Tử Thất Thất mở to đôi mắt tỉnh dậy, hơi thở của cô vô cùng rối loạn, trên trán đầy mồ hôi lạnh, hơn nữa còn không ngừng chảy ra, sắc mặt thì trắng bệch đến dọa người, thân thể không ngừng run rẩy. Tại sao lại mơ như vậy? Tại sao lại mơ thấy Thiên Tân nằm ở trong quan tài? Không..... Không..... Không..... Thiên Tân sẽ không chết! Thiên Tân sẽ không chết! Thiên Tân nó nhất định sẽ không chết..... Cô muốn đi gặp Thiên Tân, cô muốn tận mắt chứng thật mộng mình là giả, là gạt người, là ngược lại. Cô kích động vén chăn, luống cuống tay chân rời giường, vội vã chạy tới cửa phòng, run rẩy mở cửa, nhưng vừa khéo lại gặp Mặc Tử Hàn. Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cửa phòng mở ra, kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô cùng với thân thể không ngừng run rẩy. "Thất Thất!" Anh kích động gọi cô, đi tới bên cạnh, nắm lấy bả vai cô khẩn trương nói, "Em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy? Tại sao cứ run rẩy thế này? Anh đi gọi bác sĩ, Hỏa Diễm..... Hỏa Diễm, mau đi gọi bác sĩ....." "Không! Em không sao, không cần gọi bác sĩ, em không sao!" Tử Thất Thất kích động nắm lấy tay anh, sau đó vô lực vùi đầu vào lồng ngực anh, tìm kiếm một cảm giác an toàn, từ từ trấn định bản thân, khẽ nói, "Em mới mơ thấy ác mộng, thật sự rất đáng sợ..... Cơn ác mộng đáng sợ!" Ác mộng? Mặc Tử Hàn dùng hai tay ôm ra chặt thân thể run rẩy của cô, mà lúc này Hỏa Diễm vội vàng từ hành lang khác chạy tới. Mặc Tử Hàn thấy anh ta chạy tới, vội vàng ra dấu tay "dừng lại". Cước bộ lập tức dừng lại, nhìn tay anh, cung kính khom lưng rồi lui ra. Mặc Tử Hàn dịu dàng ôm Tử Thất Thất, bàn tay to từ đỉnh đầu cô trượt theo mái tóc dài xuống bên hông, sau đó không ngừng lặp lại động tác này, trấn an cô. "Đừng sợ, chỉ là một cơn ác mộng thôi, không có chuyện gì..... Không có chuyện gì....." Anh nói thật nhẹ nhàng. "Nhưng em lo lắng cơn ác mộng kia sẽ trở thành sự thật, nếu trở thành sự thật thì làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ? Em không muốn như vậy, em không muốn chuyện đó xảy ra, em không muốn..... Em không muốn..... Em không muốn....." Tử Thất Thất trong ngực anh hoảng sợ nói, trên người run rẩy lợi hại hơn. Mặc Tử Hàn vòng chặt cánh tay, ôm chặt lấy cô hơn, sau đó nghi hoặc nói, "Em mơ thấy ác mộng gì? Đáng sợ như vậy sao?" "Đúng vậy, thật đáng sợ, em mơ thấy....." Tử Thất Thất chần chờ dừng lại, nắm chặt vạt áo anh, nói, "Em mơ thấy Thiên Tân nằm ở trong quan tài..... Em mơ thấy nó....." Cô dừng lại, thủy chung cũng không muốn nói ra chữ "chết" kia, giống như khi cô vừa nói ra chữ này, Thiên Tân thật sự sẽ chết. Mặc Tử Hàn nghe vậy, tay đang vuốt ve tóc cô liền ôm chặt lấy thân thể cô, sau đó kiên định nói bên tai cô, "Sẽ không, Thiên Tân không sao hết, người ta không phải thường nói mơ đều ngược lại với sự thật sao? Thế nên Thiên Tân không có việc gì, nó tuyệt đối sẽ không có việc gì, em yên tâm đi, anh sẽ làm mọi thứ để Thiên Tân sống khỏe mạnh!" Tử Thất Thất nghe anh nói, hai tay cũng ôm chặt lấy anh. Nếu..... Cô nói là nếu..... Nếu anh thật sự tìm được trái tim người sống thích hợp với Thiên Tân, thật sự có thể cứu Thiên Tân, vậy cô..... Còn kiên trì với niềm tin của bản thân nữa không? Cô có thể phản đối anh được nữa không? Cô còn có thể làm được ư? "Em muốn đi xem Thiên Tân!" Cô khẽ nói rồi đẩy anh ra, tựa như trốn tránh không dám nhìn vào mắt anh. Mặc Tử Hàn thấy cô muốn đi, vội vàng bắt lấy tay cô. "Đừng đi!" Anh hô lên. Tử Thất Thất nghi hoặc nhíu mày, hờ hững ngẩng đầu, "Tại sao không để em đi?" "Bởi lúc anh đưa Thiên Tân về, nó đã ngủ, đừng quấy rầy nó nữa!" Mặc Tử Hàn bình tĩnh nói, hoàn mĩ che dấu bối rối trong lòng mình. Tuy rằng Thiên Tân uống thuốc thì khá hơn nhiều, nhưng dẫu sao mới hôn mê tỉnh lại, thân thể còn yếu, nếu hiện tại Tử Thất Thất đi nhất định sẽ phát hiện sự khác thường của nó, thế nên không thể để cô đi, anh đã đáp ứng Thiên Tân, không nói cho cô biết chuyện nó hôn mê, càng không thể để cô phát hiện. Tử Thất Thất nhìn dáng vẻ của anh, có chút nghi ngờ, nhưng lại không tìm ra được sơ hở nào cả, cho nên lòng nghi ngờ cũng không quá lớn. "Anh thật sự đã đi nhìn nó? Nó không có chuyện gì chứ?" Cô khẳng định hỏi lại. "Nó lúc này rất tốt, không có việc gì cả, em yên tâm đi, anh đã bảo Thổ Nghiêu trông chừng nó rồi, nếu nó có chuyện gì nhất định cậu ta sẽ báo cho chúng ta biết!" Mặc Tử Hàn mỉm cười trấn an cô. Tử Thất Thất từ từ yên tâm, thân thể run rẩy cũng dần dần dịu đi. Có lẽ thật sự giống như anh nói, mộng thì trái ngược với thực tế, không thể dùng mộng để phán đoán cuộc sống thực tại. "Đúng rồi, Thất Thất, anh có chuyện muốn hỏi em, chúng ta vào nhà nói!" Mặc Tử Hàn thấy cô bình tĩnh trở lại, rồi lại lập tức lâm vào trầm tư, cho nên vội vàng nói sang chuyện khác, muốn phân tán thần kinh căng thẳng của cô. Tử Thất Thất nhìn anh, không khỏi có chút nghi hoặc. Có việc? Chuyện gì? "Được!" Cô đáp ứng, sau đó xoay người, cùng anh đi vào phòng. ..... Trong phòng ngủ Hai người cùng ngồi xuống giường, đối diện nhau. "Anh muốn hỏi em cái gì?" Tử Thất Thất tò mò hỏi. "Thật ra....." Mặc Tử Hàn chần chờ, chân mày khẽ nhăn, sau đó nói, "Anh muốn hỏi em, em có biết Phương Lam hiện tại ở đâu không?" Tiểu Lam? Tử Thất Thất trở nên càng nghi ngờ. "Anh tìm tiểu Lam làm gì?" Cô khẩn trương hỏi. "Anh chỉ là có chút chuyện muốn hỏi cô ta!" Mặc Tử Hàn hàm hồ trả lời. "Anh muốn hỏi cô ấy cái gì?" Tử Thất Thất theo sát không nghỉ. "Cái này....." Mặc Tử Hàn kéo dài thanh âm, sau đó không có nói tiếp đoạn sau. Anh muốn biết rất nhiều nhiều nữa, nhưng hiện tại vô cùng cấp bách chính là chuyện Thiên Tân, nhưng mà anh lại không thể nói với cô tìm Phương Lam là vì ép cô tìm người thích hợp với Thiên Tân làm phẫu thuật, cũng không thể nói là vì hỏi chuyện cô ta với Mặc Thâm Dạ, bởi vì anh không muốn lừa gạt cô, không muốn nói dối cô. Tử Thất Thất nhìn đôi mắt do dự của anh nghi ngờ trong lòng liền lớn hơn. "Rốt cuộc là chuyện gì? Anh muốn hỏi tiểu Lam cái gì? Em từ nhỏ lớn lên với cô ấy, chuyện của cô ấy em đều biết hết, không bằng anh hỏi em!" Cô đổi lại cách nói, muốn anh nói ra. Chân mày Mặc Tử Hàn càng chau càng chặt, đột nhiên thở dài! "Ai....." Anh bất đắc dĩ nói, "Thất Thất, anh không muốn lừa dối em, nhưng chuyện này anh thật sự không thể nói cho em biết, nhưng mà anh cam đoan với em, anh tìm cô ta cũng không phải muốn thương tổn cô ta, anh chỉ muốn hỏi một chút chuyện quan trọng, nếu em biết cô ta ở đâu, xin em nói cho anh biết!" Tử Thất Thất nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, dường như thật sự là chuyện vô cùng trọng yếu nào đó, hơn nữa anh không có phái người đi tìm, ngược lại trực tiếp tới đây hỏi cô, nói vậy nhất định là vô cùng gấp gáp, nhưng mà, là chuyện gì mới được? Cô thật sự rất muốn biết, với lại cũng rất lo lắng. Tiểu Lam nha đầu kia lần trước xông vào Mặc gia, nhất định chọc anh tức giận cực kỳ, hơn nữa hai ngày trước Mặc Tử Hàn còn nhắc tới chuyện cô ấy biết Mặc Thâm Dạ, mà anh em hai người bọn họ vốn thủy hỏa bất dung, nếu tiểu Lam thật sự biết Mặc Thâm Dạ, vậy thì cô ấy không phải là địch nhân của Mặc Tử Hàn sao? Như thế anh tìm cô ấy thật sự có nguy hiểm không? "Em cũng không biết cô ấy ở đâu!" Cô khẽ trả lời. "Em không biết?" Mặc Tử Hàn bỗng khẩn trương, ép hỏi, "Em là bạn tốt nhất của cô ta, sao em lại không biết cô ta ở đâu? Em nhất định biết cô ta ở đâu, em mau nói cho anh biết!" Tử Thất Thất khẽ nhíu mày, "Em thật sự không biết cô ấy ở đâu, em không có lừa anh, nhưng mà anh sao phải khẩn trương vậy, là chuyện quan trọng vậy sao? Em không thể giúp được ư?" Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt trong sáng của cô. "Em thật sự không biết cô ta ở đâu sao? Thật sự không biết? Có thật không?" Anh lại hỏi lần nữa. "Em thật sự không biết cô ấy ở đâu, nếu anh không tin, em có thể thề!" "Không..... Anh tin em!" Mặc Tử Hàn thất vọng. Vốn còn tưởng rằng cô ấy biết Phương Lam ở chỗ nào, vốn còn tưởng rằng có thể lập tức tìm cô ta, vốn còn tưởng rằng có thể mau chóng làm phẫu thuật cho Thiên Tân, nhưng là bây giờ..... Trong nháy mắt tất cả hi vọng đều trở thành bọt nước..... Anh biết rõ, hai tháng sau chính là sinh nhật bảy tuổi của Thiên Tân, mà tất cả bác sĩ đều nói nó không thể sống tới bảy tuổi, vừa rồi anh lại thấy nó ngất, hơn nữa Phương Lam đặc biệt bất chấp nguy hiểm đưa thuốc cho anh, còn nói phân lượng thuốc đã tăng gấp mấy lần, điều này chứng minh thời gian của Thiên Tân không còn nhiều, hơn nữa cũng không được bao lâu, nếu ngày mai nó lại hôn mê bất tỉnh, nếu ngày mai tim nó ngừng đập, vậy anh..... Nên làm cái gì bây giờ? Lo lắng! Lo lắng! Lo lắng! Khó chịu! Khó chịu! Khó chịu! Anh không thể tiếp tục chờ nữa. Tử Thất Thất thấy bộ dáng buồn đau trên mặt anh, nghi ngờ trong lòng phức tạp rối rắm thành một đoàn. Cô muốn biết anh đang phiền não cái gì, nhưng mà anh lại không muốn nói cho cô biết, cô muốn giúp anh giải trừ phiền não, tuy nhiên cô lại không biết rõ chuyện. "Mặc Tử Hàn....." Cô khẽ gọi anh. Đôi mắt thâm thúy của Mặc Tử Hàn khẽ nâng lên, nhìn vào mắt cô. "Em có thể giúp gì cho anh được không?" Cô bỗng nhiên hỏi. "....." "Em cái gì cũng không giúp được anh sao?" Cô lại hỏi. "....." Mặc Tử Hàn trầm mặc như trước, nhưng lại khẽ cười với cô. "Nếu có chuyện gì em có thể giúp được, vậy em nhất đinh....." "Có chuyện em có thể giúp anh đấy!" Mặc Tử Hàn đột nhiên mở miệng. "Chuyện gì?" Tử Thất Thất vui mừng hỏi. "Chính là....." Mặc Tử Hàn cố ý kéo dài thanh âm, sau đó thả lỏng tất cả phiền não trong lòng, cười híp mắt lại nói, "Hôn anh!" Hôn? Tử Thất Thất kinh ngạc, sau đó cau mày. "Em đang nói chuyện đứng đắn với anh, anh đừng có nói giỡn với em nữa!" Cô tức giận oán trách. "Anh không có nói giỡn, đối với anh, nụ hôn của em là khởi nguồn động lực của anh, thế nên....." Mặc Tử Hàn nói xong, liền dâng môi lên, sát vào cô. Tử Thất Thất hờn dỗi. Tay với lấy cái gối trên giường, đánh vào gương mặt anh tuấn kia. "Anh tên khốn kiếp, cút ra ngoài cho em, em không muốn nhìn thấy anh nữa!" Mỗi ngày mỗi đêm, trong đầu anh toàn chuyện như vậy, mặc dù cô đã thổ lộ với anh, mặc dù anh cũng đã nói muốn kết hôn với cô, nhưng cho dù hai người bọn họ đã lưỡng tình tương duyệt nhưng cũng vừa phải thôi chứ? Chính là tên đại sắc lang này, quả thực đúng là đòi hỏi vô tận.... Mãi không dứt! "Bà xã....." Mặc Tử Hàn giơ lên khuôn mặt sắc lang, lại mặt tươi như hoa. "Anh cút ngay, cách xa em một chút, đừng tới gần em trong vòng bán kính 1 thước!" "Anh cự tuyệt!" Mặc Tử Hàn bá đạo. "Em cự tuyệt sự cự tuyệt của anh!" Tử Thất Thất càng bá đạo. "Được rồi, vậy anh cự tuyệt cái cự tuyệt em cự tuyệt!" Mặc Tử Hàn vui vẻ đùa với cô. "Anh..... Anh..... Anh....." Tử Thất Thất tức sôi máu, đỉnh đầu bốc khói. "Được rồi được rồi, em cũng đừng có chống cự vô ích, đến đây, hôn anh một cái!" "Anh mơ đi, không có cửa đâu, no way!" "Vậy được, em đã không chịu, anh sẽ chịu thiệt một chút, hôn em một cái!" Người nào đó bắt đầu vô lại. "Anh dám!" "Anh sao mà không dám? Ông xã hôn bà xã là chuyện thiên kinh địa nghĩa, anh tới đây!" "OA..... Hỗn đản, đừng đụng vào em, cút ngay....." "....." "OA..... Đừng sờ loạn! OA..... Đừng cởi quần áo của em! OA..... Không muốn!" Không khí mập mờ trong nháy mắt lan tỏa, trong tiếng kêu sợ hãi không ngừng của Tử Thất Thất, tất cả ưu sầu chậm rãi bay đi, khiến cho người ta tạm thời quên đi phiền não..... ※※※ Sáng sớm hôm sau Mặc Thiên Tân sau khi rửa mặt xong liền đứng trước tấm gương lớn. Cậu rướn cổ lên, nhìn mình trong gương. Sắc mặt hồng nhuận, đôi môi phấn nộn, hai mắt lấp lánh hữu thần, sắc mặt rạng rỡ..... OK! Hoàn toàn không có một chút bộ dáng ngã bệnh, hơn nữa còn đẹp trai hơn mấy lần. Quả nhiên thuốc của mẹ tiểu Lam chính là linh đan diệu dược trên trời, sau khi uống xong hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, với lại đêm qua còn ngủ đặc biệt ngon, khiến cậu lại khôi phục lại bộ dáng. "Rất tốt, Mặc Thiên Tân, mi sẽ đi tìm mẹ bây giờ, sau đó chơi vui vẻ cùng mẹ cả ngày, để mẹ hoàn toàn yên tâm với mi!" Cậu nhìn gương rồi lầm bầm lầu bầu, khuôn mặt tự tin, ý chí chiến đấu tràn trề. Cậu phải thừa dịp mình còn nhiều thời gian chơi cùng mẹ, ở một chỗ với mẹ, để mẹ vui vẻ, như vậy cho dù thật sự phải chết, cậu cũng sẽ không lưu luyến, sẽ không có mê luyến. Cậu hiện tại nhất định phải quý trọng mỗi một phút mỗi một giây hiện tại, muốn để tất cả mọi người vui vẻ mới được. "Xuất phát!" Cậu nắm chặt tay, cổ vũ cho bản thân, sau đó xoay người tiêu sái ra khỏi phòng. ..... Cửa phòng ngủ Mặc Thiên Tân sáng sớm lại một lần nữa đứng trước cửa phòng, khóe miệng cười tươi, ngửa đầu ưỡn ngực vươn tay, gõ ba cái. "Cộc, cộc, cộc!" "....." Trong phòng không ai lên tiếng. "Cộc, cộc, cộc!" Cậu lại gõ, sau đó lớn tiếng nói, "Ba, mẹ, sáng sớm đừng có mà làm chuyện không phù hợp với trẻ em, mau dậy đi, mau mở cửa cho con!" "....." Trong phòng vẫn không có ai lên tiếng. Mặc Thiên Tân nghi hoặc nhíu mày, vươn tay ra, chậm rãi vặn tay cầm, vừa lặng lẽ mở cửa, vừa nhỏ giọng nói, "Excuse me? Con vào đây!" Cửa phòng chậm rãi mở ra, cậu đứng ở cửa nhìn gian phòng không có một bóng người. Không có ở đây? Sáng sớm hai người không ở trong phòng ân ân ái ái, lại chạy đi phong lưu khoái hoạt ở đâu rồi? "Thổ bao tử!" Cậu lớn tiếng gọi. Thổ Nghiêu vẫn đi theo sau cậu tới gần, khẽ cúi đầu, nói, "Tiểu thiếu gia, cậu có gì phân phó?" "Ba với mẹ đâu? Chú biết hai người họ đi đâu không?" Mặc Thiên Tân hỏi. "Không biết!" Thổ Nghiêu máy móc trả lời. "Không biết, vậy còn không mau đi tìm!" "Nhưng điện hạ phân phó tôi, không thể rời khỏi tiểu thiếu gia!" Mặc Thiên Tân khó chịu nhíu mày, quay đầu nhìn anh ta nói, "Chú dốt thế, tôi bảo chú đi tìm, chú không thể bảo người khác đi tìm sao?" Thổ Nghiêu 囧! (╯︿╰)~ "Tôi biết rồi, tôi lập tức bảo người đi tìm!" "7878, tôi chờ chú đấy!" Mặc Thiên Tân khoát tay áo! Thổ Nghiêu cũng không có rời hắn ngoài hai thước, mà là vô cùng thông minh trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hỏa Diễm, hỏi thăm tung tích điện hạ và phu nhân. Một phút đồng hồ sau. "Tiểu thiếu gia, đã tìm được điện hạ và phu nhân!" Thổ Nghiêu lại quay mặt về phía cậu. "Bọn họ ở đâu?" Mặc Thiên Tân hỏi. "Ở phòng bếp lầu một!" Thổ Nghiêu trả lời. Phòng bếp? Mặc Thiên Tân kinh ngạc! Lẽ nào mẹ muốn đích thân ra trận, chuẩn bị bữa ăn sáng? Tuy rằng tay nghề mẹ mỗi ngày cậu đều thấy, nhưng tay nghề của ba..... Hắn không hỏi lạnh run, cảm giác sẽ có chuyện kinh khủng phát sinh.