Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển
Chương 20
CHƯƠNG 20
Đưa tay tắt vòi nước đi, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Kim Tại Trung tim đập “thình thịch”, xoay đầu liền thấy Trịnh Duẫn Hạo đang mặc áo choàng tắm đi vào, liền gấp gáp xoay người lại đừng yên tại chỗ không biết phải làm gì. Trịnh Duẫn Hạo cứ đi thẳng đến trước mặt Kim Tại Trung, nhìn vào mắt cậu, mắt của Kim Tại Trung đảo sang trái lại sang phải, cuối cùng cụp mắt lại. Lúc Trịnh Duẫn Hạo đưa tay giữ lấy eo cậu, cúi người xuống muốn hôn lên môi cậu, Kim Tại Trung khẩn trương đứng thẳng lưng, theo thói quen xoay đầu sang một bên. Khoảng ba giây, Kim Tại Trung cảm thấy đôi tay đang giữ lấy eo mình thả lỏng ra, môi của Trịnh Duẫn Hạo cũng không có hôn tới. Cho đến khi Kim Tại Trung nghe thấy tiếng bước chân rời đi, lúc cậu quay đầu nhìn, thì Trịnh Duẫn Hạo đã ra khỏi và đóng cửa phòng tắm lại. Kim Tại Trung đứng lặng trong phòng tắm, cho đến khi cảm thấy lạnh mới lấy áo choàng tắm khoác đại lên rồi đi ra ngoài.
Lúc Kim Tại Trung đi ra lau khô tóc, thì Trịnh Duẫn Hạo đã nằm trên giường. Càng nhìn lưng của Trịnh Duẫn Hạo càng tức giận, tắt đèn, nằm phịch lên giường, đắp chăn của mình, mở to mắt nhìn căn phòng đen như mực, cuối cùng không chống lại được đồng hồ sinh học, nên đã nhắm mắt đi ngủ. Chính vào lúc Kim Tại Trung ngủ không được bao lâu, Trịnh Duẫn Hạo nằm bên kia của chiếc giường mở mắt, nhẹ nhàng xoay người về phía Kim Tại Trung, môi động đây không biết nói gì đó, cũng nhắm mắt ngủ. Vào lúc hơn hai giờ sáng, chiếc điện thoại trên tủ đầu giường của Trịnh Duẫn Hạo rung lên. Trịnh Duẫn Hạo ngồi dậy cầm điện thoại lên, mở đèn đầu giường, nhìn Kim Tại Trung đang ngủ say, xoay người đi ra lan can nghe điện thoại. “A Huy, chuyện gì?” “…..”
“Ngươi đợi ở dưới, ta lập tức xuống.”
Cúp điện thoại, Trịnh Duẫn Hạo đi vào phòng tự chỉnh lý lại bản thân, trở về bên giường kéo ngăn kéo của tủ đầu giường, từ trong đó lấy bút và giấy, sau khi ghi một cậu trên giấy, đi đến một bên khác của chiếc giường đặt tờ giấy trên tủ đầu giường, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán của Kim Tại Trung, sau đó tắt đèn, lặng lẽ đi ra khỏi phòng. Xuống tới lầu một, Dương Húc Huy, Đặng Dũng, Đào Chí Cương đều ở đó.
“Đại ca.”
“Ân. Có thể đi rồi. A Chí, A Dũng hai người ở lại, việc trước đây ta giao cho hai ngươi ngày mai bắt đầu.”
“Vâng.”
“A Huy, chúng ta đi.”
“Vâng.”
Trên màn hình là hình ảnh của một người nữ nhân xinh đẹp trên mặt trang điểm tinh tế, quần áo hở hang, làm lộ ra một nửa bộ ngực đồ sộ.
“Chính là người nữ nhân này?”
“Vâng, đại ca, cô ta là lần thứ ba đến chỗ chúng ta, hai lần trước bài đều thắng, lấy đi rất nhiều tiền của chúnng ta. Bọn em vẫn luôn chú ý đến cô ta, nhưng cũng không phát hiện cô ta gian lận.”
“Chuyển sang màn hình chính, đưa ống kinh gần hơn.”
“Vâng.”
Trong phòng quản chế, Trịnh Duẫn Hạo nhìn người nữ nhân trên màn hình, Dương Húc Huy cùng những người khác đứng sau lưng hắn, không ai nói gì, chỉ có âm thanh ồn áo của sòng bài truyền ra từ loa.
“Người phụ nữ thứ hai bên trái cô ta, ngươi nam nhân thứ hai cùng người nam nhân thứ năm bên phải, lúc cô ta xuất hiện cũng cùng xuất hiện?”
“…Bọn em, không có chú ý.”
“Lấy băng của hai ngày trước ra kiểm tra.”
Băng vừa phát ra, trên màn hình quả nhiên có ba người Trịnh Duẫn Hạo nói trước đó.
“Chơi trò chơi trí thông minh với ta! Điều tra rõ cô ta là ai chưa?”
“ Là thiên kim của Hùng lão đại, Hùng Văn Kha, sinh viên ưu tú khoa tóan học của trường Cambridge.”
“Thông báo cho Hùng lão đại.”
“Vâng.”
..
“Buông ta ra, không được động tay động chân với ta, các ngươi không biết thế nào gọi là tôn trọng nữ nhân hay sao? Ta là khách của các ngươi.”
Bị hai người đàn ông cao to giữ lại, Hùng Văn Kha không ngừng nói, thân thể cũng không ngừng vùng vẫy, nhưng lại kịch liệt, như đang giả vờ. Không lâu sau khi vào một căn phòng hai người đàn ông nới lỏng tay ra, Hùng Văn Kha lảo đảo suýt chút té ngã. Vừa định mở miệng nói, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi trên chiếc ghế sopha trước mặt liền lập tức khép miệng lại.
“Hùng tiểu thư, ngươi là người thông minh, bọn ta liền nói rõ. Trí tuệ thông minh của ngươi dường như đã đặt sai chỗ.”
“Trịnh đại ca, em không hiểu anh đang nói gì.”
Trịnh Duẫn Hạo nhếch môi, lộ ra nụ cười sắc xảo, đứng dậy.
“Đưa họ vào đây.”
Không lâu sau, ba người còn lại đều bị lôi vào phòng, Hùng Văn Kha sau khi trắng bệch mặt, liền thay vào một nụ cười xinh đẹp ngọt ngào.
“Trịnh đại ca, Văn Kha chỉ là ham chơi một chút, không phải thật, mục đích của ta đâu phải thắng tiền, ta có thể trả lại số tiền trước đây thắng được cho anh, thật đấy.”
“Oh, vậy mục đích thật sự của cô là gì?”
Nhìn nụ cười mê hoặc trên mặt Trịnh Duẫn Hạo, Hùng Văn Kha đỏ mặt, đi đến bên Trịnh Duẫn Hạo, bộ ngực đồ sộ tựa lên cánh tay của Trịnh Duẫn Hạo, khẽ mở miệng:
“Trịnh đại ca thông minh như vậy, sao không biết người ta muốn gây sự chú ý với anh.”
Trịnh Duẫn Hạo dùng tay nâng cằm cô ta lên, nụ cười lại thêm phần mê hoặc.
“Thật sao? Nhưng tôi chỉ có hứng thú với trinh nữ.”
Nụ cười mê hoặc trên môi Trịnh Duẫn Hạo không thay đổi, nhưng ánh mắt trong thoáng chốc đã trở nên lạnh lùng, Hùng Văn Kha không tự giác run lên.
“Đại ca, Hùng lão đại tới rồi.”
“Mời ông ta vào.”
Trịnh Duẫn Hạo nói xong trở về ngồi trên sopha, không nhìn Hùng Văn Kha thêm lần nào nữa.
“Ngươi vừa về nhà vài ngày đã chạy đến đây gây náo loạn! Đây là nơi ngươi có thể chơi đùa sao?!”
Hùng Quốc Bình phụ thân của Hùng Văn Kha đi đến trước mặt cô ta lớn tiếng giảng đạo, mắng xong liền quay về phía Trịnh Duẫn Hạo.
“Trịnh lão đại, Văn Kha còn nhỏ, thích chơi đùa, vẫn chưa rõ quy định trên đạo, hy vọng ngài nể mặt tôi mà giơ cao đánh khẽ, thủ hạ lưu tình.”
“Hùng lão đại, giao tình của ngươi và Bang Băng Diễm trong lòng tôi hiểu rõ. Nhưng đặt quy định ở đây, ta nói không giữ lời, thì từ nay huynh đệ bên dưới có còn nghe lời ta nữa không, không phải sao?”
“….”
Hùng Quốc Bình đã là người hơn 50 tuổi, đứng trước mặt Trịnh Duẫn Hạo vẫn cúi người, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
“Tuy rằng trên đạo đều nói ta “tuyệt tình”, nhưng ta không phải một chút nhân từ cũng không có. Cô ta đã chịu trả tiền lại, tuổi còn trẻ, bọn ta cùng Hùng lão đại giao tình cũng khá tốt, nên ta sẽ tha cho đôi mắt của cô ta, nhưng hình phạt vẫn phải có.”
Trịnh Duẫn Hạo vừa nói xong, nghiêng đầu nhìn thuộc hạ đứng bên cạnh, người đó gật đầu tuân lệnh đi đến trước mặt Hùng Văn Kha, trong lúc cô ta vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra,“bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp”tám cái bạt tay hạ xuống trên khuôn mặt của cô ta, sau cái bạt tai cuối cùng, Hùng Văn Kha ngã rạp trên mặt đất, khoé miệng chảy máu.
“Hùng lão đại, ta nghĩ ta nễ mặt ngươi như vậy cũng đủ rồi.”
‘Vâng. Cảm tạ Trịnh lão đại, ta sẽ cho người đem số tiền đó tới cho ngài.”
Hùng Quốc Bình nói xong liền kéo con gái của mình ra ngoài, còn ba người “đồng bọn” của Hùng Văn Kha trợn mắt nhìn cô ta bị bố mình lôi ra ngoài, bản thân đứng tại chỗ không dám cử động: Người nam nhân ngồi trên sopha thật đáng sợ!
“Các ngươi không cần sợ. Các ngươi chỉ cần dùng lực mạnh nhất tự tát bản thân hai bạt tay, để cho bản thân nhớ rõ sau này đừng ở trên địa bàn của ta chơi cái trò này. Đánh xong các người có thể đi, số tiền bản thân kiếm được thì cứ giữ lấy.”
Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, đi ra từ cửa khác.
“Đại ca, phòng đã chuẩn bị xong, có cần đi nghỉ ngơi trước không ạh?”
“Không cần, trực tiếp trở về. Các ngươi sau này phải thông minh một chút, nhìn mà học hỏi, đừng có vì những chuyện nhỏ nhặt như thế mà bắt ta phải từ San Francisco đến đây.”
“Vâng.”
.
Hùng Văn Kha đưa tay ôm lấy khuôn mặt xưng tấy của mình, nhưng không dám chạm vào, vì chỉ cần đụng một cái thì sẽ càng đau hơn, lớp trang điểm trên mặt sớm đã bị nước mắt làm nhoà.
“Bố~~ Người ta biết sai rồi, người đừng giận mà.”
“Ngươi cũng biết sai? Địa bàn của Trịnh Duẫn Hạo là nơi ngươi có thể chơi đùa hay sao, hả? May mà người ta nể mặt bố ngươi, nếu không hai con mắt của ngươi cũng không biết đã đi đâu rồi!”
“Người ta đâu có chơi đùa, con chỉ định gây sự chú ý của hắn, tiếp cận hắn. Con không tin với điều kiện của con, hắn lại không động lòng! Bố nghĩ xem, nếu như Trịnh Duẫn Hạo trở thành con rể của bố, còn có ai dám lớn tiếng với bố?”
“Ngươi nằm mơ giữa ban ngày cũng phải chân thật một chút! Ngươi tưởng lam sắc tường vi ngươi muốn làm thì có thể làm sao! Cho dù bây giờ ngươi muốn làm cũng không kịp rồi, hải lam tường vi của nhiệm kì này đã xuất hiện, vị trí của vợ hắn đã sớm có người ngồi rồi!”
“Cái gì?! Ui da!!”
Hùng Văn Kha kích động nên quên mất vết thương trên mặt.
“Bố nói đã có hải lam tường vi rồi? Làm sao có thể! Những người đàn bà có quan hệ với Trịnh Duẫn Hạo con đều đã từng điều tra, không có một người đủ tư cách, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là bạn giường! Con cũng không tin khiếu thẩm mỹ của Trịnh Duẫn Hạo lại thấp như vậy!”
“Tin này là đoạn thời gian trước Bang Băng Diễm truyền ra, không biết hải lam tường vi sẽ quản lí cái gì. Còn nữa, ngươi đừng quên, Trịnh Duẫn Hạo hắn ta vẫn thích nam nhân.”
“Bố, bố nói là, tường vi của hắn là nam nhân?”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
19 chương
11 chương
37 chương
68 chương
171 chương
61 chương
51 chương