Vương gia? Lăng Nhược Nhược và Hoa mụ mụ vừa hai mặt nhìn nhau, cửa phòng liền bị một người tức giận đẩy vào, khuôn mặt xanh mét của Tát Hoàn lù lù xuất hiện trước tầm mắt hai người. “Nguyên lai ngươi thật sự ở đây.” Tát Hoàn tức giận hùng hổ nói, ánh mắt lạnh thấu xương. Hoa mụ mụ bối rối đứng lên, mặt gượng cười tươi bước lên: “Vương gia, chúng ta còn chưa bắt đầu buôn bán nha, hay là, không bằng ta lập tức gọi Tập Nhi đến tiếp ngài được không? Mong ngài đừng nóng giận.” Tập Nhi? Không phải đầu bài cô nương Hoa Tụ Lâu sao? Nàng tuy bán nghệ không bán thân, bất quá nghe nói nàng có một ân khách, trước nay chỉ chịu tiếp vị ân khách kia. Bởi vì thu được rất nhiều bạc, nàng cũng không hỏi đến các cô nương ở đây có người khách nào, tóm lại là đều là tình nguyện. Nàng không bắt buộc người nào phải tiếp khách, ai muốn làm cái gì thì làm cái đó, đương nhiên là ngoại trừ mấy chuyện giết người phạm pháp. Lăng Nhược Nhược cười như không cười, xem ra vị ân khách kia của Tập Nhi chính là vị đại danh đỉnh đỉnh khắp kinh thành Ninh Vương Tát Hoàn a. Nam nhân a, vĩnh viễn luôn thấy ba vợ bốn nàng hầu vẫn chưa đủ, ở bên ngoài còn muốn tìm hồng nhan tri kỷ, đêm không về ngủ, đã vậy còn ra vẻ đạo lý đường hoàng. Không biết vì cái gì, Tát Hoàn vừa thấy biểu tình cười như không cười của nàng, lòng hắn bỗng dưng cả kinh, bối rối. “Bổn vương, không phải giống như ngươi nghĩ.” Lúc này tức giận đã hoàn toàn biến mất, giờ hắn chỉ lo liều mạng giải thích. Nàng không để ý tới hắn, tiếp tục thưởng thức trà, việc nên làm đã làm xong, chuyện nên bàn cũng đã bàn xong, thời gian cũng không còn sớm, nàng nên trở về ăn cơm thôi! “Vương gia, xin ngài cứ tự nhiên, Hoa mụ mụ lập tức sẽ cho người gọi Tập Nhi cô nương đến. Còn có a, đừng quên trả bạc.” Nàng cười hì hì nói, cũng chỉ là nói cho có. “Không phải, ta, không phải, ta là tới tìm ngươi.” Tát Hoàn thực ảo não, không biết vì cái gì, hắn chột dạ, hắn cảm thấy mình thực có lỗi với nàng. Lăng Nhược Nhược vẫn không để ý đến hắn, quay đầu cười với Hoa mụ mụ: “Hoa mụ mụ, ta về trước. Gọi Tập Nhi cô nương lên cho Vương gia đi, mà không chừng sẽ không cần kêu đâu, có thể Tập Nhi cô nương đang đợi hắn nha!” Nói xong, đi thẳng ra cửa. Không biết vì sao, nàng có chút mất hứng, loại tâm tình không vui này thật khó hiểu, ngay cả chính nàng cũng không rõ lắm vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện loại cảm xúc này, nhất là khi biết hắn và Tập Nhi có quan hệ, trong lòng cảm thấy có chút rầu rĩ. Nàng chân trước vừa bước ra cửa phòng, Tát Hoàn liền vội vàng cùng đi ra, hắn theo sát sau lưng nàng, vội vàng giải thích: “Nhược Nhi, ta không phải đến tìm nàng ta, ta tới là để tìm ngươi. Thật đó, ta tới là để tìm ngươi.” Ở một bên, Hoa mụ mụ cảm thấy tựa hồ có chút không ổn, nàng đã cho người đi gọi Tập Nhi, nhưng không ngờ Vương gia cứ đi theo Lăng Nhược Nhược, khiến nàng hốt hoảng, vội vàng kêu to: “Vương gia, Tập Nhi ở bên kia, nàng còn đang chờ ngài a. Ai nha, ngài đi đâu vậy?” Tình cảnh này giống như một màn hài kịch, Lăng Nhược Nhược thật muốn cười, nhưng nàng lại cười không nổi, tâm tình ngược lại có chút mất mát, mặt mày lạnh băng. Tát Hoàn đi theo nàng rời Hoa Tụ Lâu, lên xe ngựa, hai người một đường không nói gì trở về Quý phủ. Vừa xuống xe, bé liền chạy nhanh ra chỗ nàng. “Mẹ, ngươi đã trở lại.” Bé mỗi lần thấy nàng trở về đều rất vui, ôm nàng không buông tay. “Cục cưng ăn cơm chưa?” Nàng thấy bé, tâm tình liền tốt trở lại, vừa cười tủm tỉm vừa âu yếm vuốt đầu hắn. Bé lắc đầu, nũng nịu nói: “Mẹ, chúng ta đang đợi ngươi trở về ăn cơm.” Đứa nhỏ này thật ra rất tinh ranh, nãy giờ đợi nàng về ăn cơm, bé đã sớm ăn bánh ngọt lót dạ. “Vậy chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi.” Nàng vừa nói vừa ôm bé đi vào, Quý bác gái cũng đang chờ nàng trong đại sảnh. “Đã trở lại, Nhược Nhược.” Quý bác gái mỉm cười nói, lát sau thấy phía sau còn có Tát Hoàn, nàng vội vàng cung kính hành lễ: “Lão nô bái kiến Vương gia.” Lăng Nhược Nhược nhìn mãi thành quen loại nô tính không chịu thay đổi này của Quý bác gái, bất quá vẫn nói một câu: “Bác gái, ngươi không cần để ý đến hắn.” Hắn tới nhà nàng mà người nhà nàng còn phải khúm núm trước hắn, thật khó chịu! Tát Hoàn bởi vì chuyện ở thanh lâu, cảm thấy mình thực đuối lý, nên không dám lên tiếng, lặng lẽ ngồi xuống với nàng, có cơm liền chăm chú ăn.