Đến cuối các người mẫu đồng loạt bước đi theo hàng trên sàn diễn Catwalk, cô và Nhu Tử bước ra cuối cùng đứng cạnh MC, anh ta nói ra những lời nhận xét về bộ sưu tập ngày hôm nay, đang nói nửa chừng thì bỗng cúp điện. Dưới sân khấu bắt đầu nháo nhào hoảng sợ, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, trong lòng có điều gì đó nghi ngờ. Tại sao lại cúp điện trùng hợp đến vậy!? Như có dự cảm không lành, tay cô cứ khư khư để bên hông. Lúc này một bàn tay to lớn kéo cô từ phía sau, cô theo phản xạ đưa cùi chỏ thúc vào người anh ta nhưng anh ta né được, bàn tay kéo cô vào lòng, giọng nói thì thầm vào tai: "Là anh đây!" "Tạ Phong hả? Anh làm tôi giật mình đấy!" "Suỵt!.. Đừng nói gì hết! Anh nghi ngờ có người cố ý cúp điện!" "Tôi cũng nghĩ vậy! Tôi có dự cảm không lành!" "Em yên tâm, anh đã cho người đi xem các nguồn điện rồi." Giữa đám người ồn ào thì lại có một âm thanh khiến họ càng khiếp sợ hơn nữa. ĐOÀNG!.. ĐOÀNG!.. Hai tiếng súng phát ra liên tiếp, dòng người bắt đầu náo loạn, theo phản xạ mọi người khuỵ gối xuống đất, hai tay bịt hai lỗ tai, sắc mặt ai nấy đều tái mét. Bọn họ cứ theo phía trước mà bò tới, mong muốn được thoát ra ngoài. Anh ôm chặt cô vào lòng, cả cơ thể cường tráng che chắn phía trước, tay rút trong túi ra một khẩu súng, cảnh giác xung quanh. Bóng điện nhấp nháy, sau đó sáng trở lại. Khung cảnh lúc này hiện rõ là một mớ hỗn độn, ghế đã bị xô ngã, hàng trăm người xô đẩy nhau chạy ra cửa chính, đến mười người bảo vệ cũng không làm gì được. Anh và cô vẫn còn ở trên sàn diễn catwalk, Lâm Tạ Phong đỡ cô dậy. Một giọng nói quen thuộc vang lên: "THẨM TƯ LINH!" Cô theo phản xạ quay lại đằng sau, Yến Nhi đứng đó từ bao giờ, ả cười một cách đắc ý chĩa súng vào bọn họ: Đoàng!!! "Tư Linh!" Lâm Tạ Phong kinh sợ nhìn cô đứng im một chỗ không hề né tránh tiếp đón viên đạn, khuôn mặt vẫn bình tĩnh lạ thường. Anh vội kéo cô vào lồng ngực, tấm lưng anh hứng trọn viên đạn, máu bắn toé ra ướt đẫm một vùng áo sơ mi và cả áo vest bên ngoài. Khuôn mặt anh nhăn nhó đau đớn, sắc mặt trắng bệch ngã khụy xuống đất. Cô sốc toàn tập, trợn mắt nhìn anh nằm im trong lòng, đôi mắt lim dim như muốn nhắm chặt lại. "KHÔNG!" Cô khiếp sợ vội đưa tay che vết thương của anh, thậm chí xé cả váy để chặn không cho máu tuôn ra nữa. "Ha... Ha... Lâm Tạ Phong chết rồi, giờ thì tới mày!" Yến Nhi bước ung dung lại gần, ả ta thích thú nhìn cô đau đớn, trong lòng phấn khích không thôi. "Đồ khốn! Có gì thì nhắm vào tôi này!" Ánh mắt viên đạn cô nhìn chằm chằm vào Yến Nhi chửi rủa. "Đương nhiên, mày sẽ sớm đoàn tụ với anh ta. Tao đây coi như làm việc tốt... Cho mày toại nguyện." Ả ta chĩa súng thẳng vào mặt cô, chuẩn bị bóp còi. "Á!!!" Tiếng hét chói tai, Yến Nhi ngồi bịch xuống đất, hai mắt ả đọng nước. Cánh tay ả máu chảy dọc xuống sàn, khẩu súng bị rơi xuống đất, ả nắm chặt lấy bả vai bị thương. Yến Nhi không hề biết cô có súng, kể từ khi ả ta đe dọa sẽ đụng đến Ly Ly, cô đã xin Hắc Tiệp một khẩu súng và luôn đem theo bên người. Cô cầm khẩu súng bắn thẳng vào bả vai của Yến Nhi không thương tình, ánh mắt như chứa đựng sự tàn khốc. "Mày có súng!" "Cô nghĩ sau khi bị cô đe doạ thì tôi không đề phòng sao?" Ả ta gầm gừ tức giận, liếc nhìn khẩu súng, ả cố chồm người để lấy khẩu súng nhưng cô nhanh tay hơn tháo chiếc giày cao gót ném văng khẩu súng ra xa. Cô nhắm bắn thêm một phát vào tay ả nhưng ả nhanh nghiêng người né kịp. Đột nhiên từ đâu có một làn khói mờ xuất hiện giữa cô và ả. Cô nhìn không rõ, chỉ thấy mờ mờ có bóng người xuất hiện cứu ả, bọn họ nhanh chóng ẩn mình trong làn khói trắng đục. Rốt cuộc là ai cứu ả!? Có thể là người trong công ty cô mới biết mở máy tạo khói!? Thẩm Tư Linh không nghĩ nữa, quan trọng bây giờ là cứu người, cô nhanh chóng xé miếng vải lớn hơn cầm máu cho anh rồi đỡ anh dậy lết từng bước ra ngoài. Anh rất nặng, còn cô chỉ một thân nữ yếu ớt nên bước đi rất nặng nề chậm chạp. Bọn họ vừa ra khỏi cửa thì có vài xe cứu thương đã ở trước, hình như có một vài người vô tội bị thương dưới khẩu súng của Yến Nhi. Yến Nhi là con quỷ chứ không phải người nữa! Đằng Minh sốt sắng tiến tới gần cô, anh ta lo lắng hỏi: "Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?" "Tôi không sao! Tạ Phong, anh ấy bị thương rồi, mau đưa anh ấy tới bệnh viện!" Đằng Minh nhìn anh khuôn mặt trắng bệch đã ngất lịm đi, máu từ vết thương chảy ra rất nhiều. Anh ta vội vàng đỡ Lâm Tạ Phong lại xe cứu thương, cùng cô leo lên xe. Hai người đàn ông tuy là kẻ thù nhưng dù gì cũng từng là bạn thân từ nhỏ nên lương tâm Đằng Minh không cho phép anh ta bỏ mặc anh.