Cha nuôi 2

Chương 13 : Con thích lục dĩ phàm?

Cả buổi chiều hôm đó, chúng tôi chơi hết trò này đến trò khác, dạo hết tiệm này đến tiệm khác. Ăn rất nhiều món ngon, tôi cảm thấy, nếu Dĩ Phàm thích tôi thì tốt biết mấy. Như vậy tôi cũng không cần phải chịu giày vò nữa... Đến khi trời sẩm tối, Dĩ Phàm với tôi chia tay nhau mà về nhà. Tâm trạng bực tức sáng nay cũng tiêu tan gần hết. Đang đi trên đường cảm thán thì bỗng thấy một luồng ánh sáng trắng đang lao tới chỗ mình. Tôi giật thót tim, thậm chí còn chưa kịp tránh nữa cái ô tô đó đã phóng tới như một kẻ điên. Tôi có 2 giây để gào lên trong lòng "Á" đột nhiên cái xe chết tiệt đó dừng lại trước mặt tôi. Người trong xe bước ra, vẫn phong thái ấy, vẫn gương mặt ấy nhưng đã sớm dọa cho tôi chết khiếp. Giọng nói hình như còn mang theo chút châm chọc: "Con cũng biết sợ sao?" Tôi cố gắng đứng dậy, phủi phủi cái váy, mặt tái mét nhìn cha nuôi, vừa vuốt ngực vừa hổn hển nói: "Cha nuôi, có phải cha đều giết người bằng cách này không hả? Dọa chết con rồi!" Cha nuôi vẫn đứng ở đó nhìn tôi chằm chằm, vóc dáng cao lớn, sắc mặt ông ấy nhìn cũng không khác thường ngày, nhưng hình như trong đôi mắt có một trận sóng ngầm mãnh liệt. Dáng vẻ này, tôi nuốt nước bọt một cái, lần đầu thấy ông ấy có cái dáng vẻ nguy hiểm như vậy. Cha nuôi mở miệng hỏi tôi, hình như mang theo chút uy lực: "Lục Dĩ Phàm là bạn trai của con?" Biết ngay mà, bảo sao ông ấy lại tức như thế. Không phải sợ tôi bỏ nhà theo trai chứ? Có lẽ chuyện hôm nay đã lọt vào tai cha nuôi rồi. Tôi cong môi nói: "No no, Bạn not bạn trai!" Dường như không hài lòng với câu trả lời này, cha nuôi từ từ tiến tới nắm chặt cổ tay tôi ấn lên cửa xe. Cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại ở sau lưng và sự ấm áp ở trước mặt. Hai thái cực này làm tôi có chút khó chịu. Cha nuôi thấy tôi như vậy thì càng giữ chặt hơn, giọng nói đầy mệnh lệnh: "Lưu Ly, trước giờ ta chưa từng ép buộc con làm điều gì. Con có thể làm bất cứ thứ gì con muốn, nhưng ta nói cho con biết, chuyện tình cảm của con đều phải do ta quyết định, con không có quyền lựa chọn!" Tôi không tin là ông ấy sẽ nói như vậy, rốt cuộc cha nuôi coi tôi là gì chứ? Ngay cả chuyện tình cảm còn không do tôi định đoạt, ông ấy nuôi dưỡng tôi nên có quyền như vậy sao? Tôi không cam lòng: "Cha không có quyền ép con, con sẽ chọn người mà con thích, cha không quản được đâu!" Ông ấy giận rồi, tôi thấy mặt cha nuôi biến sắc. Lực ở cánh tay cũng theo đó mà tăng lên. Tôi không chống cự, cho dù đánh chết tôi cũng được. Tôi nhất định phải giành lấy hạnh phúc cho mình, dựa vào đâu ông ấy được ôm ấp người đàn bà khác mà tôi lại không được quyền lựa chọn tình yêu chứ. Ông ấy nghĩ mình là ai! Nghĩ đến cảnh tượng buổi sáng, sự tức giận trong đáy mắt tôi chỉ có tăng chứ không có giảm Đột nhiên, cha nuôi lại hỏi một câu khiến tôi đờ người: "Con thích Lục Dĩ Phàm?" Câu hỏi này làm tôi phải suy nghĩ lại. Nếu tôi thích Lục Dĩ Phàm thì tốt biết mấy, ít nhất nếu tôi không thích.... thì tôi sẽ không cần khổ sở như bây giờ.... Tôi cắn môi, ngẩng cổ lên vẻ mặt đầy khiêu khích: "Phải, Dĩ Phàm tốt như vậy, con thích cậu ấy thì đã sao?" Rõ ràng ánh mắt ông ấy nhìn tôi lúc này không đơn giản như nhìn một đứa con ngỗ nghịch nữa, nhưng tôi lại không tài nào hiểu được, ánh mắt này là từ đâu.... Giọng nói của cha nuôi đầy tức giận: "Con được lắm! Làm sao con lại có thể thích hắn?" "Thích là thích, không ai nói được!" tôi bướng bỉnh mà đáp lại, câu này quả nhiên rất thành công mà chọc điên cha nuôi >