“Được rồi, chúng ta đi dạo vương phủ đi, cục cưng không phải nói chưa được đi tham quan sao?” Lăng Nhược Nhược vì dời đi sự chú ý của hắn, vội vàng nói. Bé vừa nghe, lập tức nhớ tới yêu cầu lúc nãy của mình, lập tức vui vẻ nói: “Phụ vương, mẹ, chúng ta đi tham quan đi.” Nói xong, dẫn đầu chạy phía trước. “Đến đây, đến đây.” Lăng Nhược Nhược buồn cười đứng lên, đi theo hắn ra cửa. Tát Hoàn cũng vội vàng đi theo sau bọn họ, sợ hai người sẽ lạc đường. Hai lớn một nhỏ đi ra khỏi biệt viện liền bắt đầu dạo khắp vương phủ, điểm đến đầu tiên là hoa viên bao quanh biệt viện, dọc đường cười nói ríu rít, rất hoà thuận vui vẻ. Đi được nửa ngày thì đến một biệt viện thanh u, “Phụ vương, chúng ta đi hết rồi sao?” Bé sớm đã mệt mỏi, hiện tại đang ghé vào vai Tát Hoàn, mắt to chớp chớp. “Vẫn chưa đâu, nãy giờ chỉ là một góc trong vương phủ thôi.” Hắn cười ha ha nói, vương phủ hắn lớn thế nào, hắn là người rõ nhất thanh nhị sở a! Ách, ngay cả Lăng Nhược Nhược nghe câu này cũng hết hồn. Trời ạ, vương phủ này lớn thật nha, chẳng khác nào một công viên thời hiện đại, đúng là kẻ có tiền có khác a! Đi thêm một lát, đột nhiên nghe tiếng một đứa nhỏ đọc sách lanh lảnh và giọng dạy học của một tiên sinh truyền ra từ trong một tiểu viện sau rừng trúc. “Mẹ, có người đang học.” Bé vừa nghe được loại thanh âm này liền đoán ra ngay, vì Lăng Nhược Nhược cũng có mời thầy đến dạy cho hắn, thầy dạy viết chữ, thầy dạy đọc sách, thậm chí còn có cả thầy dạy đánh đàn. Lăng Nhược Nhược cười gật gật đầu: “Đúng vậy, cục cưng, ngươi cũng phải cố học cho giỏ, như vậy khi trưởng thành mới có thể trở thành người có ích.” Nàng không bỏ qua cơ hội giáo dục. Bé liền ngoan ngoãn gật gật đầu, cam đoan với nàng: “Mẹ, mẹ, cục cưng đã biết, cục cưng nhất định trở thành người có ích.” Người có ích? Tát Hoàn nghe vậy trong lòng khẽ giật mình một chút, hắn quay sang nhìn vào trong thư phòng, cười nói: “Chúng ta vào thăm đi.” Nói rồi nắm tay bé dẫn vào. Nàng đành phải đi theo sau, miệng còn khẽ cong bất mãn, đọc sách có gì hay ho đâu, đi vào lại gây ảnh hưởng đến người khác. Hai nam nhân một lớn một nhỏ vừa đến gần thư phòng, người bên trong lập tức phát hiện bọn họ, tiếng đọc sách lập tức ngừng lại. Nàng cũng tò mò theo vào, đứng bên cạnh hai người, tò mò nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi học với một tiên sinh trong thư phòng. “Phụ vương.” Một tiểu nam nhân xinh đẹp đáng yêu nghiêm túc đứng lên, đi đến trước mặt hắn, cung kính nói, bộ dạng hệt như một người lớn thu nhỏ. “Học thế nào rồi?” Tát Hoàn cũng trở nên nghiêm túc, mặt mày lạnh không chút thay đổi hỏi, có cảm giác hai người như sư phụ và đồ đệ chứ không phải cha con. Tiểu nam hài tựa hồ rất kính sợ hắn, không dám tới gần, ngay cả nhìn cũng không dám liếc một cái, cung kính đáp: “Con đang cùng tiên sinh cố gắng học tập.” Tát Hoàn thản nhiên nói: “Đêm nay phụ vương muốn kiểm tra ngươi, nhớ chuẩn bị một chút.” Từ khi xem qua thư pháp của bé, hắn như bị kích thích, bỗng dưng muốn kiểm tra tình hình học tập của đứa nhỏ này đêm nay. May mà hắn không biết, thời gian bé học mỗi ngày thật ra không dài, thậm chí có thể nói là vừa học vừa chơi, nếu không hắn sẽ tức hộc máu. “Vâng, phụ vương.” Tiểu nam hài vội vàng cung kính đáp, có bài bản hẳn hoi. Lăng Nhược Nhược thật sự hết chỗ nói rồi, đây căn bản không phải là cha con, mà là hai người xa lạ a, thực buồn cười. Lúc này, bé đột nhiên nói: “Mẹ, nơi này thật giống phòng học của con, còn tiểu bằng hữu này hình như cũng bằng tuổi con.” “Đúng vậy, không biết ai lớn ai nhỏ.” Nàng nhìn đứa nhỏ kia, nàng đoán hắn hẳn là con trai của Vũ Sương Nhi, nhớ hơn ba năm trước, nàng từng thấy nàng ta ôm một đứa bé trong tiệc đầy tháng, có lẽ chính là tiểu nam hài trước mắt này. “Chắc chắn là con lớn hơn.” Bé cười tủm tỉm nói, lắc lắc bàn tay Tát Hoàn đang nắm tay mình. Nàng khe khẽ nở nụ cười, bỗng nàng tinh mắt phát hiện tiểu nam hài đang vụng trộm nhìn bé, ánh mắt kia tràn ngập hâm mộ và khát vọng.