Cha Con Tranh Sủng Mẹ Cha Không Phải Người

Chương 35 : Không phải oan gia không gặp nhau

“Tiểu thư, thịt bò bít tết của cô đây, xin mời dùng.” Phục vụ lễ phép nói. “Cám ơn.” “Không cần cám ơn.” Triệu Linh Linh uống một hớp rượu đỏ, sau đó ăn bò bít tết, đây là món cô thích nhất ở tiệm, trước kia cô có kêu Mạn Mạn đi cùng, nhưng Mạn Mạn lại không thích ăn đồ tây, nên cô đành đi một mình. “Anh nói đi, tại sao anh lại làm vậy, em không bằng người khác ở điểm nào, em yêu anh như thế, anh nói chia tay liền chia tay vậy sao, em không trách cứ anh càng không quản anh về việc anh trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, như thế còn chưa đủ sao, em kiên quyết không đồng ý chia tay.” Nói xong, cô gái cúi thật thấp khóc. Người con trai hửng hờ nhìn cô gái còn đang khóc thút thít kia, cuối cùng lạnh lùng nói “Cô là bạn gái tôi khi nào, đừng tự tâng bốc mình, chính cô cũng hiểu rõ giữa chúng ta không có tình yêu, chỉ có tình dục.” “Em mặc kệ, em yêu anh, đó là sự thật, anh phải phụ trách.” Cô gái cường ngạnh nói. “Nực cười, nếu đúng như vậy, tôi phải phụ trách với bao nhiêu cô gái đây, đây là chi phiếu trắng, cô tự điền đi, về sau đừng quấn lấy tôi.” Tên đàn ông vô tình nói. “Anh thật xấu xa, không phải chúng ta “phối hợp” rất tốt với nhau sao, không phải anh cũng rất hài lòng sao, tại sao chúng ta phải chia tay nhanh như thế?” Cô gái đấu tranh lần cuối. Quả thật, lúc ban đầu cô đối với hắn chỉ có tình dục, nhưng khi dần dần tiếp xúc với hắn, cô đã yêu người đàn ông này. “Chơi đã lâu rồi cũng sẽ tới lúc chán, tôi đã không còn cảm thấy mới mẻ với cô, tôi muốn ra ngoài tìm đồ chơi mới, tôi muốn thả là thả muốn bắt là bắt.” Hắn không chút tình cảm nói. Triệu Linh Linh không muốn nghe tiếp, đàn ông đúng không phải người tốt, cô ngay cả đồ ăn mình thích cũng không còn muốn ăn. Cầm lên túi xách, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng rời đi nơi này thôi. “Anh, anh sẽ phải hối hận.” Cô gái nói xong, liền cầm lên ly rượu ý muốn đổ lên người hắn, rồi bước nhanh ra ngoài. Nhưng bởi vì tức giận, cô vẩy nhầm hướng, toàn bộ đổ vào người Triệu Linh Linh. Triệu Linh Linh sững sờ, áo sơ mi trắng giờ đã có một đóa “hoa hồng”. Cô gái thấy mình đã gây họa, bèn cầm lên chi phiếu, bước nhanh ra khỏi quán, để mặc Triệu Linh Linh cùng người đàn ông đó. Một hồi lâu, Triệu Linh Linh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại. Nhìn chằm chằm cái tên đàn ông đang cười vui vẻ kia. “Là anh.” Triệu Linh Linh rốt cuộc cũng nhận ra hắn. “Tôi còn đang nghĩ không biết mất bao lâu cô mới nhận ra tôi.” Người đàn ông nhạo báng, thật ra thì vừa nhìn hắn đã nhận ra cô – người khiến hắn trọn đời không quên. “Anh làm tốt nhỉ.” Triệu Linh Linh cắn răng nghiến lợi nói. “Không phải là lỗi của tôi nha, cô nên biết rõ chứ, đừng đổ oan cho người tốt chứ.” Người đàn ông vừa nháy mắt vô tội mắt to vừa nói. “Anh nói tôi đổ oan cho anh, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải người vô phẩm như anh.” Triệu Linh Linh hừ lạnh một tiếng, quyết định không để ý đến hắn nữa, hôm nay coi như cô xui xẻo đi. Người đàn ông vội vàng kéo cô lại, “Nói rõ một chút đi, ai vô phẩm ?” “Buông tay.” Triệu Linh Linh hung tợn nhìn chằm chằm hắn. Cô quyết định không so đo với hắn nữa rồi, hắn còn muốn thế nào đây. “Không buông, cô không nói rõ, tôi sẽ không buông tay.” Nam nhân kiên trì nói. “Anh nói cái gì?” “Cô nói đi tôi vô phẩm ở chỗ nào?” “Anh buông tay cho tôi, tôi không muốn nói.” “ Cô không nói, tôi không buông tay.” “Được, anh nói đấy, sau này đừng hối hận.” “Tôi không hối hận, nếu hôm nay cô không nói thì đừng hòng rời đi.”