằng thật sự đi chết đi...... Mau chết đi...... Mau chết đi........" Hắn một bên ác ngoan nói xong, tay thì càng thêm dùng sức, đem hơn nửa người của cô đẩy ra ngoài cửa sổ, thật giống như muốn giết cô vậy. Đột nhiên! "Phanh ——" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng thô bạo mở ra, Bách Hiên đứng ở cửa phòng, khiếp sợ nhìn hình ảnh trước mắt. Tại sao Bách Vân Sơn lại ở chỗ này? Hắn không phải đã đi về sao? Không lẽ trong khoảng thời gian ngắn hắn lại quay lại? "Buông cô ấy ra!" Hắn rống to ra lệnh. Mặt Bách Vân Sơn kinh hoảng quay đầu lại nhìn Bách Hiên. Quả nhiên là Hạ Thủy Ngưng đã bán đứng hắn, người phụ nữ kia lại dám phá hư kế hoạch của hắn. Vậy mà hắn còn cho rằng cô là ứng cử viên sáng giá nhất khi làm con dâu Bách gia, xem ra...... Hắn là nhìn lầm người. "Muốn cha buông cô ấy ra cũng được, chỉ cần con thề, thề từ nay về sau sẽ hoàn toàn nghe theo lệnh của cha, bất kể cha muốn con làm cái gì, thì con cũng không được cự tuyệt, chỉ có thể phục tùng!" Bách Vân Sơn lạnh giọng uy hiếp, bàn tay lần nữa dùng sức, đem thân thể của Tử Thất Thất một lần nữa đẩy ra ngoài cửa sổ, mà bây giờ chỉ có đầu gối và chân của Tử Thất Thất vẫn còn ở bên trong phòng, hơn nửa người cũng đã hoàn toàn ở ngoài cửa sổ, chỉ cần hắn buông tay, cô sẽ lập tức rơi xuống. Bách Hiên trợn to hai mắt nhìn dáng vẻ thống khổ của Tử Thất Thất, nhìn thấy cổ của cô không ngừng chảy ra máu tươi. "Mau đáp ứng đi, bằng không cha sẽ thả tay, cha nghĩ con cũng đã biết rất rõ, tuổi của cha cũng đã lớn rồi, cũng không có nhiều hơi sức!" Bách Vân Sơn lần nữa uy hiếp. "Không...... Không được...... Không được...... Đáp ứng...... Hắn......" Tử Thất Thất khàn khàn mở miệng, dùng hơi sức còn lại của mình để ngăn cản hắn. "Cô câm miệng cho tôi!" Bách Vân Sơn tức giận rống to, cánh tay lần nữa dùng sức, đồng thời quay đầu nhìn Bách Hiên gấp gáp rống to, "Trả lời cha mau!" "Được, con đáp ứng cha!" Bách Hiên lập tức đồng ý. Bách Vân Sơn khóe miệng gợi lên nụ cười mãn nguyện, quả nhiên cuối cùng người thắng vẫn là hắn! "Mau buông cô ấy ra, con đã đáp ứng cha rồi, cha nhanh buông cô ấy ra đi!" Bách Hiên rống to. "Được!" Bách Vân Sơn nói xong, liền đem thân thể Tử Thất Thất từ từ kéo vào trong phòng. Bách Hiên khẩn trương lập tức chạy tới bên cạnh, nhưng thời điểm hắn mới vừa chạy đến cửa sổ, liền nghe "Phanh ——" một tiếng súng vang, cánh tay Bách Vân Sơn trong nháy mắt tuôn ra máu tươi màu đỏ, cả cánh tay đột nhiên đau đớn kịch liệt, hơi sức trong nháy mắt biến mất, mà cánh tay đang nắm Tử Thất Thất cũng đột nhiên buông ra, đồng thời thân thể của Tử Thất Thất đang nằm ở ngoài cửa sổ lập tức rơi xuống, kéo theo đôi chân đang giắt trên bệ cửa sổ, trọn thân thể cùng nhau kéo ra ngoài cửa sổ. "A a a a ——" Bách Vân Sơn kêu to, giữ lấy vết thương trên cánh tay. "Tử Thất Thất " Bách Hiên rống to vươn tay của mình ra bắt lấy cô. Thân thể của Tử Thất Thất cũng phản xạ, dùng sức đưa tay của mình ra, muốn nắm lấy tay của hắn. Ở trong giây phút kinh hiểm, Bách Hiên bắt được tay của cô, nhưng chỉ là bắt được ngón tay của cô, toàn bộ cũng chưa có nắm chặt. "Tử Thất Thất, nắm lấy tay anh, dùng cánh tay khác của em bắt lấy tay anh đi, không được buông tay!" Bách Hiên dùng hết toàn lực để bắt lấy mấy ngón tay mảnh khảnh của cô, đồng thời cũng đưa ra một cái tay khác của mình ra suy nghĩ muốn bắt lấy cô. Nhưng căn bản thân thể của Tử Thất Thất đã sớm không còn hơi sức nữa rồi, cô liều mạng nâng một cái tay khác của mình lên, cũng không còn sức lực bắt lấy hắn, lại một lần nữa rơi xuống bên cạnh. Bách Hiên khóe mắt dư quang nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Bách Vân Sơn, hai mắt hắn đột nhiên nâng lên, nhìn đến tòa nhà đối diện, mặc dù hắn không thấy được là ai đã nổ súng, nhưng hắn lại cảm thấy người kia có thể vẫn còn ngắm ở bên này, mà mục tiêu kế tiếp của hắn có lẽ chính là Tử Thất Thất. Không thể để cô ấy chết! Ở tình huống này có thể dùng biện pháp gì để cứu cô ấy đây? "Tử Thất Thất..... Bắt lấy anh!" Hắn gian nan mở miệng, không ngừng dùng sức. Hơi sức của Tử Thất Thất trong nháy mắt đều giống như bị hút ra, hơn nữa thân thể bây giờ giống như là sắt một dạng vừa cứng vừa nặng, còn cổ của cô thật là đau, bị hắn nắm được tay kéo cánh tay cũng rất là đau, mà cô cũng rất rõ ràng, ở ngay tòa nhà đối diện, có người đang muốn lấy mạng của cô. Đột nhiên! Cô mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn mặt của Bách Hiên, sau đó khó khăn mở miệng nói "Đúng...... Thật xin lỗi...... Em lại...... Thiếu...... Nợ anh..... Càng nhiều......" Bảy năm trước ơn cứu mạng, trong bảy năm kề bên cẩn thận chăm sóc, bảy năm sau mấy phen trợ giúp...... Hơn nữa còn cái ân tình này...... Cô đã thiếu hắn quá nhiều, đếm cũng đếm không xuể rồi! "Ngốc quá, hiện tại xin lỗi gì chứ, em nhanh một chút bắt lấy anh, anh sẽ không để cho em rơi xuống, anh sẽ không để cho em chết!" Bách Hiên rống to đồng thời ngón tay Tử Thất Thất trượt khỏi tay hắn. Hắn muốn cứu cô! Hắn nhất định phải cứu cô! Nhanh một chút nghĩ biện pháp, nhanh một chút nghĩ ra biện pháp cứu cô...... Nhất định phải có cách cứu cô! Nhất định có!