Sống không quá..... Bảy tuổi? Nó hiện tại mới sáu tuổi, vậy nghĩa là nó sắp chết? "Ba sẽ không để con xảy ra việc gì đâu, ba nhất định sẽ khiến con sống lâu trăm tuổi!" Mặc Tử Hàn kiên định nói, đồng thời dùng đôi mắt kiên định nhìn con trai, ở trong lòng âm thầm thề, anh tuyệt đối sẽ không để con mình chết, tuyệt đối sẽ không..... Mặc Thiên Tân nghe được lời này, trong lòng vô cùng vui vẻ. Vốn không muốn nói cho ba biết, vốn không muốn để ba biết, càng không muốn khiến ba lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn không thể giấu được, lại để ba phát hiện, lại để ba lo lắng, lại để ba lộ ra biểu tình khó coi như vậy. "Con không sao đâu ba, con thật sự không sao mà, lúc này con cảm thấy con là người hạnh phúc nhất trên thế giới, có ba mẹ yêu thương con, còn có cả mẹ tiểu Lam nữa..... Cho dù thật sự phải chết, con cũng không có gì nuối tiếc..... Con có thể có cuộc sống được như thế này là đủ rồi!" Cậu bình tĩnh nói, cố gắng điều khiển cái miệng để mỉm cười kiên cường. Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của con, bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của con, đau đớn nói hai chữ, "Không đủ....." Nụ cười trên gương mặt Mặc Thiên Tân nháy mắt ngưng lại, đôi mắt như trân châu đen không để ý rơi xuống vài giọt nước mắt. "Không đủ..... Không đủ..... Không đủ....." Mặc Tử Hàn không ngừng lặp lại, sau đó lại kiên định nói, "Cuộc sống như vậy chưa đủ! Ba đáp ứng con, ba nhất định để con sống lâu trăm tuổi, ba nhất định để con hưởng thụ cuộc sống dài đằng đẵng này nhiều hơn nữa, ba còn muốn dắt con đi nhiều nơi vui chơi, ba còn muốn mang con với mẹ con đi du lịch khắp thế giới..... Bệnh tim tính là cái gì, cho dù thần chết đến lấy mạng của con, Mặc Tử Hàn ba cũng nhất định khiến hắn tay không về Địa ngục, vậy nên con hãy tin ba, đừng sợ hãi, cũng đừng lo lắng, ba nhất định sẽ để con sống đến khi con mệt mỏi mới thôi!" Nước mắt trong hốc mắt Mặc Thiên Tân từng giọt từng giọt rơi xuống, trong lòng cảm động vô hạn, nhưng lại vẫn không gạt được cảm giác mất mát. Nếu có thể sống khỏe mạnh, ai lại muốn chết chứ? Cậu cũng muốn sống lâu trăm tuổi, cậu cũng muốn sống đến khi chán thì thôi, nhưng từ khi cậu sinh ra ở thế giới này, ông trời đã giới hạn tuổi thọ cho cậu rồi, bất kể mẹ với mẹ tiểu Lam tìm bao nhiêu phương pháp để cậu sống, cuối cùng đều là "thất bại". Mà hết hi vọng này tới hi vọng khác, không ngừng lặp lại, cuối cùng khiến cậu từ nhỏ đã học được một điều, kỳ thật sinh mệnh dài ngắn cũng không phải quan trọng, quan trọng chính là phải sống thật vui vẻ..... Cậu hiện tại rất vui vẻ, cho nên vậy là đủ rồi. "Thiên Tân, con nhất định phải tin ba..... Ba tuyệt đối sẽ không để con chết!" Mặc Tử Hàn lại kiên định nói, bàn tay to nắm chặt tay con. Mặc Thiên Tân lại mỉm cười nhìn ba, biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn gật đầu, nói, "Vâng, con tin ba!" Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu vẫn đứng một bên nhìn nhau, nhưng là không biết phải bày ra biểu tình gì mới tốt. "Cộc, cộc, cộc!" Cửa phòng bệnh vang lên, cắt đứt không khí u buồn trong phòng. "Mời vào!" Mặc Tử Hàn khẽ lạnh giọng. Cửa phòng sau đó bị mở ra, Bạch Trú mặc áo khoác trắng đi vào, anh nhìn Mặc Thiên Tân đã tỉnh táo lại, lại nhìn hai cha con đang nắm tay nhau, cũng đã rõ ràng đại khái mọi chuyện, anh trực tiếp đi tới trước giường bệnh Mặc Thiên Tân, nhìn khuôn mặt giống như đúc Mặc Tử Hàn kia, nói, "Thiên Tân, chú có vài vấn đề muốn hỏi cháu, cháu nhất định phải trung thực trả lời chú!" "Chú hỏi đi, chú Bạch, cháu nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, chỉ là nếu chú hỏi chuyện mẹ tiểu Lam, vậy sẽ phải ra giá rồi đó..... Khởi điểm là một ngàn!" Cậu đầu tiên là lau đi nước mắt trên mặt, sau đó lại tinh nghịch như trước. Bạch Trú khẽ cười. "Chú hỏi cháu, cháu vẫn uống thuốc chứ?" Anh hỏi. "Vâng, mỗi ngày cháu đều uống!" "Vậy gần đây, từ lúc nào cháu bắt đầu cảm thấy không thoải mái?" "Hình như là hai tháng trước, lúc ở Anh quốc, cái ngày ba vào bệnh viện, tim cháu liền cực kỳ đau, nhưng mà còn may, chỉ có đau thôi, cũng không có ngất đi, nhưng mà nửa tháng trước, chính là cái ngày mẹ trúng đạn, sau khi biết cháu lại đột nhiên ngất đi, kế tiếp chính là hôm nay!" Mặc Thiên Tân thành thực trả lời, không có một chút giấu giếm. "Vậy trước hai tháng đó? Không có điều gì khác thường chứ?" Bạch Trú hỏi tới. "Vâng, cháu vẫn uống thuốc đều, cho nên cũng không có hiện tượng gì cả, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đau một hai lần mà thôi!" Bạch Trú chăm chú cẩn thận lắng nghe lời cậu nói, chân mày càng chau càng chặt, toàn bộ quá trình đã nhìn ra được rất rõ ràng, tình trạng gần đây của cậu đang giảm xuống, mà đột nhiên xuất hiện hiện tượng giảm xuống nhanh chóng, đã nói lên..... Bệnh tình đã vô cùng nghiêm trọng. "OK! Chú hỏi thế thôi, cháu nghỉ ngơi cho tốt đi!" Bạch Trú nói xong liền muốn đi. "Chú Bạch!" Mặc Thiên Tân đột nhiên gọi anh lại. Bạch Trú nhìn cậu, khẽ kinh ngạc, sau đó cười nói, "Có chuyện gì sao?" "Mẹ thật sự không có việc gì chứ ạ? Tại sao mẹ còn chưa có tỉnh lại vậy ạ? Không phải mọi người đều gạt cháu chứ, thật ra mẹ....." Mặc Thiên Tân đột nhiên muốn nói lại thôi, đôi mắt như trân châu đen nhìn về phía Tử Thất Thất đang nằm ở một chiếc giường khác bên cạnh, nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của mẹ, chân mày nhăn lại thật sâu. Bạch Trú theo tầm mắt cậu nhìn về phía Tử Thất Thất bên cạnh. Vừa rồi anh còn tưởng cậu bé muốn hỏi bệnh tình của bản thân, làm anh khẩn trương còn đang suy nghĩ sẽ phải trả lời cậu thế nào, nhưng mà không nghĩ tới cậu bé lại khẩn trương vì mẹ, nói vậy trong đời cậu, người trọng yếu nhất hẳn là mẹ, nghe vậy là có thể hiểu rồi, cậu bé hẳn là bị kích thích khi nghe thấy mẹ xảy ra chuyện nên mới ngất đi, mà biết cậu lâu như vậy cũng vô cùng bội phục ý chí của cậu bé này, nhưng thực sự..... Mỗi người đều có nhược điểm yếu ớt. "Mẹ cháu không có chuyện gì, bởi vì mệt mỏi quá độ nên đang ngủ, đợi ngày mai tỉnh lại, cơ thể mẹ cháu sẽ lại khỏe mạnh giống như trước kia!" Anh nhẹ giọng trả lời. "Thật vậy chăng? Chú xác định? Chú thề?" Mặc Thiên Tân liên tục hỏi. "Thật, chú xác định, chú thề!" Bạch Trú nói xong liền giơ tay phải làm ra động tác thề. Trái tim Mặc Thiên Tân thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức khẩn trương, nói, "Vậy bốn người có thể đáp ứng cháu một chuyện không?" "Chuyện gì?" "Chuyện gì?" "Chuyện gì?" "Chuyện gì?" Mặc Tử Hàn, Bạch Trú, Hỏa Diễm Thổ Nghiêu, bốn người đồng thanh. Hai mắt Mặc Thiên Tân đảo qua khuôn mặt bốn người, sau đó nghiêm túc nói, "Cháu hi vọng mọi người đừng đem chuyện cháu ngất đi nói cho mẹ biết, cháu không muốn mẹ lo lắng, cháu không muốn mẹ khổ sở, mẹ đời này chịu khổ nhiều lắm, vậy nên cháu hi vọng mẹ có thể vui vẻ khoái khoái lạc lạc..... Mọi người có thể đáp ứng không?" Bốn người đàn ông nghe một đứa bé nói lời này, trong lòng nháy mắt hiện lên cảm khái vô hạn, đồng thời bốn cặp mắt đều nhìn về gương mặt đang ngủ say của Tử Thất Thất. Rốt cuộc cô ấy dùng hình thức gì để giáo dục thành công một đứa bé chỉ sáu tuổi được như vậy? Rốt cuộc cô ấy học qua pháp thuật gì, khiến những người chung quanh đều chú ý, xem trọng cô ấy, coi cô ấy trở thành vật trân bảo, sự tồn tại quan trọng nhất? "Mọi người có thể đáp ứng cháu không? Xin mọi người đấy, đáp ứng cháu đi!" Mặc Thiên Tân thấy bọn họ cũng không nói năng gì, vội vàng khẩn cầu. "Được!" "Được!" Mặc Tử Hàn và Bạch Trú cùng cười trả lời. "Vâng!" "Vâng!" Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu cùng cúi đầu nhận mệnh. "Cám ơn!" Mặc Thiên Tân vui vẻ tươi cười. Trên thế giới này, cậu không buông được chỉ có mẹ mình, người phụ nữ chịu đựng châm chọc của người khác sinh hạ ra cậu, người phụ nữ mỗi ngày đều cố gắng làm việc nuôi cậu khôn lớn, người phụ nữ vĩnh viễn đều giơ ra khuôn mặt tươi cười, kiên cường sống cùng cậu, người phụ nữ mang đến cho cậu mọi thứ..... Người mẹ cậu yêu nhất yêu nhất yêu nhất. Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên trầm tĩnh, trong không gian toàn mùi thuốc khử trùng, bịt kín không khí u buồn, làm cho người ta có chút buồn bực, có chút khổ, có chút đau..... Có chút khó chịu. "Bạch Trú, tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh có thể theo tôi nói chuyện một mình được chứ?" Mặc Tử Hàn đột nhiên mở miệng, đôi mắt lạnh như băng chăm chú nhìn anh, mang theo uy hiếp không cho cự tuyệt. "Đương nhiên có thể!" Bạch Trú đáp ứng, anh biết rõ nội dung anh ta muốn nói với anh, khóe miệng khẽ cười, sau đó nói, "Tới phòng làm việc của tôi đi!" "Được!" Mặc Tử Hàn đáp ứng, quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Thiên Tân, vươn tay vuốt đầu con, nở nụ cười với cậu, sau đó liền xoay người đi theo Bạch Trú rời khỏi phòng bệnh. Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu cũng cùng theo ra, trong phòng bệnh tựa như cũng chỉ có hai mẹ con bọn họ. Bóng đêm ngoài cửa sổ vẫn mịt mù như vậy, giống như chính là tầng mây mù không lối thoát. Mặc Thiên Tân nhẹ nhàng bước xuống giường, đi tới bên cạnh giường bệnh Tử Thất Thất, nhìn khuôn mặt mẹ đang ngủ say, nhỏ giọng nói, "Mẹ, cám ơn mẹ....." Cám ơn mẹ đã sinh ra con, cám ơn mẹ đã cho con nhận biết thế giới này, cám ơn tình yêu mẹ dành cho con, cám ơn sự bao dung của mẹ, cám ơn sự sung sướng mẹ mang đến cho con, cám ơn mẹ vì mọi thứ..... Nếu có kiếp sau, con còn muốn làm con trai của mẹ, còn muốn mỗi ngày đều khi dễ mẹ, còn muốn vui vẻ sống cùng nhau. Chậm rãi nắm lấy tay mẹ, đặt ở trên hai gò má bụ bẫm của mình, sau đó lại nỉ non, "Mẹ..... Mẹ..... Mẹ....." Thừa dịp cậu còn sống, gọi thêm vài lần đi..... "Mẹ..... Mẹ..... Mẹ..... Mẹ..... Mẹ....." "Con yêu mẹ....." ※※※ Phòng làm việc Bạch Trú ngồi ở bàn làm việc, Mặc Tử Hàn ngồi ở đối diện với anh, hai người lộ ra vẻ mặt trầm trọng, rốt cuộc không thể tươi cười nổi. "Bệnh của Thiên Tân, rốt cuộc là thế nào? Có thể kể chi tiết cho tôi được không?" Mặc Tử Hàn mở miệng, thanh âm lạnh như băng. Hai tay Bạch Trú đặt trên bàn làm việc, sau đó nặng nề nói, "Bệnh của Thiên Tân thật sự cực kỳ phức tạp, với lại rất đặc biệt, kỳ thật lúc Tử Thất Thất mang thai tám tháng, cũng đã kiểm tra ra thai nhi có trái tim bẩm sinh dị dạng, mà lúc cô ấy sinh đứa bé ra, lại phát hiện đứa bé bị bệnh tim bẩm sinh, trải qua một thời gian ngắn, trái tim Thiên Tân lại bắt đầu sinh ra hiện tượng suy kiệt, hơn nữa cậu bé còn có thể đột nhiên xuất hiện bệnh trạng đau thắt cơ tim, cho nên bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, nói không dễ nghe, cậu bé có thể sống đến bây giờ..... Đã xem như là kỳ tích rồi!" Trái tim dị dạng? Bệnh tim? Suy kiệt? Đau thắt? Trái tim một người có thể chịu nhiều thống khổ vậy sao? Anh thật sự không thể tưởng tượng được, một đứa bé, từ khi ra đời đã phải chịu thống khổ như thế, hơn nữa còn có thể mỉm cười vui vẻ như vậy, nó rốt cuộc là như thế nào chịu được? "Vậy tại sao nhìn qua nó giống như rất khỏe mạnh, căn bản là không giống một người bệnh!" Anh thật sự không thể nào tin nổi, một đứa bé hoạt bát, vậy mà lại có bệnh nghiêm trọng như thế. "Đó là bởi vì cậu bé vẫn uống thuốc đều!" "Thuốc?" "Đúng vậy, đó là thuốc Phương Lam dùng ba năm nghiên cứu chế tạo cho cậu bé, chỉ có thể giảm bớt thống khổ trên thân thể, nhưng không có thuốc chữa khỏi, kỳ thật tôi cũng không tán thành để cậu bé uống loại thuốc này, tôi rất sớm trước kia đề nghị để cậu bé nằm viện trị liệu, nhưng Thiên Tân lại nói không muốn nằm viện, cậu bé nói muốn trái tim vui vẻ sống mỗi ngày, mà lúc cậu bé nói những lời này..... Cũng chỉ có ba tuổi, một đứa bé ba tuổi, cái gì cũng không cần phải hiểu, cái tuổi ngây thơ!" Ba tuổi? Mặc Tử Hàn nghe tới con số đó, hai mắt nhắm lại, trái tim đau đớn kịch liệt, hô hấp giống như ngừng lại. Anh ngay lúc này thật sự là hận chết bản thân, hận đến thật muốn giết chính bản thân mình. Sáu năm đứa bé phải chịu thống khổ do lỗi của mình, anh đang làm gì? Tiêu dao sung sướng bày ra kế hoạch ở trong tù, nhàn nhã tự tại nghĩ đối phó mấy ông già kia thế nào, còn tự đắc vui mừng trong ảo tưởng thành công của bản thân. Thật là đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! "Có biện pháp nào có thể cứu nó không?" Anh khẩn trương mở miệng hỏi, hai tay nắm chặt vào nhau. "Có!" Bạch Trú trả lời. Hai mắt Mặc Tử Hàn dường như thấy được hi vọng, nháy mắt vui mừng trừng lớn. "Biện pháp gì?" Anh vội vàng hỏi. "Thay tim! Chỉ có biện pháp này mới có thể cứu cậu bé!" Thay tim?" "Vậy hãy thay cho nó!" Mặc Tử Hàn xúc động. "Thay tim cũng không phải như anh nói muốn đổi là có thể đổi, hơn nữa trái tim Thiên Tân rất đặc thù!" "Anh có ý gì?" Hai mắt Mặc Tử Hàn buộc chặt, "Nói rõ ràng đi!" "Thiên Tân là con trai anh, trên người cậu bé chảy dòng máu của anh, anh hẳn biết rất rõ không phải sao? Máu của cậu bé là loại máu hiếm thấy nhất trên thế giới, cho dù là người bình thường muốn thay tim cũng là chuyện rất khó khăn, chớ nói đến cậu bé còn khó hơn người bình thường ngàn lần..... Tỷ lệ một phần ngàn này, thật sự so với kỳ tích còn khó khăn hơn!" Mặc Tử Hàn nghe xong, chân mày trong nháy mắt nhăn lại. Anh hiện tại hẳn nên oán trách máu cơ thể mình tại sao lại đặc thù như vậy? Nếu như là loại máu bình thường, có phải là có thể cứu nó rồi hay không? Có phải là nếu nó không phải là con của anh, vậy cơ hội sống sót sẽ lớn hơn một ngàn lần? Là anh hại chết con mình ư? Là anh hại con mới sinh ra đã phải chịu cuộc sống thống khổ, ốm đau sao? Không..... Không phải là như vậy..... Một phần ngàn cơ hội thì thế nào? Một phần vạn cơ hội có thể như thế nào? Cho dù là chỉ có một phần tỉ cơ hội..... Mặc Tử Hàn anh cũng không sợ. "Hiếm thấy không có nghĩa là không có, anh không tìm được, không có nghĩa là tôi cũng không tìm được!" Mặc Tử Hàn bỗng cực kỳ lạnh lùng, anh cũng không tin thế giới lớn như vậy, không có trái tim người nào thích hợp với Thiên Tân, mà phương pháp duy nhất, anh nhất định phải thành công, cho dù là kỳ tích cực kỳ bé nhỏ, anh cũng muốn khiến kỳ tích xảy ra. Thình lình đứng lên, sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi phòng. "Mặc Tử Hàn, anh muốn làm gì?" Bạch Trú có dự cảm xấu. Hai chân Mặc Tử Hàn dừng lại, đưa lưng về phía anh lạnh lùng nói, "Đương nhiên là đi tìm trái tim thích hợp với Thiên Tân!" "Tìm? Anh nghĩ tìm thế nào?" "Anh cũng không cần quan tâm, tóm lại tôi nhất định có thể tìm được, tôi tuyệt đối sẽ không để cho Thiên Tân chết, tôi đã thề, nhất định phải làm cho nó sống lâu trăm tuổi!" Bạch Trú nghe được giọng nói lạnh như băng của anh ta, trái tim trong nháy mắt rét lạnh. "Mặc Tử Hàn tôi cảnh cáo anh, người sống là không thể hiến tim, nếu anh tìm người sống, tôi tuyệt đối sẽ không làm giải phẫu cho Thiên Tân!" "A....." Mặc Tử Hàn nhẹ giọng cười, trong lời như có ý nói, "Trên thế giới này, không phải chỉ có một mình anh là bác sĩ!" Anh nói xong, cứ tiếp tục đi khỏi phòng làm việc.