Buổi lễ ra mắt bộ sưu tập mới của công ty MR được tổ chức vào sáu giờ tối tại sàn diễn thời trang lớn nhất thành phố. Trước cửa được bố trí hai bên là nhân viên nam mặc bộ vest đen, mỗi bên khoảng mười người dọc theo thảm đỏ từ mặt đường đi vào sảnh chính. Chưa đến sáu giờ nhưng phía trước đã đậu đầy những xe hơi đời mới. Cô trên người diện một bộ váy đỏ xẻ tà dài đến nỗi cô mang đôi cao gót mười hai phân nhưng vẫn che hết một bên chân, vải mỏng làm ẩn hiện vẻ đẹp kiều diễm bên trong. Phía trên hơi khoét sâu vòng ngực vừa quyến rũ, vừa sang choảnh, hôm nay cô trang điểm theo tông đỏ cùng mái tóc dài được uốn xoăn lọn nhìn rất quyền lực và chững chạc hơn so với độ tuổi hai mươi mốt. Cô đi vào trong phòng trang điểm kiểm tra tiến độ chuẩn bị, đám nhân viên thấy cô liền cúi đầu chào rồi tiếp tục công việc. "Trang phục đã xong hết chưa?" Cô nhìn cô trưởng phòng hỏi. "Dạ chủ tịch, trang phục đã chuẩn bị xong rồi ạ, mời cô xem qua." Cô gật đầu, đi xem lại thật kĩ một lần nữa, bộ trang phục mặc trên con ma nơ canh là bộ trang phục chính hôm nay. Ánh mắt lướt qua các đường chỉ, tay chỉnh lại bộ trang phục sao cho đẹp hơn. Một nữ lao công vô ý va vào cô một cái khá mạnh, dường như cô ả đang rất vội vàng. Cô quay lại nhìn, sắc mặt vẫn không có gì thay đổi nhưng nữ lao công kia lại có chút chột dạ, khuôn mặt lập tức xuống sắc xanh xao hẳn. "Cô đi đâu mà vội vàng thế? Lưu Nhược Lam!" "A... A... Thưa chủ tịch, tôi đâu có vội vàng gì đâu?" Cô ả ấp úng nói, giọng hơi run run như làm việc xấu mà bị bắt quả tang vậy. Đúng lúc này, điện thoại trong túi Lưu Nhược Lam vang lên khiến ả giật mình, thầm rủa tại sao lại vào lúc này!? Thật không đúng thời điểm! "Xin... Xin phép chủ tịch!" Lưu Nhược Lam cúi đầu rồi luống cuống chạy đi. Cô nhìn theo bóng lưng đang dần mất khuất, nhìn chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt sắc bén chứa đựng nỗi phức tạp, khoé môi nhếch như không cười. Cô dời mắt sang hướng khác, đã đến giờ cô kêu đám nhân viên đem trang phục thay cho các người mẫu, còn cô đi ra ngoài mở màn buổi lễ. ... Lưu Nhược Lam sau khi chạy ra khỏi phòng trang điểm, cô ả bấm điện thoại nghe: "Này, cô tới chưa? Suýt nữa tôi bị Marie phát hiện rồi đấy?" "Marie? Tư Linh sao? Cô ta có nghi ngờ điều gì không?" Yến Nhi có hơi lo sợ kế hoạch sẽ bị cô phát hiện nên lập tức tra hỏi Lưu Nhược Lam. "Cô ta chỉ hỏi tôi đi đâu mà vội thì cô gọi điện thoại tới, tôi kiếm cớ chạy đi luôn. Chắc là không có nghi ngờ gì đâu!?" Lưu Nhược Lam vừa đi vào khu vệ sinh vừa nhìn ngó xung quanh, cô ả dần dần ra cửa sau: "Yến Nhi! Cô tới đâu rồi?" "Tôi đang trên taxi, gần tới nơi rồi. Cô ra cửa sau đi." "Tôi ra rồi! Cô nhanh lên!" Khoảng năm phút sau, Yến Nhi từ chiếc taxi bên kia đường đi xuống, ả tức tốc chạy qua đường. Hôm nay ả mặc bộ đồ giống y Lưu Nhược Lam, khuôn mặc được ả hoá trang trông xấu xí, già nua. Như vậy Thẩm Tư Linh sẽ không nhận ra ả! "Đã xong rồi chứ?" Yến Nhi chạy qua liền hỏi Lưu Nhược Lam. "Xong rồi, chút nữa khi người mẫu đi catwalk xong, cô cứ giả vờ đi vào dọn dẹp sân khấu." "Tốt rồi! Vào trong đi, tránh để cô ta nghi ngờ!" Yến Nhi cúi thấp đầu đi vào bên trong, từng bước nhẹ nhàng trà trộn vào đám nhân viên. Buổi lễ bắt đầu, MC mở màn và giới thiệu nhà thiết kế là Nhu Tử và chủ tịch công ty MR là cô. Ánh đèn chói chiếu thẳng vào mắt cô khi cô vừa bước ra sân khấu, cô có hơi nheo mắt khó chịu nhìn xung quanh tươi cười, nụ cười trên môi như cứng đờ khi cô nhìn chằm chằm về người đàn ông ngồi trước mặt ngay trung tâm. Lâm Tạ Phong! Khoé môi cô dựt dựt, hai mắt híp lại. Anh giơ một bàn tay lên vẫy chào cô, nụ cười tươi rói nhưng không kém phần yêu nghiệt. Những khách mời nữ ngồi kế anh, vừa liếc nhìn lên sân khấu vừa liếc sang nhìn anh ngắm nghía, có người còn giơ điện thoại ra chụp. Trong cô như có một cỗ khó chịu, ghen tức nhưng cô vội phủ nhận, mắt liếc nhìn về hướng khác nhưng lại không chịu nổi mà nhìn về phía anh. Trong lòng cô đay nghiến, thầm chửi rủa: Đám nữ nhân kia! Đáng ghét! Làm gì mà nhìn anh ta dữ vậy? Anh ta có gì hơn đâu chứ!? Chỉ là khuôn mặt đẹp hơn bình thường một chút! Tướng tá cao ráo, bảnh bao hơn bình thường một chút! Gia thế chỉ nổi trội hơn bình thường một chút thôi mà!