Kinh Kinh nắm chặt tay rồi buông lỏng ra, buông lỏng ra lại nắm chặt lại. Nàng mặc dù không phải là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là bông hoa thiếu nữ a! ( sư phụ đã nói vậy, mặc dù mắt hắn nhìn không tốt lắm. ) Mặc dù không phải thanh tú yểu điệu, nhưng cũng là châu tròn ngọc sáng. ( câu này là chính mình tự đánh giá! ) Nhưng là, ngày đầu tiên lập gia đình nàng không có trực tiếp đả kích người tàn tật này thế nhưng lại bị hắn ghét bỏ, nàng có thể làm sao, phóng hỏa hay là giết người? Dĩ nhiên tất cả đều không được, đối phương dù sao cũng là con trai của người đã cứu tính mạng huynh trưởng. Lúc trước huynh trưởng trúng thi đình, kết quả ở trên Kim Điện làm một bài thơ bị người có lòng chỉ ra là nhục mạ hoàng thượng. May mắn là quốc sư ra mặt, mới thoát khỏi thảm sát diệt môn, diệt môn a, trong này dĩ nhiên không tránh được còn có tên Kinh Kinh, nếu không nàng cũng sẽ không đồng ý gả tới đây. Nàng luôn còn một tia hi vọng, nếu đối phương là người tốt, đừng nói là người mù người què, kể cả là kẻ câm điếc nàng cũng chấp nhận. Ít nhất, cũng phải có dáng vẻ phu nhân. Nhưng bây giờ, nàng nắm chặt móng vuốt nhỏ của mình, ngứa tay muốn lấy ra bảo vật sư phụ đưa cho tận tình đùa bỡn hắn! Chỉ là, sư phụ đã nói chịu ân huệ của người khác phải nhớ ngàn năm. Nàng nhịn, Bách Nhẫn thành Kim, vạn nhịn Thành Cương! ( ý nói phải biết nhẫn nhịn mới đi đến thành công) ( đứa nhỏ này đã giận đến điên rồi. . . . . . ) "Viễn Từ, ngươi đi đâu vậy?" Một giọng hơi trầm thấp quát lên. "Không cần ngươi quan tâm." Diêu Viễn Từ cũng không để ý tới nam nhân kia tự mình đẩy xe lăn đi. Kinh Kinh nghe được người nọ thở dài, sau đó đi tới nói: "Xin lỗi, đứa bé kia quá tùy hứng, nhưng dần dần rồi ngươi sẽ phát hiện hắn thật ra thì. . . . . ." Kinh Kinh không muốn nghe, tân hôn liền ném nương tử một mình thì nam tử đó cũng không đáng giá nàng đi tìm hiểu hắn. Nàng dùng sức nắm chặt tay, mặt sưng huyết đỏ bừng, chỉ kém phát bạo. Diêu Thiên cũng chú ý tới, tay trái tân nương đang dùng lực xoa xoa tay phải của mình, đã chà xát đến đỏ. Thật sợ nàng tức thêm thì sẽ làm ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, hắn liền cầm lấy can tử. (can tử: cái que dùng để lật khăn voan của tân nương) Ma ma đứng bên cạnh vội nói: "Lão gia, cái này không hợp quy củ." Nào có đạo lý công công lại vén khoăn voan của con dâu a! Diêu Thiên thở dài, cái này tất cả còn không phải đều là do nhi tử gây họa sao. Mặc dù hôn sự là hắn (DT) định ra, nhưng là không thể bỏ tân nương ở một bên không để ý tới như vậy. Rõ ràng trước đó hắn (DVT) cũng không có phản ứng lớn như vậy, có lẽ chính là chờ đợi đến hôm nay để phá hỏng mặt mũi của hắn (DT) đi. Bái đường thì viện cớ ốm không đi, vẫn là hắn tìm một con gà trống lạy thay nhi tử. Bây giờ người cũng đã nhập tiệc rồi, cũng không thể ngay cả vén khăn voan cũng phải để hắn vén giúp chứ? Hơn nữa có quy củ, nếu tân nương tự mình vén khăn voan lên thì cả đời sẽ vô phúc, cho nên có một vài tân nương tử bởi vì ngày đầu tiên trượng phu say rượu không có vén lên, cứ trùm như vậy cho đến sáng ngày thứ hai. Mà theo tính khí nhi tử này của mình, chỉ sợ đến sáng ngày thứ hai hắn cũng sẽ không tới. Hắn không đến, chẳng lẽ cứ để cho nàng trùm khăn trên đầu cả đời như vậy sao? Vạn nhất nàng dâu nghĩ lẩn quẩn trong lòng mà lại làm ra chút chuyện gì, đó không phải là đáng thương nữ nhi nhà người ta sao! Nghĩ tới đây hắn nói: "Ôm con gà trống đến đây cho ta, ta thay súc sinh kia vén đi!" Nhóm ma ma cũng không tiện nhiều lời, liền đem con gà trống vẫn treo ngày sinh tháng đẻ của Diêu Viễn Từ. Diêu Thiên ôm lấy gà trống, cầm can tử nhẹ nhàng đẩy khăn voan của con dâu ra. Kinh Kinh giận đến sôi lên, đúng lúc ấy thì, khăn voan trên đầu đột nhiên bị người vạch trần đi. Trong mũi nàng cảm nhận được hơi thở trong trẻo lạnh lùng, tức giận thế nhưng giảm đi mấy phần. "Khăn voan này ta vén lên thay Viễn Từ trước, ngày sau ngươi cũng đừng trách hắn, mọi người đều là người một nhà." Diêu Thiên nói xong lại giao con gà trống cho người bên cạnh, sau đó mở lời an ủi Kinh Kinh. Kinh Kinh giương mắt nhìn lên lập tức cảm thấy hoa tươi trên toàn bộ thế giới đều nở ra trong nháy mắt, ở trung tâm của những đóa hoa này là một khuôn mặt xinh đẹp gần như làm mù mắt nàng. Sư phụ của nàng đã là mỹ nhân xinh đẹp hạng nhất, nhưng vị trước mắt này so ra cũng không khác biệt lắm, thậm chí ở phương diện khí chất còn mạnh hơn sư phụ kỳ quái của nàng gấp trăm lần. Nhịp tim thật là nhanh, mặt thật là nóng, muốn chết, nhất định là muốn chết! Kinh Kinh che ngực của chính mình, rốt cuộc tại thời điểm nam nhân hơi nhíu lông mày, êm ái hỏi một câu: "Hài tử, ngươi không sao chứ?" Thì nàng không thể nhịn được nữa, hai dòng máu tươi từ lỗ mũi phun ra, kêu a một tiếng rồi ngã thẳng xuống giường, bất tỉnh nhân sự. Diêu Thiên giật mình, sau khi vén khăn voan liền thấy đứa nhỏ này tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân run lên, thật không nghĩ đến nàng thế nhưng phun máu mũi té xỉu, không khỏi lại tự trách cách làm việc của nhi tử mình thật là quá đáng một chút. Hắn lắc đầu nói: "Tính tình đứa nhỏ này thế nào lại lớn như vậy chứ!" Hiển nhiên hai ma ma trong phòng cũng có chút lòng mình bị rơi xuống, trong lòng các nàng kêu: cái này rõ ràng không phải là tức giận, chính là do lão gia ngươi làm hại a! Nhưng mà lão gia nhà mình lại không cái tính tự giác này, nói: "Còn không mau đi gọi đại phu tới đây xem cho thiếu phu nhân một chút, một người nữa lập tức đến nhà mẹ đẻ thiếu phu nhân, hỏi xem nàng có bệnh cũ gì hay không." Mọi người nhất nhất đồng ý, Diêu Thiên cũng cảm giác chính mình không quá thích hợp ở lâu trong phòng con dâu, vì vậy chờ đại phu tới liền đi ra bên ngoài nghe tình huống. Lại nói sau khi đại phu tới một canh giờ, Kinh Kinh liền tỉnh. Điều thứ nhất sau khi nàng tỉnh chính là tiện tay kéo một ma ma hưng phấn hỏi "Xin hỏi, mới vừa rồi, ngưởi nam nhân mới vừa rồi đứng ở chỗ này là ai vậy?" Mình tại sao lại vô dụng như vậy, thế nhưng lại té xỉu. Ma ma tội nghiệp liếc nàng, sau đó vỗ nhẹ tay của nàng hai cái, dù không muốn đả kích nàng nhưng là vẫn phải trả lời nói: "Hài tử, ngươi đừng suy nghĩ nhiều a, vị kia là công công của ngươi." "Công. . . . . . Công. . . . . ." ánh mắt Kinh Kinh không chớp, lại một lần oanh liệt té xỉu. Trong thiên hạ có ai xui xẻo như vậy chứ? Kinh Kinh che chăn len lén khóc một lúc lâu. Nàng thật vất vả gặp được người mình động lòng, nhưng quay đầu liền nghe nói người này là công công của mình. Ngay cả tiểu thúc tử (em trai chồng), đại thúc tử (anh trai chồng), đường huynh (anh trai họ của chồng), đường đệ ( em trai họ của chồng) đều không phải là, mà lại là công công! Vì vậy, nàng thất tình. Trước kia sư phụ nói tới hắn yêu hơn một trăm lần luôn là yêu một lần khóc một lần, lúc ấy nàng chỉ nghĩ, có cần cường điệu đến vậy sao? Nhưng là bây giờ đến lượt nàng, nàng cũng muốn khóc! Sáng ngày thứ hai nàng rời giường với ai con mắt hồng hồng, bọn hạ nhân liền bắt đầu thầm nghị luận: "Thiếu phu nhân thật là đáng thương, lúc này mới là ngày thứ nhất tân hôn đã bị thiếu gia từ bỏ." Lại có có người nói: "Chỉ là dung mạo thiếu phu nhân cũng không phải là rất đẹp, khó trách thiếu gia không thích." "Tiểu Hoàn ngươi nói bậy bạ gì vậy, thiếu gia làm sao có thể nhìn thấy." "Cũng đúng a, vậy tại sao vứt bỏ thiếu phu nhân, chẳng lẽ là trên người có cái mùi gì hắn không thích sao?" Tất cả những lời nói về mình Kinh Kinh nghe được đều làm như không nghe thấy, trong đầu nhỏ của nàng chỉ có bóng dáng xuất sắc của công công và dung mạo càng nhìn càng thuận mắt. Đây chính là vừa thấy đã yêu trong truyền thuyết, cũng không đến một khắc đã tan thành mây khói rồi. "Ai. . . . . ." Kinh Kinh thở dài một hơi, làm cho tiểu nhau hoàn phía sau đang trang điểm cho nàng sợ đến cắm sai kim sức trên tay rồi, vậy mà đâm rách da trên trán thiếu phu nhân. Nàng bị sợ đến vội vàng quỳ xuống nói: " Thật xin lỗi, Thiếu phu nhân, xin ngài đại nhân đại lượng không nên trách tội Linh nhi." "Ai. . . . . ." Kinh Kinh tiếp tục than thở, hình như căn bản cũng không biết mình bị quẹt làm bị thương rồi. Linh nhi chờ gần nửa ngày cũng không thấy thiếu phu nhân để ý đến nàng, hơn nữa nhìn có một vài giọt máu tươi đã chảy đến bên môi. Nàng vội vã đứng dậy dùng khăn tay lau sạch sẽ máu, còn gọi người lấy thuốc tới rồi thoa lên. Bây giờ Kinh Kinh một dạng giống như không biết gì mặc kệ các nàng loay hoay, cho đến khi Linh nhi làm xong mới nói: "Thiếu phu nhân, phải đi kính trà rồi." "Ồ!" Kinh Kinh mặc dù đồng ý, nhưng thân thể lại không động. Linh nhi đặt tay ở trên mặt Kinh Kinh tìm kiếm, không động, ngay cả mí mắt cũng không nháy mắt. Không phải là bị đả kích quá lớn, biến thành ngốc rồi! "Vậy phải làm sao bây giờ a, lão gia này đang chờ?" Linh nhi trong lòng nóng nảy sợ làm lỡ chuyện của lão gia, mặc dù lão gia nhìn như công bằng sáng suốt, cũng không xử phạt người làm về thể xác, nhưng là chỉ cần chọc giận đến hắn, hậu quả còn nghiêm trọng hơn dùng cách xử phạt về thể xác nhiều lắm! Lão gia? Nếu như người kia là công công cả mình, như vậy không phải chính là lão gia sao! Tinh thần Kinh Kinh tỉnh táo chút, đột nhiên kéo Linh nhi đang sợ, bị dọa làm cho linh hồn nhỏ bé của nàng thiếu chút nữa bay ra ngoài. Thấy hai con mắt thiếu phu nhân lóe sáng lóe sáng nhìn nàng chằm chằm, không khỏi giọng run run nói: "Thiếu . . . . . Thiếu . . . . . Phu nhân, ngài có gì phân phó?" Kinh Kinh cười nói: "Ngươi mới vừa nói kính trà?" "Phải . . . . . Đúng vậy." Linh nhi gật đầu một cái. Kinh Kinh lập tức nói: "Vậy còn không mau đi, muộn quá để cho hắn chờ đến nóng lòng thì phải làm sao?" Dù là công công của mình không thể có ý tưởng sai trái gì, nhưng gặp lại một lần không tồi a, ít nhất có thể biết ngày hôm qua mình không phải thật sự đối với hắn vừa thấy đã yêu. Đứng lên rồi đi ra bên ngoài, gió thổi mới phát giác được cái trán có chút đau, liền nói: "Ai yêu, ta mới vừa đụng chỗ nào rồi sao?" Linh nhi vội vàng quỳ xuống nói: "Là mới vừa nô tỳ không cẩn thận quẹt làm thiếu phu nhân bị thương, xin. . . . . ." "Bị quẹt thì cũng quẹt rồi, ngươi quỳ làm cái gì??, mau dậy đi dẫn đường." Kinh Kinh từ nhỏ đã sinh ở nơi thôn dã, những quy củ ở danh môn đại hộ nàng không hiểu cũng học không được. Hơn nữa việc hôn sự căn bản không có tính toán trước, cho nên ngay cả thời gian học tập nàng cũng không có. Linh nhi mờ mịt gật đầu một cái, không biết mình là nên cảm tạ vị thiếu phu nhân này khoan hồng độ lượng hay là cần phải cảm thấy hành động của thiếu phu nhân thật rất quái lạ! Chỉ là, người của quốc sư phủ quả thật cùng nơi khác cũng không giống, phong cảnh tươi đẹp, địa phương rộng lớn. Cho nên Kinh Kinh phát hiện, ra khỏi sau vườn của chính mình thậm chí có bốn người đang nâng kiệu nhỏ chờ ở đó. Cái này ở trong nhà cũng có thể ngồi kiệu thật đúng là thoải mái, nghĩ đến mình là thành thân thì mới ngồi qua một chút nhưng bởi vì trong lòng đang buồn nên không thể cảm nhận tư vị trong đó, hôm nay cần phải ngồi một lần nữa để thể nghiệm một chút. Nàng cúi thấp người xuống rồi ngồi lên, sau đó bị lảo đảo khiêng đi. Lúc đầu cảm thấy không tệ, sau lại cũng có chút nóng nảy, bởi vì nàng nhưng là phải đi gặp vị công công kia của mình. Vì vậy ở bên trong nói: "Quá chậm, các ngươi đi nhanh một chút." Bốn kiệu phu đồng ý một tiếng, ra sức nâng lên bước nhanh hơn. Kinh Kinh vẫn cảm thấy chậm, nói: "Nhanh hơn chút nữa." Kiệu phu ở bên ngoài lại đồng ý, lần này đổi thành chạy chậm. Kinh Kinh chỉ cảm thấy cỗ kiệu có chút run, nhưng còn có thể chịu đựng, liền lại nói: "Còn có thể nhanh hơn sao?" Kiệu phu bên ngoài đã rướm mồ hôi, bọn họ ở trong phủ nâng kiệu đã rất nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên phải chạy, thế nhưng thiếu phu nhân vẫn chê chậm. Bọn họ muốn lưu lại ấn tượng tốt cho vị chủ tử này, vì vậy đều không tiếng động quyết định, liều mạng! Cứ như vậy, một đường từ hậu viện đến tiền viện phủ quốc sư bụi mù chạy như điên tới. Có người làm cả kinh nói: "Đây là thế nào?" "Chắc là cỗ kiệu của thiếu phu nhân." "Kính trà có phải gấp như vậy sao?" "Nhất định là dậy trễ, lão gia bên kia nóng nảy." "Có thể có thể." Bất tri bất giác, thanh danh thiếu phu nhân phủ quốc sư vô cùng lười biếng này không biết thế nào bay ra ngoài. Nhưng bây giờ Kinh Kinh nhưng không biết chuyện tình xa xôi như vậy, một đường tới tiền viện nàng đều bị cuồng run, đúng lúc xuống kiệu chóng mặt lại thấy một bóng người từ trong phòng đi ra. Trong lòng nàng vui mừng, liền vội vàng tiến lên mấy bước muốn nhìn hắn cẩn thận chút. Đáng tiếc trời không chiều ý người, một bước đã giẫm vào làn váy, a nha một tiếng chuẩn bị té trên mặt đất. Diêu Thiên đứng gần đó, vội đưa tay ra đỡ. Nhưng không ngờ thể trọng nàng dâu có chút vượt chỉ tiêu, hắn lại bị nàng hung mãnh đập vào bị mạnh mẽ ngã xuống đất. Quốc sư đại nhân bị buộc phải ngã xuống vô tội nhất, thế nhưng cũng không tức giận, chỉ nói: "Cái đứa bé này làm gì vội vã như vậy?" Cỗ kiệu là chạy tới hắn tự nhiên cũng thấy. "Kính. . . . . . Kính trà. . . . . ." Mặt Kinh Kinh dán ở trước ngực công công có chút đỏ, nàng biết loại cảm giác ngày hôm qua không sai, bây giờ tim của nàng cũng nhảy sắp nhảy ra bên ngoài rồi. Chỉ là, nàng còn chưa có ôm đủ, đã có người làm đi lên ba chân bốn cẳng đỡ nàng lên. Mà quốc sư Diêu Thiên tự mình đứng lên, lấy tay phủi đất cười nói: "Ta đã gọi người phân phó bọn nó bảo ngươi không cần phải vội vàng, hơn nữa nếu không thích không đến vậy cũng có thể không đến, cần gì vội vàng thành bộ dáng như vậy." Nhìn qua cũng biết con dâu này là một người thành thật, chỉ tiếc đứa con trai kia của mình cũng không biết quý trọng. Mà Kinh Kinh bị kéo đến cái không muốn kia, đỏ mặt nói: "Không có. . . . . . Không có vội vàng, là bọn hắn, sợ bị mắng nên chạy nhanh." Kiệu phu và nha hoàn đang mệt rã rời im lặng, bọn họ đây coi như là chưa được nằm cũng trúng thương !