Có Tần Trăn cố ý gây khó dễ, một cảnh Kì Hoa lần đầu gặp Tích đơn giản mà quay cũng không phải xong. Đã vậy, Tần Trăn còn làm vô cùng kín kẽ không để lại dấu vết, khiến người ngoài chỉ nghĩ là do năng lực Phùng Hiên kém, không theo kịp tiến độ, trong lòng không khỏi đánh giá cậu ta không tốt. Một hai lần Phùng Hiên còn có thể nghĩ bản thân mình có vấn đề, nhưng liên tiếp mười lần cậu ta liền biết là do Tần Trăn tác quái. Không thể tin được cậu ta còn chưa ra tay tính toán Tần Trăn, Tần Trăn đã đi trước một bước khiến cậu ta mất mặt. Bây giờ ai cũng nghĩ là lỗi tại Phùng Hiên, nếu cậu ta thiếu suy nghĩ làm ầm làm ĩ thì căn bản chả đòi được nửa phần lợi ích cho mình. Vậy nên Phùng Hiên nhịn. Kết thúc công việc trở lại khách sạn, Phùng Hiên tươi cười chào hỏi Tần Trăn “Tần ca, chúng ta có thể nói chuyện không?” Tần Trăn và Trần Hàm cùng đứng lại. Trần Hàm lấy cương vị là người đại diện ngạo mạn hỏi “Có gì để nói?”. Hắn đã xem qua cái video khó coi kia của Lăng Thụy An, hiển nhiên khắc sâu ấn tượng với gương mặt này của Phùng Hiên. Hắn thực sự khinh bỉ nhân phẩm của tên Phùng Hiên này, kiên quyết không để cậu ta tới gần Tần Trăn. Phùng Hiên nhẫn nại nói “Trần ca, người tôi tìm là Tần ca.” Tần Trăn híp mắt “Tôi và cậu không có gì để nói.” Phùng Hiên hạ giọng uy hiếp “Anh không sợ tôi ở trước mặt truyền thông nói anh bắt nặt người mới sao?” Tần Trăn cười mà không nói, lướt qua cậu ta, cùng Trần Hàm một trước một sau bước vào thang máy. Ánh mắt Phùng Hiên hiện lên chút đáng tiếc, cậu ta sờ sờ bút ghi âm giấu trong áo. Còn tưởng rằng có thể lừa Tần Trăn nói mấy lời khó nghe, không ngờ Tần Trăn cẩn thận như vậy. Vào thang máy rồi, Trần Hàm cau mày dùng ngữ khí khẳng định nói “A Trăn, Phùng Hiên cứ nhìn chòng chọc câu.” “Tôi biết.” Mắt Tần Trăn xẹt qua một tia lạnh lùng. Sự hiện diện của Phùng Hiên không ngừng nhắc nhở y đã từng ngu xuẩn như thế nào, thân là ảnh đế lại có thể vì một kẻ lừa gạt mà chia tay Trịnh Liệt. Chỉ sợ tên Phùng Hiên này từ chỗ Lăng Thụy An mà nghĩ rằng Tần Trăn y dễ bị dụ đi! Phùng Hiên nghĩ thành tựu của y hiện tại đều là nhờ bấu gấu quần đàn ông mà có sao? Quy tắc của Tần Trăn y chính là không ngã ở cùng một chỗ hai lần. “Phùng Hiên này nhìn âm hiểm, cậu cẩn thận một chút.” Trần Hàm lo lắng nói. “Yên tâm, tôi tự biết chừng mực.” Tần Trăn cười cười với sự khẩn trương quá độ của Trần Hàm. Người không phạm ta ta không phạm người, là Phùng Hiên có ác ý với y trước, y sao có thể ngồi yên chờ chết? Màn gây khó dễ hôm nay chỉ mới là khởi đầu thôi. Kỳ thực Trần Hàm vẫn tin tưởng năng lực Tần Trăn. Nhưng người đại diện như hắn cũng chả khác gì vú em, đôi khi nhịn không được mà quan tâm quá mức. Người ương ngạnh như Trịnh Liệt mà có thể để Trần Hàm đôi lúc không phân biệt trên dưới với hắn, cũng là vì Trần Hàm thực lòng muốn tốt cho Tần Trăn. Tuy rằng Tần Trăn nói y tự có chừng mực, Trần Hàm vẫn hạ quyết tâm trong khoảng thời gian này tỉnh táo trông chừng y. Tần Trăn tới tầng hai mươi hai thì chia tay Trần Hàm. Tần Trăn khi ra ngoài quay phim, nếu ở khách sạn đều là một người một phòng. Trừ Trịnh Liệt y không thể chịu được việc ở chung phòng với ai. Lão bản Hoa Huy Vương Thù tuy rằng oán hận Tần Trăn trở về S&S, nhưng lần này Tần Trăn đóng phim cho Hoa Huy, chi phí ăn ở đi lại, Vương Thù tuyệt đối không keo kiệt với Tần Trăn. Đoàn làm phim an bài cho Tần Trăn phòng đôi xa xỉ, giường kingzise bên trong đủ lớn để ít nhất ba người có thể cùng lăn lộn trên đó. (:v) Tần Trăn dùng thẻ mở cửa. Vừa mới đóng cửa lại, đèn phòng đột nhiên bật lên, một người từ phía sau ôm lấy y! Người nọ không chút khách khí tiến tay vào trong y phục y, vuốt ve làn da trơn láng mẫn cảm của y! Tần Trăn hoảng sợ, đang muốn giãy dụa lại đột nhiên cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hai mắt mở to “Cha nuôi?!” Người phía sau thở ra tiếng cười trầm thấp, không đáp lại mà cúi đầu hôn mút gáy Tần Trăn. Mặt Tần Trăn lập tức đỏ bùng, cả người như nhũn ra. Bàn tay thon dài của y nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Trịnh Liệt trên người mình, nghiêng mặt qua một bên. Trịnh Liệt hiểu ý, hôn môi y. Hai người đứng ở huyền quan hôn đến lửa tình bắn ra bốn phía, vuốt ve mơn trớn nhau càng lúc càng dữ dội. “Giường không có ở đó.” Bất thình lình một thanh âm bình tĩnh nhu hòa vang lên. Tần Trăn đầu óc đang quay cuồng bỗng cứng đờ cả người, mắt xếch chớp chớp, thanh tỉnh ngay tức khắc! Trịnh Liệt cũng dừng tay. Thấy Tần Trăn biều tình quái dị, hắn nhếch môi buông y ra, chỉnh trang lại y phục. Tần Trăn giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Trác Thư Nhiên đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha cực lớn theo phong cách cung đình, trên đùi là một chiếc notebook. Y một tay đặt tùy ý trên tay vịn chạm khắc nổi, một tay lướt bay trên bàn phím. Sắc mặt y không chút gợn sóng, tuy rằng không nhìn về phía Trịnh Liệt và Tần Trăn, Tần Trăn lại có cảm giác như đang bị lột trần không thể che giấu bản thân. Trịnh Liệt đến đây, Tần Trăn đương nhiên cao hứng. Đây là lần đầu tiên Trịnh Liệt đi thăm y khi y đang quay phim từ lúc bọn họ hòa giải tới nay. Nhưng còn dẫn theo Trác Thư Nhiên? Nghĩ tới màn thân thiết vừa rồi của mình và Trịnh Liệt, Tần Trăn thật thấy xấu hổ. Nhưng y vẫn hiếu kỳ vì lí do gì mà Trác Thư Nhiên lại đến đây. Tuy rằng y không biết nhiều về Trác Thư Nhiên, nhưng thông qua Trịnh Liệt cùng với khoảng thời gian ngắn ở chung, Tần Trăn cũng đủ biết Trác Thư Nhiên là trạch nam, gần như quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà, cơ hồ chả khác gì tiểu thư khuê các không ra khỏi cửa bao giờ. Nhưng câu đầu tiên Tần Trăn hỏi Trác Thư Nhiên lại là “Trác Thư Nhiên, Đại Bảo Tiểu Bảo khỏe không?” Trịnh Liệt không cam lòng chấp nhận điều kiện của Phùng Lệ An nuôi Đại Bảo Tiểu Bảo ít nhất một ngày một tuần, trong lòng đã hạ quyết tâm bỏ mặc không quan tâm. Tần Trăn lại thích Đại Bảo Tiểu Bảo, nguyện ý làm gánh trách nhiệm này thay hắn, nhưng lịch trình của y thì bất thường, thân phận cũng không phù hợp. Cuối cùng Trịnh Liệt quyết định đem hai củ khoai nóng này ném cho Trác Thư Nhiên. Sau khi sự việc Andre được giải quyết, sự tín nhiệm Trịnh Liệt dành cho Trác Thư Nhiên tăng lên một bậc. Hắn nghĩ Trịnh Minh Bảo là một đứa nhỏ ngốc nghếch, được Trác Thư Nhiên nuôi dạy tuy rằng vẫn ngốc như cũ, nhưng cũng là một đứa ngốc trắng trắng tròn tròn khả ái đáng yêu ai nhìn cũng thích, có thể thấy Trác Thư Nhiên tốn không ít công sức. Nếu cần tìm người chăm sóc hai đứa nhỏ, Trịnh Liệt tìm không ra ai thích hợp hơn Trác Thư Nhiên. Trước khi bay tới Tứ Xuyên, Đại Bảo Tiểu Bảo là do Tần Trăn đeo trước ngực một đứa, cõng sau lưng một đứa, cải trang thành vú em, tự mình đưa tới cho Trác Thư Nhiên. Ở phương diện chăm sóc con nít, tuyệt đối không nên để Trịnh Liệt ba ba này đứng một bên chìa tay vào giúp, vì hắn càng giúp càng hỏng. Lúc ấy Trác Thư Nhiên thấy Trịnh Liệt, Tần Trăn cùng với hai đứa nhỏ chỉ đẩy gọng kính mời họ vào. Vẻ mặt y thập phần bình thản, giống như sớm đã biết chuyện, mà căn bản là Trịnh Liệt chưa từng nói cho y biết. Thiên tài công nghệ đáng sợ nhất ở chỗ, chỉ cần cho hắn một điểm tựa, hắn liền có thể đá ngươi ra khỏi thế giới. “Bọn nó tốt lắm, tạm thời đang ở Tiêu gia.” Trác Thư Nhiên nói “Tôi và cha nuôi ra nước ngoài công tác, tiện thể tới Tứ Xuyên thăm anh một lát.” Tần Trăn “Hở?” “Hiện tại tôi là kỹ sư mạng máy tính của tập đoàn Trung Thiên.” Trác Thư Nhiên nói. Y tựa hồ rất hài lòng với chức vị này. Tần Trăn nhìn Trịnh Liệt, trên mặt đầy nghi vấn. Nước ngoài tới Tứ Xuyên…tiện đường? Trịnh Liệt nói “Nam thứ chính đóng cùng cậu là Phùng Hiên?” Tần Trăn không rõ nên trả lời “Đúng vậy, có gì không?” “Cậu ở cùng với tình nhân của kẻ tạt axit cậu, cậu còn hỏi tôi có gì không?” Trịnh Liệt nhướn mày. Tần Trăn hồi hộp trong lòng “Cha nuôi, anh biết…?” Trịnh Liệt cố ý hù y “Biết cái gì?” Tần Trăn mím môi không nói lời nào, trong mắt lộ rõ vẻ khó xử. Lăng Thụy An và Phùng Hiên là nỗi nhục lớn nhất đời y. Trịnh Liệt thở dài một hơi, hiểu rõ tâm tư của đứa con nuôi này, nói ra một câu khiến người ta giật mình “Đoạn video kia, là Trác Thư Nhiên gửi cho cậu.” Tần Trăn đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt cổ quái nhìn về phía Trác Thư Nhiên ôn hòa nhã nhặn. Y lần nữa hiểu rõ cái gọi là “đừng trông mặt mà bắt hình dong”. Y hiện tại không thể xác định được là Trác Thư Nhiên đã biết được bao nhiêu, thậm chí rất có khả năng đoạn video kia cũng là một tay y sắp đặt. Nếu Trác Thư Nhiên thật sự hiểu rõ Tần Trăn như lòng bàn tay, vậy thì y liền không thể hiểu nổi suy nghĩ của Trác Thư Nhiên. Theo lý mà nói, tuy rằng con nuôi Trịnh Liệt cơ bản không gặp nhau, nhưng vẫn không có hảo cảm với nhau, dù sao bọn họ ai cũng yêu Trịnh Liệt. Mà đã yêu thì thường muốn độc chiếm. Nếu có thể, Tần Trăn sao lại không muốn độc chiếm Trịnh Liệt? Trịnh Phỉ cũng giống như y, mà y cũng nghĩ là Trác Thư Nhiên cũng như thế. Vậy nên, quan hệ giữa các con nuôi, nói thẳng thừng ra thì là tình địch. Trác Thư Nhiên biết Lăng Thụy An thông *** với Phùng Hiên. Y căn bản không cần phải sắp đặt để quay đoạn video giường chiếu của bọn họ rồi gửi cho Tần Trăn lúc ấy tâm trạng rối bời. Dù sao Tần Trăn khi ấy thật sự tự cho rằng mình thích Lăng Thụy An, nếu không có đoạn video kia, trong khoảng thời gian ngắn y sẽ không làm hại Lăng Thụy An “thiên chân đơn thuần”, ngược lại còn cảm thấy mình có trách nhiệm với Lăng Thụy An, sẽ hảo hảo chiếu cố cậu ta bảo hộ cậu ta, từ đó cách Trịnh Liệt mỗi lúc một xa. Như vậy, đến lúc Tần Trăn tỉnh ngộ thì đã quá muộn. Mà Trác Thư Nhiên không cần tốn sức lực đã có thể loại bỏ một tình địch. Hơn nữa, với sự khôn ngoan của y, thu phục Trịnh Phỉ cũng chỉ là vấn đề thời gian. Trong các con nuôi, y là người có khả năng chiếm được Trịnh Liệt cao nhất. Bởi vậy, Tần Trăn nghĩ nát óc cũng không ra lí do Trác Thư Nhiên giúp mình. Có lẽ là do biểu tình của Tần Trăn quá quái dị nên Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên đều nhìn ra nghi vấn của y. Trác Thư Nhiên cười cười, không nói gì, càng có vẻ khó đoán. Trịnh Liệt nhìn y một cái, không biết nên giải thích cho Tần Trăn như thế nào mới tốt. Hắn rất không giỏi việc giải thích! Chuyện này dài dòng như vậy, thậm chí còn phải ngược dòng kể lại thuở bé của hai anh em Ân Triệu Lan và Trác Thư Nhiên. Dù sao có một tuổi thơ bị vứt bỏ, Trác Thư Nhiên hiển nhiên vừa hâm mộ vừa đố kỵ Ân Triệu Lan nhận được đầy đủ yêu thương. Tính cánh y cũng vì thế mà trở nên vặn vẹo, cả đời này thế bất lưỡng lập với Ân Triệu Lan, chỉ cần Ân Triệu Lan thấy không thoải mái y liền cảm thấy thống khoái. Ngoại trừ Trịnh Liệt và Trịnh Minh Bảo, và máy tính, đây là thứ duy nhất khiến Trác Thư Nhiên thấy hứng thú. Vì không thể xác định tâm Trịnh Liệt có vĩnh viễn đặt trên người mình hay không, hơn nữa Trác Thư Nhiên cũng không hoàn toàn một lòng với Trịnh Liệt, vậy nên Trịnh Liệt có tình nhân khác, Trác Thư Nhiên cũng chỉ giương mắt nhìn. Với y mà nói, nếu Trịnh Liệt đã không thể một lòng một dạ với ai thì hắn có một tình nhân hay một trăm tình nhân cũng chả có gì khác nhau, chỉ cần trong số đó không có Ân Triệu Lan là được. Người duy nhất Trác Thư Nhiên phải đề phòng chỉ có Ân Triệu Lan. Đi đến bước này rồi, y tuyệt đối không thể để Ân Triệu Lan hồi tâm chuyển ý, rồi sau đó Trịnh Liệt cũng chuyển ý hồi tâm, lại quay về như ngày trước chỉ có mỗi mình anh ta! Cho nên Tần Trăn còn hữu dụng. Trịnh Liệt này vừa đa tình vừa vô tình, đối với người nào đó đặc biệt thì lại vô cùng nặng tình. Những năm gần đây bao nhiêu oanh oanh yến yến đến rồi lại đi, quanh người Trịnh Liệt cũng chỉ có vài tình nhân như thế. Trác Thư Nhiên không tin Trịnh Liệt không có cảm tình với họ. Người có thể tác động tới Trịnh Liệt dù ít, Trác Thư Nhiên cũng nguyện cùng vài người này giữ chân Trịnh Liệt, chứ không muốn nhìn Ân Triệu Lan lưu lại bên người hắn. Ra tay gửi video cho Tần Trăn cũng chính là vì nguyên nhân này. Rất nhiều chuyện, đắp đập không bằng khai thông. (câu gốc là “đổ bất như sơ”, xuất phát từ tích Đại Vũ trị thủy, tóm tắt thì thời vua Nghiêu hay bị ngập lụt, cha của Vũ là Cổn cố gắng xây đập ngăn lũ nhưng không thành, đến đời Vũ thì ông thay vì đắp đập đã đào kênh rạch để dẫn nước ra biển.) Nhìn thấy Trịnh Liệt cự tuyệt yêu cầu của Trịnh Phỉ buộc hắn chia tay mình và Tần Trăn, Trác Thư Nhiên thầm nghĩ, quả thế, cũng may y có dự liệu từ trước. Sau đấy lại nghe tin Ân Triệu Lan bị Trịnh Liệt đẩy ra nước ngoài, y vô cùng hài lòng. Ân Triệu Lan và Trịnh Liệt đi tới nước này, lỗi là do Ân Triệu Lan, nhưng cũng là do Trác Thư Nhiên nhúng tay vào. Chuyện tới bây giờ, Trịnh Liệt ít nhiều cũng hiểu được tâm tư kỳ lạ đến kỳ cục của Trác Thư Nhiên. Nhưng có lẽ trong khoảng thời này chịu không ít kích động, hắn đột nhiên cảm thấy Trác Thư Nhiên như vậy cũng không phải quá khó chấp nhận. Cho dù Trác Thư Nhiên chỉ yêu Trịnh Liệt vài phần, chỉ cần vì Ân Triệu Lan, Trác Thư Nhiên cả đời sẽ không ly khai Trịnh Liệt. Mà Trịnh Liệt chỉ cần không chấp nhận Ân Triệu Lan, Trác Thư Nhiên có thể vì Trịnh Liệt mà làm hết thảy mọi việc. Hết thảy…sao? Trịnh Liệt vỗ vỗ đầu Tần Trăn “Không cần nghĩ nhiều. Hôm nay tôi thấy cậu đối phó Phùng Hiên, làm tốt lắm, nhưng động tác của cậu còn chậm quá, chúng tôi giúp cậu.” “…Giúp tôi?” Tần Trăn vô thức lặp lại. Mắt Trịnh Liệt xẹt qua tia tàn nhẫn “Đối với kẻ muốn hãm hại mình, một khi phát hiện, phải hung hăng đạp hắn xuống, khiến hắn không thể vùng mình.” Tần Trăn nghĩ đến Andre suýt chút nữa cưỡng gian mình, nếu không phải Trịnh Liệt ra tay trước, chẳng những y bị làm nhục, Trịnh Liệt bị giết hại, mà những người bên cạnh bọn họ cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp. Phùng Hiên đã có ác ý với y, y đã nhận ra, mới phản kích trước một bước. Hiện tại có người yêu che chở thay y giải quyết, Tần Trăn sao có thể cự tuyệt? Vì thế tâm tư cứng rắn yên lặng gật đầu. Tần Trăn tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, nghe được tiếng tiếng động của Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên không biết từ khi nào đã ngồi trên giường, trán hai người cơ hồ dán dính với nhau, tư thế vô cùng thân mật khiến Tần Trăn cứng người, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Y rất muốn hỏi “Đã trễ thế này sao hai người chưa trở về phòng?” Nhưng mà người y thật sự muốn đuổi chỉ có Trác Thư Nhiên. Y và Trịnh Liệt xa cách hai năm, vất vả lắm mới làm lành, chưa gắn bó được bao lâu đã phải vì công việc mà tách ra, đang thời điểm nhớ mong, Tần Trăn thật lòng hy vọng Trịnh Liệt có thể bồi y. Nhưng có mặt Trác Thư Nhiên, y không dám mở lời. Trong tiềm thức, y rất không dám đắc tội người này. Trịnh Liệt đẩy Trác Thư Nhiên ra, vươn tay về phía y. Động tác này của Trịnh Liệt khiến Tần Trăn cao hứng. Y vội vàng liếc mắt nhìn Trác Thư Nhiên, thấy anh ta không có chút phản ứng gì, vẫn vững vàng ngồi trên giường như cũ, không có ý di chuyển, y chỉ có thể đi qua, mất tự nhiên cầm tay Trịnh Liệt. Trịnh Liệt dùng sức kéo, Tần Trăn hô nhỏ một tiếng, cả người ngã vào lòng Trịnh Liệt. Trịnh Liệt cười nhẹ, tiến đến bên tai y nhẹ nhàng nói “Vừa rồi Trác Thư Nhiên bảo, không bằng đêm nay tôi và cậu ấy cùng ở phòng cậu, không đi. Ý cậu ấy đã thế, cậu thì sao?” Mặt Tần Trăn nháy mắt đỏ ửng, bối rối nhìn hắn không nói nên lời. Đầu ngón tay thon dài của Trịnh Liệt vuốt ve gương mặt tinh xảo của y “…. Đây là ngầm đồng ý?” “Không…” Tần Trăn yếu ớt kháng cự, lời còn chưa dứt đã thấy thiên toàn địa chuyển bị Trịnh Liệt đặt dưới thân, cổ áo choàng tắm bị lơi ra, làm lộ một mảng da màu mật ong nhẵn nhụi. Màn hôn môi kích tình ở huyền quan vừa nãy hiện lên trong đầu Trịnh Liệt. Thân thể Tần Trăn cũng đồng dạng đã quen với ***, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm khiến cơ thể run rẩy không thôi. “Khẩu thị tâm phi, hử?” Trịnh Liệt khàn khàn nói, gỡ đai lưng áo choàng tắm, hai tay tham nhập vào trong áo, một tấc lại một tấc kéo ra, phần da bị lộ mỗi lúc một nhiều “Kỳ thực là muốn dụ dỗ tôi đúng không?” “Không phải…” Tần Trăn mẫn cảm run rẩy, làn da nhanh chóng đỏ ửng, cực kỳ xinh đẹp. Trịnh Liệt vê hai điểm nhô lên trước ngực y, cúi đầu gặm nhấm chiếc cổ duyên dáng của y, Tần Trăn bị buộc phải nghiêng sang một bên, cúi đầu rên rỉ. Hai mắt y đã ướt sũng một mảnh, tầm mắt mông lung, lại vô tình nhìn thấy thân ảnh Trác Thư Nhiên. Trác Thư Nhiên chỉ cách bọn họ nửa cánh tay, một tay chống lên đệm giường, lẳng lặng nhìn bọn họ, ánh mắt bình tĩnh, nhưng hai má đã bán đứng anh ta mà nổi lên hai mạt đỏ ửng nhàn nhạt. Tần Trăn sắp đánh mất lí trí đột nhiên thanh tỉnh được vài phần. Với tính cách của y, nếu có người thản nhiên nhìn y làm tình như vậy, y sớm đã ngại ngùng nhảy dựng lên, không dám tiếp tục, giống như vừa nãy ở huyền quan, rõ ràng là có quen biết, nhưng Trác Thư Nhiên vừa lên tiếng, y cũng chỉ có thể xấu hổ mà thối lui. Nhưng giờ khắc này, sâu trong nội tâm Tần Trăn bỗng dâng lên một cỗ cảm xúc khó hiểu. Y không muốn thối lui! Trịnh Liệt chưa bao giờ là một tình nhân tồi. Hắn biết rõ tính cách Tần Trăn như thế, nếu không có lý do gì đặc biệt hắn sẽ không làm như vậy. Trịnh Liệt đang thử Trác Thư Nhiên! Thử Trác Thư Nhiên, đó mới chính là mục đích của hắn! Tuy rằng không biết Trịnh Liệt vì lý do gì mà làm thế, nhưng Tần Trăn cũng không ngại toàn lực phối hợp! Tần Trăn không đếm xỉa gì tới anh ta nữa! Muốn nhìn thì cứ nhìn đi! Hảo hảo mà mở to mắt nhìn xem cha nuôi yêu thương tôi như thế nào! Tần Trăn khiêu khích nhìn Trác Thư Nhiên, sau đấy quay đầu chú tâm tới Trịnh Liệt. Tay y vòng lên ôm lấy Trịnh Liệt, dán chặt cơ thể mình lên thân thể cường tráng của hắn. Một đôi chân thon dài trần trụi lộ ra khỏi áo choàng tắm, vuốt ve bắp đùi săn chắc của Trịnh Liệt. “Cởi giúp tôi.” Trịnh Liệt kéo tay y đặt trước ngực hắn. Tần Trăn linh hoạt cởi bỏ nút áo sơ mi, một đường đi xuống, cởi bỏ đai lưng hắn. Thanh âm tanh tách vang lên, mang theo ái muội không thể che giấu. Trịnh Liệt tán thưởng hôn lên đôi môi y đang tươi cười quyến rũ. Tần Trăn nhẹ nhàng liếc mắt đưa tình với hắn, mắt xếch gợi cảm câu hồn, tính khí vốn mới nửa đứng lên lập tức nhất trụ kình thiên. Hắn tự nhiên không buông tha yêu tinh châm ngòi này, đỡ thắt lưng y hung hăng đỉnh vài cái. (nhất trụ kình thiên: một trụ chống trời =))) Tần Trăn sợ hãi thở gấp, bộ dáng sợ sệt, đôi chân thì lại càng quấn chặt lấy thắt lưng Trịnh Liệt. Trịnh Liệt nở nụ cười xấu xa, dùng ngón trỏ và ngón giữa xâm nhập từng chút từng chút vào huyệt động của y, nhẹ nhàng khuếch trương, trừu sáp, gãi gãi, xoay vòng, kỹ thuật cao siêu rất nhanh khiến Tần Trăn mềm nhũn thành một đống bùn nhão. “A…” Thắt lưng Tần Trăn cong thành hình cung, y khó nhịn rên rỉ, tay nhẹ nhàng mò xuống dưới cầm lấy tính khí Trịnh Liệt, di chuyển lên xuống. Trịnh Liệt nặng nề thở hổn hển, trán vì cố nén dục vọng mà lấm tấm mồ hôi. Bàn tay càng đẩy nhanh động tác, đồng thời còn chèn thêm một ngón tay. Tần Trăn cảm thấy trống rỗng. Ba ngón tay không đủ để thỏa mãn y. Y muốn thứ càng lớn hơn càng nóng bỏng hơn. Y mở lớn hai chân, khó chịu nức nở “Cha nuôi, tiến vào đi, làm ơn…” Một câu này không nghi ngờ gì đã giải phóng Trịnh Liệt! Hắn mạnh mẽ rút ngón tay ra, đỡ tính khí bản thân nhắm chuẩn ngay huyệt động của Tần Trăn, chậm rãi đi vào. “A!” Tần Trăn vừa đau vừa thoải mái kêu lên, cảm giác thư sướng không thể miêu tả lan tỏa đến tứ chi bách hài, khiến y đến cả ngón chân cũng cong lên. Trịnh Liệt hét lớn một tiếng, bắt đầu mở rộng góc độ va chạm! Mười ngón tay Tần Trăn gắt gao bấu vào vai hắn, theo từng đợt va chạm cửu thâm nhất thiển của hắn mà phát ra tiếng rên rỉ ngọt nị, sắc mặt ửng hồng diễm lệ, cả người tản ra mị lực kinh người! (cửu thâm nhất thiển: chín cạn một sâu) Hương vị *** lan tràn trong không khí… Hai người đắm chìm trong kịch liệt triền miên, hoàn toàn không chú ý tới Trác Thư Nhiên bên cạnh, cho dù có vài lần vì động tác quá mạnh mà đụng tới y. Y không biết từ lúc nào đã cởi sạch quần áo. Trịnh Liệt đột nhiên rống to một tiếng, thứ to lớn cắm sâu trong thân thể Tần Trăn bắn ra dịch thể nóng rẫy, cường độ phát tiết khiến cơ thể hắn sảng khoái thoát lực, phốc xích một tiếng, tính khí của hắn từ cơ thể Tần Trăn đi ra, nửa mềm xuống, dính đầy chất lỏng trăng trắng nhầy nhầy. Trịnh Liệt tập trung nhìn Trác Thư Nhiên đã trần trụi. Mà Tần Trăn cũng vô lực nằm một bên, mở to mắt nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra tia ý tứ khó lý giải, còn có cả…tò mò? Trịnh Liệt phát tiết xong, cả người biếng nhác, giống như con báo vừa ăn no, có ý tứ hàm súc nhìn Trác Thư Nhiên. Đúng như Tần Trăn sở liệu, hắn quả thật đang thử Trác Thư Nhiên. Đây là ý niệm đột nhiên nảy ra trong đầu hắn. Hắn biết rõ Trác Thư Nhiên lợi hại như thế nào, nếu y muốn, những đứa con nuôi khác của Trịnh Liệt hoàn toàn không phải đối thủ của y. Hiện tại Trác Thư Nhiên quả thật có tình cảm với hắn, đối với sự tồn tại của Tần Trăn và Trịnh Phỉ cũng không có khúc mắc, thật sự không hề để tâm. Nhưng trải qua một Ân Triệu Lan, thứ Trịnh Liệt không tin tưởng nhất chính là tình yêu hư vô mờ mịt. Hắn tình nguyện hưởng thụ thứ đang có, đồng thời cũng chuẩn bị tâm lý buông tay một người nào đó hoặc bị một người nào đó buông tay. Mặc dù có suy nghĩ này, nhưng không có nghĩa là Trịnh Liệt không thèm để ý các con nuôi của hắn. Mà trong đó, không thể nghi ngờ gì Trác Thư Nhiên chính là quả bom khó nắm bắt nhất. Trịnh Liệt không hy vọng có một ngày nhìn thấy Trác Thư Nhiên đối phó bọn Tần Trăn. Cho nên hắn dùng việc mình cùng Tần Trăn để thử độ khoan dung của Trác Thư Nhiên. Giờ khắc này, cả ba cùng ở trong phòng, có cả giường lớn kingsize, Trịnh Liệt còn gì để chần chờ nữa? Hắn trực tiếp kéo Tần Trăn lại, trước mặt Trác Thư Nhiên làm tình. Loại sự tình bị nhìn này, phong lưu hoàn khố như Trịnh Liệt không hề có chút bị áp lực nào. Tần Trăn ở trên giường ngoan ngoãn nhu thuận, ban đầu còn có chút luống cuống nhưng sau đó liền nhiệt tình hẳn lên, phô đủ mị thái câu dẫn Trịnh Liệt, khiến hắn thầm nghĩ muốn hung hăng trừu sáp phá hư y. Hai người kịch liệt giao triền, nhất thời ném chuyện thử Trác Thư Nhiên ra sau đầu, chỉ chú tâm tới thân thể đối phương. Mắt thấy bọn họ xong việc, Trác Thư Nhiên cởi hết quần áo ngồi xổm trước mặt bọn họ, hai chân dạng ra thành tư thế xinh đẹp, để lộ tính khí đã nhếch lên…. Điều này, là ý muốn gia nhập bọn họ? Hai mắt Trịnh Liệt không khỏi tỏa sáng, gắt gao nhìn nhất cử nhất động của Trác Thư Nhiên. Trác Thư Nhiên cười cười với hắn, dưới ánh nhìn của hắn vươn tay cầm lấy tính khí đã mềm èo của hắn, mạnh yếu vừa phải xoa bóp. Trịnh Liệt chấn động nhẹ, tính khí vốn quen phong lưu khoái hoạt ngay lập tức khôi phục năm phần, dần dần cứng lên. Trác Thư Nhiên giơ tay, bàn tay dính đầy trọc bạch của Trịnh Liệt. Y lại liếc nhìn hắn, hai tay từ từ đưa lên miệng liếm, sau đấy trượt dần xuống hai điểm hồng trước ngực. Mỗi nơi mà bàn tay y đi qua đều để lại dấu vết *** mỹ. Trịnh Liệt có loại xúc động muốn thay thế tay Trác Thư Nhiên vuốt ve cơ thể y, nhưng hắn kinh nghiệm phong phú cố gắng đè nén xúc động này lại, chỉ dùng ánh mắt mỗi lúc mỗi nóng rực xâm phạm từng tấc từng thước trên người Trác Thư Nhiên. Trác Thư Nhiên chậm rãi cúi người tới trước, ghé vào giữa hai chân Trịnh Liệt, mở miệng ngậm lấy đỉnh thứ thô to màu đen, sau đó trượt dần xuống, đồng thời, đầu lưỡi thành thạo liếm láp, mút thứ trong miệng như đang mút một cây kem. Trịnh Liệt sảng khoái hít một hơi thật sâu, bàn tay theo bản năng đặt lên đầu y. Loại khẩu giao này luôn là phương thức tỏ vẻ thần phục hoàn toàn, luôn luôn có thể mang đến cho đàn ông cảm giác khoái cảm chinh phục. Kỹ thuật của Trác Thư Nhiên là do Trịnh Liệt dạy mà có, y còn phi thường giỏi, học một hiểu ba. Nghe cha nuôi nhờ sự chăm sóc của đầu lưỡi của mình mà hô hấp trở nên nặng nề, toát ra dục vọng muốn ăn thịt người mãnh liệt, Trác Thư Nhiên ở một góc độ không thể phát hiện được trả cho Tần Trăn một ánh mắt không rõ ý tứ, xem như đáp lễ ánh mắt khiêu khích vừa rồi của y. Tần Trăn hơi trừng lớn mắt. Trên thực tế, nhìn thấy Trác Thư Nhiên khẩu giao cho Trịnh Liệt, y khiếp sợ nhiều hơn đố kỵ. Diện mạo Trác Thư Nhiên và Ân Triệu Lan rất giống nhau, người không biết còn tưởng bọn họ là anh em sinh đôi. Trên người Ân Triệu Lan có khí chất ngạo nghễ thanh cao của con nhà quyền quý, lúc nào cũng toát ra vẻ tự phụ bất khuất, cho dù hiện tại Tần Trăn có danh vọng địa vị, cũng không có được khí thế trời sinh như thế. Mà Trác Thư Nhiên cũng đồng dạng có được loại khí thế này. Anh ta lại nguyện ý cúi người vì Trịnh Liệt khẩu giao, tư thế úp sấp thuần phục dịu ngoan… Tần Trăn nhìn thấy cứ ngỡ như Ân Triệu Lan đang khẩu giao cho Trịnh Liệt… Liên tưởng này không hiểu sao khiến Tần Trăn khoái trá trong lòng. Dù sao so với Trác Thư Nhiên, Ân Triệu Lan mới chính là tình địch mà Tần Trăn tối kỵ nhất. Trịnh Liệt dù sao cũng từng toàn tâm toàn ý yêu anh ta! Cho nên ý mà Trác Thư Nhiên biểu đạt là như thế này sao? Hay y chỉ đơn giản muốn đáp trả khiêu khích của Tần Trăn? Trong lúc Tần Trăn đang miên man suy nghĩ, Trịnh Liệt rên lên một tiếng đau đớn, bắn hết vào miệng Trác Thư Nhiên. Một dòng dịch thể trắng chảy xuống khóe môi Trác Thư Nhiên, biểu tình trên gương mặt y thật khiến người ta muốn đặt dưới thân tùy ý chà đạp. Y vươn đầu lưỡi đỏ tươi thanh nhã liếm môi, ánh mắt nhìn Trịnh Liệt như mang theo chút khiêu khích. “…Còn có thể tới một lần không, cha nuôi?” Trác Thư Nhiên khàn khàn hỏi. Trịnh Liệt đã ngầm muốn làm cho tới bến. Tần Trăn và Trác Thư Nhiên đều ở trên giường, không hẹn mà cùng lộ ra gương mặt hòa nhã nhu thuận nhưng lại mang tới cảm giác bất đồng, hắn đã bị khoái cảm mới mẻ này mãnh liệt đánh trúng, nóng lòng muốn thử. Trong đầu hắn tự giác nghĩ tới vài hình ảnh. Tần Trăn và Trác Thư Nhiên cùng đưa lưng về phía hắn ghé người vào giường, mông nhếch lên, tùy hắn thích người nào liền bính người đó… Hoặc là, hai người bọn họ quỳ trước mặt hắn, vì hắn thay phiên nhau khẩu giao… Loại sự tình như vậy, tuyệt đối không thể chỉ làm một lần! Trịnh Liệt cười không chút hảo ý, một tay ôm lấy thắt lưng Trác Thư Nhiên một tay hướng về phía Tần Trăn, mỗi tay sờ soạng một người “Lại đến hai lần cũng không thành vấn đề.” Tần Trăn và Trác Thư Nhiên liếc nhau, nhướn mi “Cái gì?”