Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 57 : Quà sinh nhật kinh – Hỉ (ngạc nhiên – Vui mừng)

Edit: Sun520 - DĐLQĐ "Hoan Hoan, ngày mai chúng ta không đi ra ngoài chơi có được hay không!" Nói một hơi, trên mặt Hạ Thiên Vũ là dáng vẻ muốn anh dũng hy sinh.  "Cái gì? Mẹ, chúng ta không phải nói ngày mai muốn ra ngoài chơi sao! Không được, không được, không thể như vậy." Hoan Hoan không quan tâm trong tay mình còn cầm sách, vội nắm quần áo của cô, với dáng vẻ nếu ngày mai không đi thì tối nay cô đừng nghĩ ngủ được. "Hoan Hoan, mẹ có việc cần xử lý gấp nha, chuyện này là Dì Hai con đặc biệt giao phó, nếu làm không xong mẹ sẽ nói với Dì Hai là do Hoan Hoan đó." Nhìn thấy dáng vẻ Hoan Hoan quả nhiên không thuận theo, Hạ Thiên Vũ đẩy toàn bộ lỗi đến trên người chị Hai mình, thật ra thì vốn cũng chính là lỗi của chị Hai mà, thuận tiện còn phải uy hiếp tiểu tổ tông này, hai bút cùng vẽ (tiếp cận theo hai hướng), lúc này có tác dụng rồi! "Không được, con không quan tâm, làm sao mẹ có thể nói là tại con chứ, dù sao con cũng là con gái của mẹ đó, tại sao có thể đối với con như vậy, con không quan tâm, ngày mai mẹ phải đi cùng con ra ngoài chơi." Làm Hạ Thiên Vũ không có nghĩ tới chiêu hai bút cùng vẽ này thế nhưng không có tác dụng chút nào, ánh mắt không tự chủ nhìn xem Ly San đang làm gì, lúc này Hạ Thiên Vũ rất muốn cầu cứu, nhưng lúc này Ly San làm cho chén và dĩa chén va chạm vào nhau vang lên âm thanh đặc biệt, như cố ý nói với Hạ Thiên Vũ, cô rất bận rộn. Ly San cũng không nhìn lại, cô chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục dụ dỗ. "Hoan Hoan, hay là mẹ nhờ dì San dẫn con đi chơi có được không? Con có thể mang theo thầy giáo Đinh." Hừ, Ly San cậu không có đạo đức, nhìn xem mình kéo cậu xuống nước như thế nào.  "Không muốn, con chỉ muốn mẹ." Nói xong, trong ánh mắt Hoan Hoan giống như đang tụ tập nước mắt. "Hoan Hoan, đừng khóc, dì San cũng giống như mẹ thôi, ngày mai con có thể tự mình đi đến nơi mà con muốn! Vẫn có người đi cùng với con mà!" "Không giống nhau, không giống nhau, mẹ và dì San không giống nhau, tại sao mẹ và dì làm như vậy?" Hoan Hoan đưa tay nhỏ bé che mặt, làm bộ như lau nước mắt, cái tay còn lại vẫn lôi kéo quần áo của Hạ Thiên Vũ. Hừ, mẹ thật là xấu, mỗi lần đều lừa gạt Hoan Hoan, Hoan Hoan không quan tâm trước đó mẹ đã đồng ý rồi, với lại Hoan Hoan muốn mẹ và thầy giáo Đinh ở chung một chỗ, nếu biến thành dì San thì làm sao có thể giống nhau! Hoan Hoan thấy cô thật nóng nảy, biết mình dùng chiêu này có hiệu quả, ra sức  nặn ra nhiều nước mắt một chút. Hạ Thiên Vũ không trả lời Hoan Hoan, bản chất không phải giống nhau sao? Làm sao lại không giống nhau. "Hoan Hoan, con ngoan ngoãn nghe lời có được hay không, chờ mẹ trở lại con muốn đi chơi thế nào cũng được, có được hay không!" "Mẹ thật xấu xa, chuyên môn lừa gạt Hoan Hoan." Cái này hay, vì vậy sau này có thể đổi nhiều lần, cho nên có thể làm cho thầy giáo Đinh tiếp xúc với mẹ nhiều một chút, hì hì. "Làm sao có thể chứ, mẹ thật sự không lừa gạt Hoan Hoan, mẹ bảo đảm về sau chỉ cần không ảnh hưởng học tập, Hoan Hoan muốn đi ra ngoài thế nào cũng có thể, được không! Lúc này mẹ nuốt lời thật sự là chuyện đột nhiên xảy ra, nếu không mẹ chắc chắn sẽ không lừa gạt Hoan Hoan." Nghe cô nói như vậy, lúc này Hoan Hoan mới ngẩng đầu lên, Hoan Hoan cố ý bôi loạn nước mắt trên mặt: "Vâng, Hoan Hoan còn muốn ăn ngon."  "Được được, ăn ngon, ngày mai bảo dì San dẫn con đi mua được không?" Cuối cùng thì tiểu tổ tông cũng yên tĩnh rồi, cô thở ra một hơi, lại hoàn toàn không nghĩ tới cô đi vào cạm bẫy của Hoan Hoan, nhân tiện còn tặng kèm rất nhiều đồ ăn vặt, chỉ là tâm tư của một đứa trẻ, người lớn chưa chắc có thể đoán được. "Được rồi, nhìn con khóc kìa, chúng ta nhanh đi rửa mặt, ngày mai ngoan ngoãn ở chung một chỗ với dì San, biết không?" "Ừm ••• ừm." Hoan Hoan đáp lời trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở. Cuối cùng Hoan Hoan cũng ngoan ngoãn đi theo Hạ Thiên Vũ rửa mặt, sau đó lên giường ngủ. "Wow, Tiểu Vũ nhanh như vậy mà đã dỗ Hoan Hoan rồi sao, có tiến bộ nha!” Lúc này, Ly San đã rửa chén xong, cô đang ngồi trên ghế sa lon, xem ti vi. "Mình đã nói với cậu mà cậu không giúp một tay, ngày mai bắt đầu giao Hoan Hoan cho cậu, nhớ phải cho con bé ăn đồ ăn ngon, mình đã đồng ý với con bé rồi,  về phần xuất lực dĩ nhiên chính là cậu cái người bỏ của chạy lấy người này." Cô bảo Ly San đi sang ngồi một chút, cô cũng ngồi ở trên ghế sa lon. "Hắc, rõ ràng là cậu trêu chọc con bé, làm sao lại trách đến trên đầu mình chứ, mình không đối phó được với tiểu tổ tông này, không phải chỉ có người mẹ như cậu mới đối phó được sao, cậu lợi hại hơn mình rồi!" Đối với không có xuất lực Ly San vẫn còn có chút áy náy, vì vậy dĩ nhiên là không thể nói thiếu lời tâng bốc được.  "Ha ha, được rồi được rồi, mình đi thu dọn đồ đạc đây, làm bồi thường, cậu giúp mình thu xếp đi, như vậy mình mới có thể đi ngủ sớm một chút." "Vâng vâng, tôi lập tức đến giúp ngài thu xếp." Ly San nhanh chóng lách người, lấy hành động tới bày tỏ bồi thường của mình. Cô bất đắc dĩ tắt máy vi tính, cùng Ly San thu xếp hành lý, quả nhiên hai người cùng nhau thu xếp chỉ trong chốc lát, đã thu xếp hành lý xong. Hôm sau, gọi điện thoại cho Thư Mỹ, Kiều Y nói một tiếng, sau đó cô vội vã ra sân bay, chị Hai nhà mình đúng là tốt thật. Ngay cả vé máy bay cũng đều đặt trước hết cho cô, cô chỉ cần đến sân bay là trực tiếp bay.  Thành phố S là nơi nhộn nhịp, cô đã tới, nhưng cũng chỉ là đã tới mà thôi, cũng không lưu lại bất kỳ trí nhớ gì, bây giờ có chỉ là Dương Dịch ở thành phố này. Cô đến khách sạn, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ, sau đó mở máy vi tính, Dương Dịch không online, trong lòng cô có chút cô đơn, vốn là muốn xem anh sẽ ở đâu. Chị Hai cũng ở thành phố S, chỉ là để cho thuận tiện, cô vẫn nên lựa chọn một người ở tại khách sạn, yên lặng, cũng không cần lo lắng bị chị Hai bóc lột lần nữa. Cô nghĩ, nếu như Dương Dịch biết cô đến, sẽ phản ứng thế nào, ngày mai là sinh nhật của anh và cô muốn gặp anh một lần, không biết anh có kinh ngạc hay không đây, ha ha! Mình làm chuyện này có phải là một bất ngờ hay không?  Cô đang thất thần thì điện thoại di động vang lên, cô nhìn thấy là một dãy số điện thoại bàn, cô do dự có nên trả lời hay không nhưng sau đó cô vẫn ấn nút nghe. "Alô, Tiểu Vũ!" "Chị?" "Bên thám tử tư có tin tức, bây giờ A Du đang ở quán bar Dạ Quang!" "Được, em lập tức đến tìm anh ấy!" "Tốt, có tin tức lập tức gọi điện thoại báo cho chị." Cúp điện thoại cô vẫn còn ở rối rắm, sau đó lập tức kịp phản ứng, và ngay sau đó nhanh chóng sang lại mình, nhanh chóng ra cửa, đón taxi, lên đường đến quán bar Dạ Quang. Cô ở khách sạn cách quán bar Dạ Quang khoảng nửa giờ đường xe, mặc dù không xa, nhưng lúc này, trong lòng cô lo lắng rối loạn, cô rất sợ bỏ lỡ lần này, lại không biết phải bao lâu mới có thể tìm được anh! Mặc dù cô bởi vì không cãi được mệnh lệnh của chị Hai, nhưng mà đối với người anh trai này, cô vẫn rất hi vọng anh có thể về nhà. Đi tới quán bar, cô vội đi vào, bên trong ánh đèn chớp chớp, âm thanh chấn động, cô rất ghét hoàn cảnh này, nhưng hết cách rồi, cô phải đến. Cô dè dặt đi vào, cố gắng không tiếp xúc đám người chung quanh, tìm kiếm bóng dáng của anh trong đám đông.  Cuối cùng trong một góc nhỏ, cô nhìn thấy anh mặc áo T-shirt đen ngồi cùng với hai nam hai nữ. Gần như là cô chạy tới, cầm túi xách nhỏ trong tay đặt xuống trước mặt anh, mắt nhìn thẳng anh. Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy cô, trong mắt rất đỗi ngạc nhiên, ngay sau đó thay thế bởi sự lạnh lùng. "Sao em lại tới đây?" Giọng nói kia lạnh lùng nhàn nhạt, không có một chút tình cảm. Hai người đàn ông bên cạnh vội vàng để cho hai nữ quán bar đi trước, sau đó đồng loạt đưa ánh mắt về phía Hạ Thiên Vũ. "Cô bé, đây là thế nào? Tại sao tức giận như vậy? Đại ca, cô bé là ai vậy?" Một trong hai người đàn ông đầu húi cua hỏi.  Anh chỉ là lạnh nhạt ngẩng đầu, không để ý tới lời nói của anh ta, nói: "Về đi, đây không phải là chuyện em quản!" Trong lòng Hạ Thiên Vũ toát ra lửa giận, cô đè nén lửa giận, nói: "Thiên Du, anh còn dám nói như vậy, không phải là chuyện của em quản sao? Vậy anh nói cho em biết, chuyện gì em quản được hả? Anh không nói một tiếng đã chạy mất, đã năm năm rồi, anh có biết hay không? Anh biết mọi người lo lắng anh sao? Tại sao anh bướng bỉnh trên sự đau khổ của mọi người? Anh cho rằng...... Anh cho rằng đây là điều mà chú Áo muốn nhìn thấy sao?" "Nếu như không phải bọn họ, chú Áo sẽ không chết!" Anh có vẻ tức giận: "Tôi là Áo Văn, tôi không phải Thiên Du!" Một người khác thấy thế nên vội vã lấy ly rượu từ tay Áo Văn đưa tới cho Hạ Thiên Vũ nói: "Ai nha, tiểu thư, đại ca chúng tôi tức giận, em nhanh uống ly rượu này nhận lỗi đi!” Hạ Thiên Vũ nhìn người nọ đưa rượu tới, sau đó nhìn Áo Văn không biến sắc, cô thật là bị chọc tức, đoạt lấy chén kia rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó sặc đến ho khan. "Này, em......" Áo Văn nhìn cô như vậy, cũng có chút không nhẫn tâm, dù sao giữa hai người vẫn có quan hệ máu mủ, vẫn có thân tình. Bên cạnh đó người đàn ông đầu húi cua thấy thế lại vội rót rượu thêm đầy ly cho cô, dù sao lão đại nhà mình cũng không có nói gì, không hề nghĩ ngợi lại cho cô uống nữa, rượu kia giống như là nước lọc một nửa vào trong bụng, chỉ khác với nước lọc là rượu này là có tác dụng chậm. Người đàn ông đầu húi cua muốn rót nữa, nhưng bị Áo Văn hung hăng trừng mắt liếc, người đàn ông đầu húi cua vội vàng để chai rượu xuống, chỉ là không ngờ Hạ Thiên Vũ chính mình tự đi đoạt lấy chai rượu, tự mình rót một ly, uống vào lần nữa. Lần này Áo Văn luống cuống, vội vã đoạt lấy chai rượu và ly rượu từ trong tay cô. "Em là ngu ngốc sao? Uống rượu như vậy!" Anh đau lòng trách mắng, đúng là vẫn không nhìn nổi cô thế nhưng uống như vậy. "Đừng động tới em!" Cô đẩy anh ra, lui về phía sau mấy bước, ngã nhào ở trên ghế sofa, cô có chút say rượu chỉ vào Áo Văn, nói: "Dạ, anh là Áo Văn, anh không phải là anh Thiên Du, anh không phải! Cho đến bây giờ, anh vẫn còn hận chúng tôi, có phải hay không? Làm sao anh nhẫn tâm? Mọi người chúng tôi yêu thương anh như vậy, nhưng anh lại ngoại trừ trốn tránh vẫn là trốn tránh, người nhát gan!" Cô cố gắng đứng dậy, cầm túi xách nhỏ trên bàn lên, thân thể say lảo đảo chuẩn bị đi ra ngoài. "Tiểu Vũ!" Áo Văn đưa tay dìu cô, lại bị cô đẩy ra, cô chỉ nói: "Đừng đụng vào em! Nếu như anh còn một chút tình cảm, hãy về nhà đi, hoặc là đi gặp chị, chị rất nhớ anh! Cái người này sao náo, mọi người trong lòng đều không dễ chịu!" Cô đi tới cửa, lúc này rượu mời đã lên tới, cô bắt đầu cảm thấy trước mắt cũng có chút trở nên mơ hồ, Áo Văn nhìn cô như vậy, vội vàng đuổi theo, hai người đàn em cũng đi theo đến đây. Ra khỏi quán bar, cô đỡ tường đi về phía trước một đoạn đường, dựa vào tường, thật sự là không còn hơi sức đi nữa. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, ấn số của Dương Dịch.  "Dương Dịch......" Cô mới gọi tên của anh, giọng nói đã nghẹn ngào, nước mắt nhanh chóng thấm ướt hốc mắt. "Tiểu Vũ, em làm sao vậy? Em đừng khóc, nói cho anh biết xảy ra chuyện gì!" Dương Dịch lo lắng hỏi. "Em uống rượu, bây giờ không thấy rõ cái gì...... Không ngờ, tửu lượng em thế nhưng lại kém cỏi như vậy, ha ha ••••" Cô vô lực lại tự giễu nói, xong: "Em đang ở quán bar Dạ Quang, đến đón em đi!" Cô nói xong, trong nháy mắt nước mắt rơi xuống. "Em đến thành phố S rồi hả? Em đừng sợ, anh lập tức sẽ tới, không được cúp điện thoại, chờ anh!" Dương Dịch cũng không kịp hỏi lại cái gì, trước hết bây giờ vẫn là phải xác định Hạ Thiên Vũ không có việc gì mới được, có vấn đề gì sau này hãy nói. Mà ở cửa quán bar, hai người đàn em của Áo Văn đứng ở nơi đó, đứng xa xa nhìn cô, Áo Văn thì bất động, sau lưng này hai tiểu đệ cũng không dám dễ dàng lộn xộn. "Đại ca, có muốn cô bé đó hay không?" Người đàn ông đầu húi cua còn chưa nói hết lời đã bị Áo Văn hung hăng trợn mắt nhìn một cái, Áo Văn nói: "Các cậu chán sống dám đánh chú ý đến con bé? Ở chỗ này nhìn, đợi có người tới đón con bé chúng ta đi trở về." Nửa tiếng sau, Dương Dịch đến, gần như trong nháy mắt anh đã nhìn thấy Hạ Thiên Vũ cách quán bar không xa. Anh đến gần cô, nhìn thấy cô vô lực dựa vào tường, tay lại siết thật chặt điện thoại di động, đặt ở ngực, anh bước tiến lên, nhẹ nhàng gọi cô: "Tiểu Vũ, anh đến rồi! Thật xin lỗi vì đến trễ như vậy!" Cô khẽ ngẩng đầu, trong ngượng ngùng nhìn thấy anh, cho dù cái thế giới này mờ tối, nhưng anh vẫn rõ ràng như vậy. Cô mỉm  cười, ôm cổ của anh, nằm gọn trong ngực của anh. Lúc mới vừa nhận được điện thoại của cô, anh nghe cô nói cô uống rượu ở quán bar, lại nghe thấy cô đang khóc, cả người anh cũng muốn điên rồi, chỉ muốn tới gặp cô, chỉ cần đưa cô đi là được, bây giờ nhìn thấy cô rồi, cuối cùng anh đã yên tâm rồi, chỉ là nhìn thấy bộ dáng này của cô, trong lòng anh rất khó chịu. "Em không sao, chính là rất đau đầu, rất choáng váng mà thôi!" Cô nỉ non, âm thanh kia rất hay. "Ừ, không sao, chúng ta về nhà!" Anh cầm tay của cô, dìu cô từng bước một đi đến ven đường. Đặt cô ngồi ở ghế phụ, thay cô cài tốt dây nịt an toàn, anh mới vòng qua xe đi về phía ghế lái. Anh quay đầu lại nhìn về phía quán bar, thấy người đàn ông lạnh lùng mới vừa dừng ở đó xoay người đi vào trong quán bar.  "Tổng giám đốc Internet Khuynh Thế, không tệ lắm!" Áo Văn nhàn nhạt nói nhỏ, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Đắp chăn lên trên người cô, anh tự tay lấy mắt kiếng của cô xuống, nhìn khuôn mặt đẹp, nụ cười trên bên miệng càng thêm dịu dàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, có thể là bởi vì say rượu, vậy mà lại mê người như vậy, anh tự tay vén sợi tóc ra trên trán cô, khoảng cách nhìn cô gần như vậy, anh mỉm cười, lúc này, trên đời này có lẽ anh là người hạnh phúc nhất. Bộ dáng cô ngủ say thật yên tĩnh, khiến cho người ta nhìn mà say theo.  Anh đứng dậy đi xem trò chơi, mở ra danh sách bạn tốt, gởi tin nhắn cho Khí Vũ Hiên Ngang: A Vũ, ngày mai cậu đi mua một bộ quần áo, từ trong ra ngoài, từ ngoài đến chân, chuyển đến cho tôi trước buổi trưa, có biết hay không?  Khí Vũ Hiên Ngang: Lão đại, anh cần quần áo phụ nữ làm gì? Không phải là ••••( kinh ngạc) Dạ Diệc Hàn: Đừng hỏi nhiều như vậy, làm theo là được! Mua đi tôi sẽ trả sau!  Khí Vũ Hiên Ngang: Được, size mấy đây? Dạ Diệc Hàn: Người phụ nữ cao hơn cậu một chút, vóc người không sai biệt lắm, giầy 230. Khí Vũ Hiên Ngang: Lão đại, có phải chị dâu tới hay không? Tôi nhớ hôm nay là sinh nhật của anh nha, anh ăn người ta rồi sao? ( sắc) Dạ Diệc Hàn: Chán sống rồi đúng không! Tôi không muốn người thứ tư biết chuyện này! Khí Vũ Hiên Ngang nhất thời im lặng, anh đây còn không có chán sống nha, anh còn muốn sống thêm mấy năm nữa nha, anh khóc à! Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào căn phòng, cô mở mắt ra lại cảm thấy đầu rất đau, một cái tay vỗ vỗ cái trán, một cái tay khác chống đỡ bò dậy, sau đó mở mắt ra, một căn phòng đầy xa lạ, dọn dẹp rất sạch sẽ, giường hai người rất lớn, ga giường trắng tinh, bên cạnh có cái bàn, bày một máy Laptop, nhất định không phải khách sạn, đây là đâu chứ, vì vậy cô cố gắng nhớ lại. Đang suy nghĩ, cửa phòng bị mở ra, Dương Dịch đi vào. "Đã tỉnh rồi sao?" Anh khẽ mỉm cười nói, đi thẳng tới bên giường, ngồi ở bên giường, nhìn cô. Cô có chút kinh ngạc, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, hình như là cô gọi anh đến đón, không ngờ cô say như vậy, người đầu tiên nghĩ đến lại là Dương Dịch, hay là bởi vì đây là hành phố S! Lắc đầu một cái, cô bỏ qua chuyện nghĩ trong đầu sang một bên. Anh vẫn đẹp trai như vậy, lúc mỉm cười vẫn ấm áp như vậy, lúc không cười cũng đẹp như vậy, không giống với Lãnh Thần, Lãnh Thần là người lạnh lùng, sự lạnh lùng có lúc sẽ cho người sinh ra ngần ngại, thế nhưng nháy mắt chính là thuốc giết cô, cho dù là độc dược, cô cũng sẽ không chút do dự uống vào, đó chính là sự mê hoặc vô hình.  "Làm phiền anh rồi!" Cô nói có chút ngượng ngùng. "Anh đã chuẩn bị xong bữa sáng, em rời giường nhanh lên một chút! Anh chờ em ăn sáng đó, em tắm trước đi." Anh mỉm cười nói, đối với bà xã phải làm những chuyện như vậy.  Cô nhìn anh, đột nhiên cảm thấy giống như tất cả đều là đáng giá, vì vậy mà cô mỉm cười, nói: "Sinh nhật vui vẻ!" Anh cũng có chút sửng sốt, là bị nụ cười của cô làm cho kinh ngạc rồi! Anh thấy rõ ràng ánh mắt của cô, khi cô nhìn anh, trong con ngươi trong suốt hấp dẫn anh, giống như ngàn ngôi sao trên bầu trời đêm, giống như nước hồ thật sâu, làm cho người ta liếc mắt nhìn đã lún xuống dưới rồi. "Bà xã, em đừng nhìn anh như vậy, anh sợ mình không nhịn được sẽ ăn em đấy! Không ngờ sinh nhật anh là lúc em khiến cho anh ngạc nhiên và vui mừng như vậy, thật là làm cho anh vừa mừng vừa sợ!" Anh không nhịn cười được. Anh cười giống như có sức cuốn hút vậy, cô cũng bất giác mỉm cười, dời chăn trong đi, chuẩn bị rời giường. Say cả đêm, cô cho đến bây giờ vẫn có chút cảm thấy vô lực, vừa định rời giường, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lại nắm chăn, lúc này cô nghĩ may mà mình chậm một bước, thật là may mắn mà. "Thế nào?" Anh nhìn hành động của cô có chút không hiểu. Cô có chút quẫn bách, ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Sau khi anh vào cửa em vui mừng nên quên mất!" "Quên cái gì?" Anh càng thêm không hiểu, có quên đồ vật gì đó rồi sao? Không có chứ! Cô không biết mở miệng làm sao, đối diện với đôi mắt anh, vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Lát nữa, em nghĩ anh nên giặt cái chăn này đi!" Anh nhìn cô, sau đó mới phản ứng được, không nhịn được cười. "Em đây lúng túng, mà anh còn cười được!" "Anh đi ra ngoài trước, em tắm đi, chờ anh trở lại." Anh không cười nữa, đứng dậy đi ra cửa.