Bác sỹ Từ tóc hoa râm rất nhanh tới chữa trị cho Trác Thư Nhiên. Ông là bác sỹ gia đình của Trịnh gia nhiều năm qua, nhìn Trịnh Liệt lớn lên, đã quen mắt với tình trạng bất thường của mấy đứa con nuôi Trịnh Liệt, mặt không đổi sắc xử lý vết thương do đạn của Trác Thư Nhiên, trầm mặc mà trấn định làm việc, không để ý đến xung quanh. “Buổi tối có thể cậu ta sẽ phát sốt, chăm sóc cậu ta cho tốt.” Bác sỹ Từ nói với Trịnh Liệt. Trịnh Liệt gật gật đầu, cho người tiễn bác sỹ Từ rời đi. Vì cơn đau và mất máu, sắc mặt Trác Thư Nhiên vô cùng mệt mỏi. Trịnh Liệt đỡ y nằm xuống, đắp chăn cho y “Cậu nghỉ ngơi xíu đi.” Trác Thư Nhiên vươn cánh tay không bị thương kéo tay hắn, nhẹ giọng nói “Cha nuôi, tên vệ sỹ chưa chết kia, nhất định phải thẩm vấn hắn. Câu nói kia của hắn, tôi thấy rất có vấn đề.” Trác Thư Nhiên đang muốn nói tới câu “Trịnh thiếu, năm vị thiếu gia gửi lời chào tới ngài.” của tên sát thủ trước khi hắn nổ súng. Trịnh liệt xoa mặt y “Tôi tin tưởng các cậu, đừng nghĩ nhiều.” Hắn hiểu y lo lắng cái gì, dứt khoát nói rõ ràng để y yên tâm, không để y tự dằn vặt. Trác Thư Nhiên giữ chặt tay Trịnh Liệt, nhìn hắn thật sâu rồi mỉm cười ấm áp. Thời điểm y vô tâm vô tư không toan tính, Trác Thư Nhiên thoạt nhìn thật sự giống một người ôn nhu hòa thuận. Trịnh Liệt khom người hôn mi tâm y “Ngủ đi.” (mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày) Trác Thư Nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trịnh Liệt đắp lại chăn cho y, nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Trịnh Minh Bảo hai mắt đỏ hồng vẻ mặt sợ hãi lo lắng đang đứng ngoài cửa, vừa thấy Trịnh Liệt liền vội vàng nhào tới. Trịnh Liệt ôm lấy nó, xoa đầu nó dẫn nó đi. Trịnh Minh Bảo õng ẹo kháng nghị, vội vàng ghé vào tai Trịnh Liệt nắm lọn tóc nhỏ của hắn nói “Anh, anh…” Nó nhìn thấy Trịnh Liệt ôm Trác Thư Nhiên vào phòng, còn ngửi được mùi vị rất đáng sợ. Những người khác đều nghĩ Trịnh Minh Bảo không hiểu chuyện, khi nói đều không cố kỵ nó. Kỳ thật Trịnh Minh Bảo chỉ qua vài lời của bọn họ đã biết Trác Thư Nhiên gặp chuyện chẳng lành, bị thương sẽ đau, giống như nó đau khi bị ngã, cho nên mới sợ hãi canh trước cửa. Chứng tự kỷ của nó trước mặt Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên đã tốt lên nhiều rồi. Nhưng đối mặt với nhiều người xa lạ trong phòng cùng với không khí ngưng trọng cấp bách, nó vẫn cảm thấy sợ hãi, không dám nói chuyện, thầm nghĩ muốn lui tới bên người Trịnh Liệt hoặc Trác Thư Nhiên. Nhưng nó lại tỉnh tỉnh mê mê biết bọn họ đang làm chuyện rất quan trọng, cho nên biết điều không quậy không nháo, giống như con hamster nhỏ lui vào góc phòng không dám nhúc nhích. Mãi đến khi Trác Thư Nhiên bị thương, Trịnh Minh Bảo rốt cuộc nhịn không được nữa nước mắt lưng tròng tìm tới Trịnh Liệt để được an ủi. Trịnh Liệt biết nó quan tâm Trác Thư Nhiên, dỗ dành nó “Anh không có việc gì, chỉ là buồn ngủ. Chờ anh tỉnh lại, Minh Bảo Bảo thay ba chăm sóc anh được không?” Trịnh Minh Bảo nhíu lại mi nghĩ nghĩ, không biết nghĩ đến điều gĩ, ưỡn ngực gật đầu như đập tỏi “Được, Bảo Bảo sẽ chăm sóc anh!” “Bảo Bảo ngoan nhất.” Trịnh Liệt nói. Trịnh Minh Bảo ngượng ngùng cọ cọ hắn. Trịnh Liệt thả nó xuống, kéo tay nó xuống lầu. Trịnh Phỉ và Tần Trăn vừa tới, nhìn thấy thi thể che vải trắng được khiêng từ trên lầu xuống, cùng với một người lòng bàn tay bị thủng một lỗ không biết còn sống hay chết, hai người đều nhảy dựng trong lòng. Biết được Trịnh Liệt thật sự phải đối phó với sát thủ Andre phái tới, hơn nữa còn hạ gục một tên, đánh trọng thương một tên, thấy Trịnh Liệt dẫn Trịnh Minh Bảo tới, Tần Trăn và Trịnh Phỉ đều tiến tới trước, xem xét Trịnh Liệt từ trên xuống dưới xác nhận hắn có bị thương hay không. “Có chuyện gì?” Lông mày Trịnh Phỉ dựng thẳng. “Cha nuôi anh không sao chứ?” Tần Trăn lo lắng. Vừa mới đối chọi hai sát thủ, tuy rằng đã có chuẩn bị từ trước, nhưng khi thật sự đối mặt với nguy hiểm trong lòng vẫn không tránh được mà kích động, nhất là Trịnh Liệt rốt cuộc đã biết rõ chân tướng, giải tỏa được khúc mắc trong lòng. Lúc này, nhìn thấy sự quan tâm không hề che giấu của Tần Trăn và Trịnh Phỉ, Trịnh Liệt nhất thời buông lỏng tâm tư, thả tay Trịnh Minh Bảo, dang tay ôm hai người kia vào lòng. “Không có việc gì, qua hết rồi.” Trịnh Liệt nói. Tần Trăn và Trịnh Phỉ nhất tề ngây ngẩn cả người. Quan hệ hai năm nay giữa Tần Trăn và Trịnh Liệt cực kỳ lạnh nhạt, mặc dù có hy vọng cho việc giải hòa nhưng càng gần đến lúc gặp mặt Trịnh Liệt, Tần Trăn trong lòng càng bồi hồi không yên. Hơn nữa, nghĩ đến việc y bị Andre đe dọa lên giường, thiếu chút nữa bị xâm phạm, sắc mặt Tần Trăn thật sự là chợt xanh chợt trắng, lo lắng Trịnh Liệt sẽ vì vậy mà ghét bỏ y. Nếu không phải vừa tới biệt thự nhìn thấy hai người được khiêng xuống, kinh hãi đè nén lo lắng, trực tiếp tới hỏi thăm Trịnh Liệt, thì y cũng không biết nên phá vỡ cục diện bế tắc như thế nào. Không đoán được Trịnh Liệt lại thay y bớt việc, chủ động ôm y, thái độ tốt đẹp mà hai năm nay chưa từng có. Hô hấp Tần Trăn gần như đình chỉ, hai mắt ướt ướt, giơ tay ôm lại Trịnh Liệt. Quan hệ giữa Trịnh Phỉ và Trịnh Liệt từ đầu năm đã bắt đầu có chuyển biết tốt, thường thường vẫn sẽ cùng nhau lăn trên giường, làm mấy chuyện thân mật. Nhưng loại ôm ôn nhu không nhuốm mùi *** như vầy thật sự rất ít. Y luôn một tấc lại muốn tiến một thước, hắn lại luôn cười cười đẩy trở về. Trịnh Minh Bảo nghiêng đầu trừng mắt nhìn hai người lạ hoắc lạ hươ xuất hiện, thấy bọn họ có động tác thân mật với Trịnh Liệt, Trịnh Liệt còn buông tay nó, cảm giác thật giống như bị cướp đi món đồ chơi ưa thích, nó không như bình thường thấy người lạ sẽ ngượng ngùng sợ hãi, ngược lại đô đô cái miệng nhào lên lưng Trịnh Liệt nhõng nhẽo “Ba ba, Bảo Bảo cũng muốn được ôm!” Một câu này của nó làm tiêu tan không khí giữa Trịnh Liệt và Tần Trăn, Trịnh Phỉ hết bảy tám phần. Trên lưng Trịnh Liệt lòi ra một con rùa, dở khóc dở cười buông tay Tần Trăn và Trịnh Phỉ, kéo Trịnh Minh Bảo xuống “Gọi anh hai, anh tư đi!” trước chỉ Tần Trăn, lại chỉ Trịnh Phỉ, sau đó chỉ vào Trịnh Minh Bảo nói với hai người bọn họ “Là em trai của hai cậu, con nuôi của tôi, Trịnh Minh Bảo.” Tần Trăn và Trịnh Phỉ vốn đang tham luyến sự chủ động thân cận của Trịnh Liệt, có chút mất hứng với Trịnh Minh Bảo sát phong cảnh, nghe được câu này hai mắt đều sáng lên! Thời điểm này năm ngoái Trịnh Liệt tuyên bố cắt đứt quan hệ với bọn họ, bây giờ lại chủ động thừa nhận thân phận con nuôi của họ! Trong lúc nhất thời, Tần Trăn và Trịnh Phỉ đều không để ý trong năm người chỉ có Trịnh Minh Bảo là con nuôi trên danh nghĩa pháp luật của Trịnh Liệt, chỉ cảm thấy Trịnh Liệt rốt cuộc hết giận, lần nữa chấp nhận bọn họ! Mắt Trịnh Minh Bảo nhíu lại thành đường chỉ. Trong nhận thức của nó, nó chỉ có một người anh là Trác Thư Nhiên, thế nào mà bây giờ lại lòi ra một anh hai một anh tư, ba Trịnh Liệt còn trịnh trọng giới thiệu nữa? “Em là Minh Bảo Bảo, phải không?” Tần Trăn biết Trịnh Liệt và đứa con nuôi thứ năm này không phải là loại quan hệ như vậy, Trịnh Liệt thật sự coi nó như con trai mà nuôi, hơn nữa trí lực còn có chút vấn đề. Hiện tại nhìn kỹ, y cảm thấy Trịnh Minh Bảo thuần khiết ngây thơ, đáng yêu như búp bê, trong lòng thích nó hơn vài phần, không khỏi thân mật cười cười với nó. Khí tức ảnh đế của Tần Trăn tỏa ra, mắt xếch sáng rực rỡ, lực hấp dẫn tăng a tăng theo cấp lũy tiến, cho dù là Trịnh Minh Bảo cũng phải thấy đẹp, ngây ngốc nói “Anh hai, anh thật đẹp nha….” Trịnh Phỉ rốt cuộc ý thức rõ ràng được Tần Trăn là một trong những tình nhân của Trịnh Liệt, lập tức hừ một tiếng, dùng tay nhéo má Trịnh Minh Bảo “Hồ ly đương nhiên phải xinh đẹp! Mày thằng ngốc này đừng để bị lừa!” “Anh t…ư….” Trịnh Minh Bảo mồm miệng bị nhéo nói không rõ. Mặt nó đau quá! Trịnh Phỉ giơ chân “Không cần gọi tao tử ca! Tao còn chưa có chết! Tao đường đường là Trịnh thứ thiếu…” (tứ và tử phát âm gần giống nhau) “Bảo Bảo, gọi nó tiểu ca.” Trịnh Liệt bất thình lình xen miệng vào, đẩy tay Trịnh Phỉ đang nắm Trịnh Minh Bảo ra “Trịnh Phỉ, mày là anh, không được khi dễ em trai!” “Tiểu ca.” Trịnh Minh Bảo nghe lời Trịnh Liệt, lập tức gọi. Trịnh Phỉ hung hăng nhướn mày, bị Trịnh Liệt trừng mắt, nhất thời giận mà không dám nói gì. Tần Trăn thấy Trịnh Phỉ khi cứu y thì uy phong lẫm liệt, khi đối chọi với Trịnh Liệt lại giống như chuột gặp mèo, chỉ số thông minh chỉ như đứa con nít, nhịn không được bật cười. Trịnh Phỉ có ơn cứu mạng với Tần Trăn, Tần Trăn tự nhiên không so đo ác ngôn ác ngữ của tiểu hài tử như y. Trịnh Phỉ là con nuôi cũng là tình nhân Trịnh Liệt, Tần Trăn biết y không thích mình. Nhưng bắt đầu từ lúc Tần Trăn muốn “theo đuổi” lại Trịnh Liệt, y đã hạ quyết tâm chấp nhận sự thật Trịnh Liệt không chỉ có một tình nhân là y, đối với ánh mắt nhìn y như tình địch của Trịnh Phỉ hoàn toàn không chút để tâm. Trịnh Phỉ mặt mũi khó ưa nhìn Tần Trăn, đột nhiên tức giận tới cực điểm, nói với Trịnh Liệt “Ba, không phải ba nói nợ con một yêu cầu sao?”