Cây Xương Sườn Thứ Hai
Chương 7
Vốn là Lương Hạ Mạt không muốn đến nơi này, vì muốn dỗ dành Trì Đông Chí, kiên trì nghe Vệ Biên Cương giáo huấn ba tiếng đồng hồ, Tiết Bình tỏ vẻ đồng tình, nhưng kiên quyết ủng hộ đề nghị của Vệ Biên Cương. Lương Hạ Mạt rất buồn bực, mãi đến khi nghe tiếng cười hì hì của Trì Đông Chí ở cửa thì trong lòng mới vui vẻ hơn, buông tờ báo xuống chạy ra đón, không ngoài ý muốn là đều nhận được sự xem thường của Trì Đông Chí và Vệ Biên Cương.
“Tư Lệnh, ngài có thể trả vợ cho con một lát được không?”
Vệ Biên Cương trừng mắt nhìn anh, “Đông Chí, đánh vài ván cờ với dượng nào.”
Luật cũ, Vệ Biên Cương nhường Trì Đông Chí đi trước một quân pháo, nhưng vẫn bị giết không còn một mảnh giáp, tài đánh cờ của Trì Đông Chí không hề tốt, đi một nước cờ cũng không hề hối hận, tay cầm quân cờ suy xét tình hình. Lương Hạ Mạt ngồi trên tay vịn sofa, cả người che lấy cô, cánh tay giữ lấy tay cô từ phía sau, “Đặt ở đây.”
Vệ Biên Cương hừ hừ hai tiếng, “Nhìn không nói, trình độ đánh cờ của con vẫn chán như trước đây, con nhìn Đông Chí xem, thua thì thua, cũng không nhìn thấy nó quay đầu.”
Lương Hạ Mạt cười ha ha, “Cho dù là cô ấy hối hận nhưng cũng không biết nên đi thế nào để chuyển bại thành thắng, nước cờ không hay.”
Trì Đông Chí bị anh vòng tay ôm vào trong ngực, vừa nhấc khuỷu tay lên, Lương Hạ Mạt đã khoa trương che bụng lại, cả người thuận thế nằm sấp trên lưng cô.
Vệ Biên Cương lại hừ lạnh một tiếng, “Đông Chí, có thể cho phép con đi lại một nước cờ.”
“Không, có đi lại cũng không biết đi thế nào, chết sớm để đi đến kết cục.”
“Đứa bé ngang ngược này.” Vệ Biên Cương đặt một quân cờ xuống, kết cục thắng bại đã định, xoay người đi về phía vườn hoa của ông.
Lương Hạ Mạt vẫn không tránh ra, ngiêng đầu vùi vào cổ Trì Đông Chí, lè lưỡi liếm liếm, “Nhớ anh không?”
Trì Đông Chí khẽ giật giật khóe miệng, cười rạng rỡ, Lương Hạ Mạt nhìn thấy mà máu trong người sôi trài, quên luôn đây là đâu, ghé đầu rơi xuống đôi môi màu hồng phấn.
Trì Đông Chí nhẹ nhàng tránh ra, vẫn tươi cười như trước, nhẹ nhàng mờ miệng, “Khi nào thì ly hôn với em?”
Nhìn thấy cô cười như vậy Lương Hạ Mạt cũng không biết nên nói cái gì cho dễ nghe, dù sao chỉ cần cô cũng chăm chỉ, đợi cô ở trên giường nhiệt tình, đã lên giường thì chiêu gì cũng có tác dụng.
“Em bỏ được sao?” Lương Hạ Mạt nhéo ngực cô, “Không có anh, thì sẽ không có ai hầu hạ em đâu.”
Trì Đông Chí cười vui vẻ, “Việc này cũng không nhọc ngài lo, quân dự bị vẫn không khó tìm.”
Lương Hạ Mạt vẫn không cười, “Vậy cũng không thể hiểu biết bằng anh, ai biết em thích tư thế nào? Tần suất bao nhiêu? Chính em cũng không biết, chỉ có anh biết.”Khi nói chuyện cái miệng của anh đã di chuyển đến gáy cô, ở nơi đó không nặng không nhẹ cắn một cái. Trì Đông Chí khẽ rùng mình, mạnh mẽ đứng dậy, cắn răng gào to, “Cọ sát với nhau tự nhiên sẽ biết, đối với anh em còn là ni cô nữa sao?”
****
Bữa cơm chiều rất phong phú, Tiết Bình và bảo mẫu trong nhà cùng nhau xuống bếp. Vệ Biên Cương bị bệnh tiểu đường, ăn uống phải rất cẩn thận, Trì Đông Chí phóng tầm mắt quan sát món ăn trên bàn, đều là những món Lương Hạ Mạt thích. Nhắc đến hai người mẹ cũng cảm thấy rất kỳ quái, Vương Thục Hiền đối xử với Trì Đông Chí rất tốt, còn Tiết Bình mặc dù không hy vọng vào cuộc hôn nhân của bọn họ nhưng cũng không ức hiếp con rể của mình, nhưng rõ ràng trong lòng vẫn nghiêng về phía anh hơn so với con gái, hai người đều cảm thấy đứa con của đối phương mới là tri kỷ.
Tiết Bình múc chén canh gà nấu sâm, đưa cho Lương Hạ Mạt nháy mắt ra hiệu, nhìn về phía Trì Đông Chí bĩu bĩu môi, Lương Hạ Mạt thấy thế nhận lấy rồi tự mình đưa đến bên miệng cô, “Nào Đông Tử, mẹ nấu canh là ngon nhất đó.”
Trì Đông Chí im lặng híp mắt, tức giận nhéo bắp đùi anh.
“Hạ Mạt đưa cho con thì con uống đi, cũng đã kết hôn nhiều năm rồi, có gì mà ngượng ngùng, hồi nhỏ chạy theo bám đuôi người ta sao không thấy ngượng ngùng.” Tiết Bình cảm thấy chướng mắt với những việc Trì Đông Chí làm, từ trước đến nay đều thay Lương Hạ Mạt nói chuyện.
Trì Đông Chí muốn đánh cho anh mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn e ngại hai vị lớn tuổi ngồi đây, cũng không muốn gây sự với mẹ và khiến Vệ Biên Cương cảm thấy ngột ngạt, uống một ngụm lấy lệ. Nhưng một ngụm lót dạ này, đều như thiêu cháy lục phủ ngũ tạng, miệng bị phỏng nóng bừng bừng.
“Anh muốn…..Bỏng chết em rồi.”
Tiết Bèo và Lương Hạ Mạt ngây ngốc, vừa nãy vội vàng hợp tác vội vàng tranh công, đều quên mất chuyện này. Vẫn là Lương Hạ Mạt phản ứng nhanh, lấy ly nước đá đưa cho cô, một bên nắm lấy miệng cô thổi ‘vù vù’, “Không đau không đau không đau.”
Khuôn mặt Trì Đông Chí đỏ lên, tránh xa anh, “Lo ăn cơm đi, ăn xong còn về đơn vị.”
Lương Hạ Mạt đặt đũa, ngồi ở một bên tủi thân nhìn cô, “Hôm nay không về đơn vị, mẹ nói chúng ta ở đây một đêm.”
Tiết Bình cũng hỏi cô, “Có được không? Dù sao hai đứa cũng không lái xe đến, xa như vậy thì sao mà về?”
Trì Đông Chí cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Vệ Biên Cương đang rất vui vẻ, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng tha thiết chờ mong của Lương Hạ Mạt, cuối cùng là không thể mở miệng từ chối được. Đây là Tiết Bình cố ý giữ người, chứ lái xe thì kêu là đến thôi mà.
Cơm nước xong theo thường lệ thì ngồi đánh vài ván cờ với Vệ Biên Cương, còn Lương Hạ Mạt thì ngồi bên cạnh quấy rối, thân thể Vệ Biên Cương không được tốt lắm, chín giờ là phải nghỉ ngơi rồi, Trì Đông Chí đỡ ông lên lầu, lại cùng ngồi tán chuyện trong đội, thấy ông có vẻ mệt mỏi liền đi xuống lầu.
Lúc tắm rửa xong đi ra ngoài. Lương Hạ Mạt đã trần truồng nằm ở trên giường đợi cô, đừng nhìn thấy anh ban ngày mặc quân trang, một thân đầy khí chất, còn khi ở cùng cô đều thiếu thốn quần áo. Anh biết nhất định Trì Đông Chí sẽ tức giận, chạy đến giường lớn xốc chăn chui vào, để lại cho anh tấm lưng.
Lương Hạ Mạt nghiêng người lại đè cô dưới thân, ôm lấy mặt cô dùng sức mà hôn, níu chặt quần áo của cô mà điên khùng kéo xuống, “Vợ có nhớ anh không? Mau cởi quần áo ra để làm việc chính nào.”
Trì Đông Chí liền xong tay đấm anh, “Ngoài việc cởi quần áo ra thì anh còn biết cái gì nữa không? Lăn xa một chút.”
Lương Hạ Mạt mạnh mẽ bẻ cánh tay cô, Trì Đông Chí bẻ ngược lại, mà cái này cũng là do Lương Hạ Mạt dạy cô, ngay từ đầu đã bị anh đè lên, tức giận gào lên, “Lương Hạ Mạt, anh có yên cho em ngủ không, nếu không thì em sẽ đi.” Nói xong liền bước xuống giường đi đến ghê sofa ngủ.
Lương Hạ Mạt vội vàng kéo cô trở lại, “Đi đâu vậy?”
“Ngủ trên sofa có được không? Không thể trêu vào anh được mà em cũng trốn không xong!”
“Nói xạo.” Lương Hạ Mạt thay đổi bộ dạng đáng thương thành bộ mặt gia trưởng, đẩy hai bên đầu gối cô rồi chen chân vào, hung dữ, “Em là vợ của anh, không ngủ với anh là tội khó tha. Anh buồn bực, rốt cuộc là em khó chịu gì với anh?”
Trì Đông Chí cũng tức điên lên, từ nhỏ anh đều như vậy, hôn cô, ngủ với cô, ức hiếp cô như một lẽ đương nhiên, anh đã từng một lần khiến cô có cảm giác đang được ban ơn.
Song khi đó còn nhỏ tuổi, xem nhẹ bản chất, cho anh cơ hội xem thường bản thân. Đột nhiên Trì Đông Chí cảm thấy bất lực, cô vĩnh viễn không thể nhìn thấu con người Lương Hạ Mạt, anh chưa từng nói yêu cô, nhưng lại không bao giờ muốn rời xa thân thể cô, vấn đề này tựa như một câu đố từ ngàn xưa.
Thỉnh thoảng cô sẽ phát hiện ra rằng, Lương Hạ Mạt đối với Thẩm Linh cũng giống như Tô Nhượng đối với cô, có chút gì đó tương tự nhau. Ở trước mặt cô thái độ của Lương Hạ Mạt dành cho Thẩm Linh luôn có chút ái muội không rõ ràng, nhưng trước giờ lại không phủ nhận hoặc thừa nhận rằng bản thân thích Thẩm Linh, cho nên Trì Đông Chí lại có thêm nhiều thời gian để xem nhẹ tất cả, xem nhẹ việc anh yên lặng dịu dàng quan tâm đến Thẩm Linh từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Thẩm Linh cần anh, mặc kệ đang ở nơi nào, chỉ cần một cú điện thoại là có thể gọi anh đi.
Trí nhớ của cô rất tốt, nhưng đôi khi, đây cũng không phải là một chuyện tốt.
Trì Đông Chí khẽ thở dài, rốt cuộc cũng nhịn xuống,”Anh có thể để cho em ngủ một giấc yên lành được không? Hiện nay tỉ lệ phát hiện ra các vụ án rất cao, hôm nay em rất mệt.”
Suy cho cùng thì Lương Hạ Mạt cũng không phải là một người hoàn toàn vô nhân tính, hôn cô vài cái rồi mới không tình nguyện xoay người nằm sang một bên, bàn tay vẫn không thành thật di chuyển từ phía sau lưng cô ra đến trước ngực bắt đầu vuốt ve, trái tim đập nhanh kịch liệt, nửa ngày cũng không thấy dừng lại.
Ngủ đến đêm Lương Hạ Mạt cũng đã làm rồi, Trì Đông Chí cũng không nghĩ rằng anh sẽ bỏ qua cho mình, nằm ở đây chỉ cần cô không từ chối thì cái người bên cạnh cũng dám làm việc này trong phòng thay quần áo, muốn thối lui nhưng cơ thể đều trì trệ.
Lương Hạ Mạt làm rất kích động, tiến vào từ phía sau, lại vẫn lưu luyến mà hôn lên tấm lưng cô, đó là nơi mẫn cảm nhất của cô, vốn không có tâm tình nhưng cũng bị anh khơi dậy vài phần. Lần thứ nhất âm thanh hừ nhẹ khẽ tràn ra từ trong miệng, rõ ràng cảm thấy anh càng kịch liệt hơn, thân thể bị cuốn đi, hai chân bị mở rộng ra, ra chạm vào vùng xương chậu khiến cô run rẩy hơn.
Trì Đông Chí đã mất đi khái niệm về thời gian, cuối cùng là cũng không biết anh đã làm bao lâu, chỉ nhớ rõ lần cuối đùa nghịch xoay lưng cô lại đặt lên chân anh, nụ hôn dừng lại ở phía sau lưng, bàn tay nắm lấy bộ ngực mềm mại, tiến vào sâu hơn.
Cô dùng lấy hơi sức cuối cùng mở mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, thật đen, thời khắc trước bình minh là màn đêm tối mịt, cũng giống như mối quan hệ của hai người họ, tương lai sau này, chỉ nhìn thấy một giải đất màu xám tro, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, nhẫn tâm bước qua nhau, mới có thể nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.
Rất nhiều năm trước vào khoảng thời gian thời kỳ vừa kết hôn, hai người họ cũng từng chiến đấu kịch liệt tại căn phòng này, khi đó cô nguyện ý bỏ qua sự bối rối trên khuôn mặt anh, cuối cùng ôm lấy thắt lưng anh làm nũng, “Anh có yêu em không?”
Câu trả lời của anh là, “Cái này còn phải hỏi sao?”
“Vậy anh có lên giường cùng người khác không?”
“Anh chỉ lên giường với em.”
Đáp án thứ hai đã thành công khiến cô thỏa mãn, tự động đem đáp án thứ nhất thành một câu ‘yêu’. Vì thế mà cô cười rất hạnh phúc, “Em cũng yêu anh, chỉ lên giường với anh, cả đời này sẽ không để người khác ức hiếp anh.”
Cô chưa từng nghe thấy từ trong miệng anh một câu ‘yêu, cô luôn tự cho là mình đúng đến khi Thẩm Linh quay về và vạch trần mặt nạ của đoạn tình cảm này, gỡ ra và ném trước mặt mọi người, ném lên đoạn dây đã căng, ép cô không thể yêu mà cũng không thể hận, luyến tiếc rời đi, nếu tiếp tục kéo dài sẽ trở nên điên loạn, mà anh cũng thừa nhận với cô đó là hành hạ, không có cảm giác.
Trì Đông Chí lau nước mắt, tìm đến môi anh, nhẹ nhàng đặt vào đó ấn ký của bản thân, tất cả đều cho anh…..tình yêu của em.
Từng vì anh mà bùng cháy, nhưng cũng tự lành lặn vì anh.
Nhiều năm trôi qua, em vẫn chưa từng hối hận!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
326 chương
15 chương
23 chương
61 chương