Đỗ xe trên một con phố bụi bặm tại thị trấn nhỏ Marina, nằm cách Monterey năm dặm về phía bắc, Dance chỉ có một mình trong chiếc Crown Vic của cô và đang nói chuyện điện thoại cùng TJ. “Về Brubaker?” cô hỏi. “Không có tiền sử tội phạm,” anh ta thông báo. Và buổi làm việc - cũng như bằng chứng ngoại phạm - của ông ta với FBI đã được xác minh. Ông ta vẫn có thể thuê ai đó làm việc cho mình, song thông tin vừa rồi quả thực đã đưa vị doanh nhân rời khỏi ghế nóng. Sự chú ý giờ đây được tập trung vào nhân vật Brubaker đã cung cấp tên cho cô. Cái tên trên tờ giấy là Clint Avery, và ngay lúc này đây, cô đang tận mắt nhìn vào ông ta từ khoảng cách chừng một trăm yard[1], xuyên qua một hàng rào lưới mắt cáo trên đỉnh có chăng dây thép gai bao quanh khu vực công ty xây dựng quy mô của ông ta tọa lạc. [1. Yard: Đơn vị đo chiều dài, tương đương 0.915m.] Cái tên Avery chưa bao giờ xuất hiện như một nhân vật có liên quan tới cuộc điều tra. Vì một lý do rất hợp lẽ: Ông chủ xây dựng chưa bao giờ đăng bài trên blog và Chilton cũng chưa bao giờ viết về ông ta trên Bản tin. Nghĩa là chưa viết thẳng tận tên. Chủ đề Con đường lát gạch vàng đã không nói ra cụ thể tên Avery. Song lại đặt câu hỏi về quyết định của chính quyền cho xây tuyến xa lộ cũng như quá trình đấu thầu, và một cách bóng gió cũng chỉ trích nhà thầu - mà đáng ra Dance phải biết đó là Avery Construction, vì cô đã bị một toán công nhân của công ty này chặn lại cạnh công trường xây dựng tuyến xa lộ khi đang trên đường tới trường học hè của Caitlin Gardner hai hôm trước. Cô đã không hề liên hệ hai việc này với nhau. Lúc này, TJ Scanlon đang nói với cô, “Có vẻ Clint Avery có liên quan tới một công ty từng bị điều tra vì sử dụng vật liệu kém chất lượng năm năm trước. Cuộc điều tra bị đóng lại thực sự quá nhanh. Nhiều khả năng bài phóng sự của Chilton sẽ khiến nó được mở lại.” Một động cơ rất tốt để giết ông ta, Dance tán thành. “Cảm ơn, TJ. Tốt lắm… Và Chilton đã đưa cho cậu danh sách các đối tượng nghi vấn khác?” “Phải.” “Có ai đó nổi bật không?” “Đến giờ thì chưa, thưa sếp. Nhưng tôi rất mừng vì mình không có lắm kẻ thù như ông ấy.” Cô bật cười trong chốc lát, và hai người ngắt liên lạc. Từ xa, Dance tiếp tục quan sát Clint Avery. Cô đã xem các bức ảnh của ông ta cả chục lần - trên bản tin và trên báo. Thật khó bỏ qua người đàn ông này. Cho dù chắc chắn đã từng vượt qua ngưỡng triệu phú nhiều lần, ông ta vẫn ăn mặc hệt như bất cứ công nhân nào khác: áo sơ mi xanh cài đầy bút trên túi ngực, quần bảo hộ màu nâu vàng, đi ủng. Hai tay áo sơ mi được xắn lên và cô nhìn thấy một hình xăm trên cẳng tay rám nắng. Bàn tay ông ta cầm một cái mũ bảo hộ màu vàng. Bên hông đeo một chiếc bộ đàm to. Cô sẽ không ngạc nhiên nếu thấy một khẩu súng lục; khuôn mặt to bè kèm bộ ria rậm làm ông ta trông khá giống với một tay xạ thủ. Cô nổ máy và lái qua cổng. Avery để ý thấy chiếc xe của cô. Ông ta hơi nheo mắt lại và dường như nhận ra ngay lập tức đây là một chiếc xe công vụ. Ông chủ thầu xây dựng kết thúc cuộc trao đổi với một người đàn ông mặc áo khoác da, người kia quay đi. Rất hối hả. Cô dừng xe. Avery Construction là một công ty nghiêm túc, tận tụy cho một mục đích: Xây dựng các công trình. Những khu nhà kho lớn tích trữ vật liệu xây dựng, xe ủi, máy xúc, xe tải và xe jeep. Có cả một nhà máy bê tông ngay tại chỗ những công trình trông như nhà xưởng với khung kim loại và gỗ, những bồn diesel lớn sẵn sàng tiếp nhiên liệu cho các loại xe, những căn nhà tiền chế hình vòm bán nguyệt và các kho hàng. Khu văn phòng chính được tạo thành từ một số tòa nhà chức năng lớn, tất cả đều thấp. Chưa có nhà thiết kế đồ họa hay phong cảnh nào được tham dự vào việc kiến tạo nên Avery Construction. Dance xưng danh. Ông chủ công ty tỏ thái độ niềm nở và bắt tay cô, những nếp nhăn hằn sâu vào khuôn mặt rám nắng quanh đôi mắt trong khi ông ta nhìn vào thẻ công vụ của đối phương. “Ông Avery, chúng tôi hy vọng ông có thể giúp. Hẳn ông cũng đã biết về các vụ tội ác xảy ra mới đây quanh khu vực Bán đảo Monterey?” “Tên Sát Nhân Đeo Mặt Nạ, cậu nhóc đó, tôi biết chứ. Nghe nói hôm nay vừa có người bị giết. Thật kinh khủng. Tôi có thể giúp gì được cho cô?” “Kẻ sát nhân để lại những cây thập tự ở ven đường như lời cảnh cáo rằng hắn sẽ còn gây ra thêm tội ác nữa.” Avery gật đầu. “Tôi đã xem qua chuyện đó trên bản tin.” “Vậy đấy, chúng tôi đã nhận ra một điều kỳ lạ. Có một số trong những cây thập tự này được để lại gần địa điểm các dự án xây dựng của ông.” “Thật vậy sao?” một cái cau mày, lông mày ông ta co lại đáng kể. Xuất phát từ phản ứng với tin tức chăng? Dance không rõ nữa. Avery định quay đầu, song lại thôi. Có phải ông ta vừa định nhìn về phía người cộng tác mặc áo khoác da của mình một cách vô thức? “Tôi có thể giúp bằng cách nào đây?” “Chúng tôi muốn nói chuyện với một số nhân viên của ông để xem họ có phát hiện ra điều gì bất thường hay không.” “Chẳng hạn?” “Người qua đường có thái độ cư xử khác lạ, những đồ vật không bình thường, có thể là vết lốp xe đạp hay vết chân ở khu vực đã được phong tỏa để xây dựng. Đây là một danh sách các địa điểm,” cô đã viết ra vài nơi trước đó khi ngồi trong xe. Với vẻ quan ngại lộ rõ trên khuôn mặt, ông ta nhìn qua bản danh sách, sau đó nhét tờ giấy vào túi áo sơ mi và khoanh hai tay lại. Bản thân cử chỉ này không có nhiều ý nghĩa lắm trong ngôn ngữ cơ thể, vì cô không kịp có thời gian để ghi nhận một vạch ranh giới. Nhưng khoanh tay và gác chéo chân là những cử chỉ phòng vệ và có thể thể hiện tâm trạng không thoải mái. “Cô muốn tôi cung cấp một danh sách các nhân viên từng làm việc gần những nơi đó? Kể từ khi các vụ giết chóc bắt đầu, tôi đoán là vậy.” “Chính xác. Đó sẽ là một sự giúp đỡ lớn lao.” “Tôi chắc cô muốn có nó sớm chừng nào hay chừng ấy.” “Càng sớm càng tốt.” “Tôi sẽ làm những gì có thể.” Cô cảm ơn ông chủ thầu và quay trở lại xe, sau đó lái xe rời khỏi bãi để ra ngoài đường. Dance dừng lại cạnh một chiếc Honda Accord màu xanh sẫm đậu gần đó. Cô đang đi xe theo chiều ngược lại, vậy nên cửa sổ xe để mở của cô cách cửa xe Rey Carraneo hai foot. Anh ta ngồi sau tay lái chiếc Honda, tay áo sơ mi xắn cao, không đeo cà vạt. Trước đây cô mới chỉ trông thấy anh ta ăn mặc thoải mái thế này hai lần: Trong một buổi picnic của văn phòng và một buổi tiệc barbecue rất kỳ cục tại nhà Charles Overby. “Ông ta ngậm mồi rồi,” Dance nói. “Tôi không rõ ông ta có mắc câu không.” “Ông ta phản ứng thế nào?” “Khó lòng đánh giá được. Tôi không có thời gian ghi nhận vạch ranh giới. Nhưng cảm nhận của tôi là ông ta đã cố gắng để tỏ vẻ bình tĩnh và hợp tác. Ông ta lo lắng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Tôi không được chắc chắn đến thế về một trong những trợ thủ của ông ta,” cô mô tả lại người đàn ông mặc áo khoác da. “Nếu có ai trong hai người rời khỏi công ty, hãy bám sát.” “Rõ, thưa sếp.” ~*~ Patrizia Chilton mở cửa và gật đầu với Greg Ashton, người được chồng bà gọi là “Blogger Số Một” - theo phong cách đáng mến nhưng có pha chút khó chịu của Jim. “Chào Pat,” Ashton nói. Cả hai bắt tay. Người đàn ông mảnh khảnh, mặc chiếc quần vải màu nâu vàng đắt tiền và một cái áo khoác thể thao rất diện, hất hàm về phía chiếc xe tuần cảnh đỗ ngoài đường. “Anh chàng cảnh sát đó? Anh ta chẳng chịu hé răng nói gì cả. Anh ta có mặt ở đây vì mấy vụ giết người phải không?” “Họ chỉ đang đề phòng.” “Tôi có theo dõi vụ việc. Chắc hẳn hai anh chị phải rất khó chịu.” Người phụ nữ mỉm cười kiên cường, “Nói thế còn là nhẹ. Đó quả là một cơn ác mộng.” Bà thích có thể bày tỏ cảm giác của mình vì không phải lúc nào cũng làm được điều đó với Jim. Người vợ được tin là cần động viên và ủng hộ chồng. Kỳ thực, nhiều khi bà cũng nổi cáu với vai trò một phóng viên điều tra không biết ngừng nghỉ của ông. Công việc đó quan trọng, bà hiểu, nhưng đôi lúc chỉ đơn giản là bà ghét cái blog đó. Còn bây giờ… Điều đó gây nguy hiểm cho cả gia đình và buộc họ phải chuyển tới một khách sạn! Sáng nay bà đã phải nhờ ông anh trai, một người vạm vỡ từng là nhân viên bảo vệ ở trường đại học, tháp tùng mấy cậu con tới trại hè ban ngày của chúng, rồi ở đó và đưa bọn trẻ về. Bà chốt cửa lại sau lưng họ. “Tôi có thể mời anh thứ gì đó chứ?” Patrizia hỏi Ashton. “Không, không, cảm ơn chị, tôi ổn cả.” Patrizia dẫn vị khách tới trước cửa phòng làm việc của chồng, đôi mắt bà nhìn ra sân sau qua một khung cửa sổ lớn ngoài sảnh. Một chút lo lắng nhói lên trong lồng ngực. Có phải bà đã thấy thứ gì đó trong bụi cây sau nhà không? Có phải đó là một dáng người không? Người phụ nữ dừng bước. “Có gì không ổn sao?” Ashton hỏi. Tim bà đang đập dữ dội. “Tôi… Không gì cả. Có lẽ chỉ là một con hươu thôi. Tôi phải nói rằng tất cả vụ việc này đã làm thần kinh tôi chấn động mạnh.” “Tôi không thấy gì cả.” “Nó đi rồi,” người phụ nữ nói. Nhưng có thật thế không? Bà không thể đoán chắc. Dẫu vậy, bà vẫn không muốn làm vị khách bị hoang mang. Hơn nữa, tất cả cửa sổ và cửa ra vào đều đã được khóa. Hai người đến phòng làm việc của chồng Patrizia và bước vào trong. “Anh yêu,” bà nói, “Greg đến này.” “A, vừa đúng giờ.” Hai người đàn ông bắt tay nhau. Patrizia ngỏ lời, “Greg nói anh ấy không muốn dùng gì. Còn anh thì sao, anh yêu?” “Không cần đâu, anh ổn cả. Thêm trà nữa là anh sẽ vô phòng vệ sinh trong suốt cuộc gặp mất.” “Được rồi, tôi sẽ để cho hai anh đàn ông các vị làm việc của mình và quay lại với việc đóng gói đồ.” Tim bà lại chùng xuống khi nghĩ đến chuyện phải chuyển tới một khách sạn. Bà ghét bị đẩy ra khỏi ngôi nhà của chính mình. Ít nhất các con trai bà sẽ coi đó là một chuyến phiêu lưu. “Thực ra,” Ashton nói, “nán lại một phút đã, Pat. Tôi sẽ quay một video về hoạt động của Jim để đưa lên trang của mình. Tôi muốn có cả chị vào nữa.” Ông ta đặt chiếc cặp của mình lên bàn rồi mở ra. “Tôi ư?” Patrizia ngỡ ngàng. “Ồ, không. Tôi còn chưa làm tóc. Thậm chí còn chưa trang điểm.” Ashton nói, “Trước hết, trông chị rất tuyệt. Nhưng điều quan trọng hơn cả, viết blog không liên quan gì đến kiểu tóc hay trang điểm. Nó liên quan tới sự chân thực. Tôi đã quay rất nhiều video như thế này và chưa bao giờ để ai đó thoa son môi.” “À, nếu vậy thì tôi đoán là được,” Patrizia đáp lơ đãng, vẫn tiếp tục nghĩ ngợi về chuyển động khi nãy nhìn thấy sau nhà. Bà đáng ra nên báo lại chuyện đó với người cảnh sát gác trước cửa. Ashton bật cười. “Dù sao cũng chỉ là quay bằng webcam thôi, với độ phân giải trung bình,” ông ta giơ lên một máy quay nhỏ. “Anh sẽ không đưa ra câu hỏi với tôi chứ?” người phụ nữ chợt trở nên hốt hoảng trước ý nghĩ này. Chỉ riêng blog của Jim đã có hàng trăm nghìn người đọc. Blog của Greg Ashton rất có khả năng còn nhiều hơn nữa. “Tôi sẽ chẳng biết phải nói gì đâu.” “Như thế nghe sẽ gượng gạo quá. Hãy chỉ cần nói về cảm tưởng khi kết hôn với một người viết blog thôi.” Ông chồng bật cười. “Tôi dám cược là cô ấy sẽ có rất nhiều điều để nói đấy.” “Chúng ta có thể quay bao lâu tùy ý anh.” Ashton dựng lên một cái giá ba chân ở góc phòng rồi lắp máy quay trên đó. Jim thu dọn bàn làm việc của ông ta, sắp xếp lại hàng chục chồng báo và giấy tờ. Ashton bật cười và xua xua một ngón tay. “Chúng ta muốn nó chân thực, Jim.” Thêm một tiếng cười nữa. “Được thôi. Cũng công bằng lắm,” Jim để nguyên báo và tạp chí lại như cũ. Patrizia ngắm nhìn chính mình trong một tấm gương trang trí nhỏ treo trên tường, dùng các ngón tay lướt vội qua mái tóc. Không, bà quyết định đầy thách thức. Kiểu chi bà cũng sẽ chỉnh trang lại mình một chút, cho dù vị khách có nói gì đi nữa. Người phụ nữ quay lại để nói với Ashton điều đó. Bà chỉ có một khoảnh khắc để chớp mắt, và không có thời gian để bảo vệ bản thân khi Ashton đấm thẳng vào má bà, va chạm dữ dội với phần xương, làm rách toạc da và hất Patrizia xuống sàn. Mắt mở to kinh hoàng và sững sờ, Jim bật dậy về phía vị khách. Và đứng im như hóa đá khi Ashton gí một họng súng vào mặt ông ta. “Không!” Patrizia kêu lên, cố loạng choạng đứng dậy. “Đừng làm hại anh ấy!” Ashton đưa cho Patrizia một cuộn băng dính và ra lệnh cho bà trói hai tay ông chồng ra sau lưng. Người phụ nữ do dự. “Làm ngay!” Hai bàn tay run lẩy bẩy, nước mắt giàn giụa, trong tâm trạng rối bời, Patrizia làm theo những gì bà được ra lệnh. “Anh yêu,” bà thì thầm trong lúc trói đôi tay ông chồng vào sau ghế. “Em sợ lắm.” “Hãy làm những gì anh ta bảo,” người chồng nói rồi liếc mắt nhìn Ashton. “Chuyện quái quỷ gì thế này?” Ashton tảng lờ ông ta và túm tóc Patrizia lôi tới góc phòng. Người phụ nữ kêu thét lên, nước mắt ròng ròng. “Không... không. Đau quá. Không!” Ashton cũng dùng băng dính trói tay bà lại. “Ông là ai?” Jim thì thầm. Nhưng Patrizia Chilton có thể tự trả lời câu hỏi đó. Greg Ashton chính là Kẻ Sát Nhân với cây thập tự ven đường. Ashton để ý thấy Jim nhìn ra ngoài. Hắn lẩm bẩm, “Gã cảnh sát ư? Hắn chết rồi. Sẽ không có kẻ nào giúp các người đâu.” Ashton chĩa máy quay vào khuôn mặt kinh hoàng tái nhợt với đôi mắt đầm đìa của Jim. “Mày muốn có thêm người theo dõi Bản tin quý hóa của mình đúng không, Chilton? Được, mày sẽ có. Tao cược lần này sẽ là một kỷ lục. Tao không nghĩ trước đây chúng ta từng có dịp nhìn thấy một người viết blog bị giết trước webcam.”