Cây Thập Tự Ven Đường
Chương 30
Vừa trò chuyện qua điện thoại, Kathryn Dance vừa phóng nhanh tới trước ngôi nhà của James Chilton ở Carmel. Trong lúc đỗ xe, cô nói với người gọi rồi ngắt máy. “Một lần nữa, xin cảm ơn.”
Nữ đặc vụ xuống xe, bước tới chiếc công vụ của Sở Cảnh sát hạt Monterey, trong đó có một nhân viên đang ngồi cảnh giới.
Cô lại gần anh ta. “Chào, Miguel.”
“Đặc vụ Dance, cô thế nào? Mọi thứ vẫn yên tĩnh ở đây.”
“Tốt. Ông Chilton quay về rồi phải không?”
“Vâng.”
“Anh có thể giúp tôi một việc không?”
“Tất nhiên.”
“Hãy ra khỏi xe và đứng đây, có thể tựa người vào cửa, để mọi người trông thấy rõ anh.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi không rõ. Hãy cứ đứng đây một lát. Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, đừng đi đâu.”
Người cảnh sát có vẻ không chắc chắn lắm song vẫn ra khỏi xe.
Dance bước tới trước và bấm chuông. Con người sành nhạc trong cô nhận ra một nốt hơi sai tông trong âm thanh cuối cùng.
Chilton mở cửa, chớp mắt khi nhìn thấy Dance. “Mọi thứ vẫn ổn cả chứ?”
Sau đó, khi đưa mắt ngoái nhìn ra sau, Dance lấy còng tay của cô ra khỏi bao đựng.
Chilton nhìn xuống. “Cái gì…?” ông ta thảng thốt.
“Quay người lại và đưa hai tay ra sau lưng.”
“Chuyện gì thế này?”
“Ngay lập tức! Làm đi.”
“Đây là…”
Cô nắm lấy vai ông ta và xoay lại. Chilton bắt đầu lên tiếng, song cô chỉ nói, “Suỵt,” và tra còng vào. “Ông bị bắt vì xâm nhập bất hợp pháp bất động sản tư nhân.”
“Cái gì? Của ai?”
“Đất của Arnold Brubaker – địa điểm xây nhà máy khử mặn.”
“Đợi đã, ý cô muốn nói tới chuyện hôm qua?”
“Phải.”
“Cô đã cho tôi về!”
“Khi đó ông chưa bị bắt. Còn bây giờ thì có đấy,” cô nhắc lại những lời cảnh báo với nghi phạm.
Một chiếc Sedan màu sẫm lao nhanh tới trên đường, rẽ vào, chạy theo lối đi rải sỏi dẫn đến ngôi nhà. Dance nhận ra đó là một đội thuộc Tuần cảnh Xa lộ. Hai sĩ quan ngồi trên băng ghế trước - hai người đàn ông lực lưỡng - đưa mắt nhìn Dance với vẻ tò mò và bước ra khỏi xe. Họ nhìn về phía chiếc công vụ của Sở Cảnh sát hạt và cảnh sát viên Miguel Herrera, người đang áp tay lên máy bộ đàm đeo bên hông như thể muốn gọi cho ai đó xem tình hình ra sao.
Hai người mới đến cùng bước về phía Dance và người cô vừa bắt giữ. Họ nhìn thấy còng tay.
Bằng giọng lúng túng, Dance hỏi, “Các anh là ai?”
“À,” người lớn tuổi hơn trong hai sĩ quan cảnh sát nói, “Tuần cảnh Xa lộ California. Bà là ai, thưa bà?”
Cô lục tìm ví trong túi xách tay và đưa thẻ công vụ ra. “Tôi là Kathryn Dance, CBI. Các ông muốn gì ở đây?”
“Chúng tôi tới đây để bắt giữ James Chilton.”
“Can phạm của tôi?”
“Của bà?”
“Đúng thế. Chúng tôi vừa bắt giữ ông ta,” cô đưa mắt về phía Herrera.
“Này, đợi một phút đã,” Chilton gắt lên.
“Im lặng,” Dance ra lệnh.
Người cảnh sát cao cấp hơn nói, “Chúng tôi có lệnh bắt giam James Chilton. Và lệnh tịch thu các máy tính, tài liệu, hồ sơ công việc của ông ta. Bất cứ thứ gì liên quan tới Bản tin Chilton.”
Hai người cảnh sát đưa các tờ lệnh ra.
“Thật lố bịch,” Chilton nói. “Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?”
Dance gằn giọng, “Im lặng,” rồi quay sang hai viên cảnh sát. “Vì tội gì vậy?”
“Xâm nhập bất hợp pháp.”
“Vào đất riêng của Arnold Brubaker phải không?”
“Đúng thế.”
Cô bật cười. “Cũng chính vì lý do ấy mà tôi vừa bắt giữ ông ta.”
Cả hai người cảnh sát đều tròn mắt nhìn cô, rồi ngó sang Chilton, có vẻ như để câu giờ, rồi từng người một đều gật đầu. Hiển nhiên là cả hai người họ đều chưa bao giờ trải qua tiền lệ nào tương tự.
“À,” một trong hai cảnh sát nói, “chúng tôi có một lệnh bắt.”
“Tôi hiểu. Nhưng ông ta đã bị bắt rồi và CBI cũng đã kiểm soát về mặt pháp lý các tài liệu và máy tính của ông ta. Chúng tôi chuẩn bị tịch thu chúng sau vài phút nữa.”
“Đây đúng là một trò ngu ngốc mắc dịch,” Chilton buột miệng.
“Thưa ông, tôi sẽ để tâm đến lời lẽ của ông đấy,” người trẻ hơn, và cũng to con hơn, trong hai nhân viên cảnh sát, nói.
Tất cả cùng im bặt.
Rồi Kathryn Dance vẽ ra một nụ cười trên khuôn mặt. “Đợi đã. Ai đã yêu cầu phát lệnh bắt vậy? Có phải Hamilton Royce không?”
“Đúng thế. Từ văn phòng Chưởng lý tiểu bang ở Sacramento.”
“Ồ, đúng rồi,” Dance cảm thấy nhẹ nhõm. “Tôi xin lỗi, đây là một hiểu nhầm. Tôi là đặc vụ phụ trách điều tra vụ xâm nhập trái phép này, song chúng tôi vướng phải một bản khai có tuyên thệ, và tôi buộc phải trì hoãn việc bắt giữ ông ta. Tôi đã nói chuyện này với Hamilton rồi. Có lẽ ông ấy nghĩ tôi đang quá bận rộn với vụ Cây thập tự ven đường…”
“Hóa ra là tay Sát Thủ Mặt Nạ. Vậy ra bà đang phụ trách vụ đó?”
“Đúng thế.”
“Một vụ thật kỳ quái.”
“Phải, đúng thế,” Dance tán thành. Rồi nói tiếp, “Nhiều khả năng Hamilton cho rằng tôi quá bận rộn với vụ đó nên ông ấy đã quyết định tự xử lý vụ xâm nhập bất hợp pháp.” Đáp lại là một cái gật đầu không mấy tán thưởng. “Nhưng thẳng thắn mà nói, ông Chilton khiến tôi bực đến mức tôi rất muốn tự tay được bấm còng.”
Cô nở một nụ cười với âm mưu làm hai cảnh sát kia xao lãng nhanh chóng.
Rồi Dance nói tiếp, “Đây là lỗi của tôi. Đáng ra tôi phải cho ông ấy biết. Để tôi gọi điện một lát,” cô lấy điện thoại đeo bên thắt lưng ra và bấm số, rồi gật đầu. “Tôi là đặc vụ Dance,” cô nói và giải thích về việc mình đang bắt giữ James Chilton. Sau một chút im lặng. “Tôi đã còng tay ông ta rồi… Chúng tôi để giấy tờ lại chỗ trụ sở… Chắc rồi,” cô gật đầu. “Tốt,” Dance nói với giọng kết luận, rồi ngắt máy trong khi giọng phụ nữ ở đầu dây bên kia cho hay nhiệt độ hiện tại là mười ba độ và dự kiến ngày mai sẽ có mưa tại Bán đảo Monterey. “Tất cả đã được dàn xếp, tôi sẽ bắt giữ ông ta,” Dance mỉm cười. “Trừ khi các anh thực sự muốn mất công đứng đợi bốn giờ ở khu tạm giam tại Salinas.”
“Không hề, như bà muốn thôi, đặc vụ Dance. Bà cần giúp giải ông ta ra xe không?” người cảnh sát to con đang nhìn James Chilton như thể ông ta nặng hơn thể trọng thực sự đến cả trăm cân và chỉ cần gồng cơ tay lên là có thể bẻ gãy còng.
“Không cần đâu. Chúng tôi xoay xở được.”
Sau một cái gật đầu chào, hai người cảnh sát quay ra, leo lên xe của họ và rời đi.
“Nghe tôi nói đây,” Chilton gằn giọng, mặt đỏ bầm. “Chuyện này thật ngớ ngẩn, và cô biết thế.”
“Chỉ cần ông thả lỏng người ra, được chứ?” Dance xoay ông ta lại và tháo còng ra.
“Tất cả chuyện này là gì vậy?” Chilton xoa xoa hai cổ tay. “Tôi nghĩ cô đang bắt giữ tôi cơ mà.”
“Đúng thế. Song tôi đã quyết định thả ông ra.”
“Cô đang chơi trò chết tiệt gì vậy?”
“Không, tôi đang cứu ông đấy,” Dance cất còng vào trong bao đựng. Vừa mỉm cười, cô vừa vẫy tay với anh chàng Herrera đang băn khoăn không hiểu chuyện gì. Anh ta gật đầu đáp lại.
“Ông đang bị đe dọa, James.”
Trước đó không lâu, Dance nhận được một cuộc điện thoại từ trợ lý của mình. Maryellen đã nghi ngờ khi Charles Overby gọi đến một lần hỏi xem Dance có ở trụ sở hay không, rồi sau đó gọi lại đề nghị tới phòng làm việc của ông ta để thảo luận về mức độ thỏa mãn của bà ta với công việc, một điều chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Trên đường đến phòng làm việc của Overby, người phụ nữ đã dừng chân, nán lại “Cánh nhà của các quý cô”, nấp sau một hành lang nhỏ. Hamilton Royce lẻn vào phòng làm việc của Dance. Sau chừng năm phút, ông ta quay ra, lấy điện thoại di động thực hiện một cuộc gọi. Maryellen đã tiếp cận đủ gần để nghe được một phần của nó – Royce đang gọi tới một thẩm phán tại Sacramento, có vẻ là một người bạn, yêu cầu phát lệnh bắt Chilton. Vì chuyện gì đó liên quan tới xâm nhập bất hợp pháp.
Maryellen không hiểu được nội tình của những gì đã diễn ra, song vẫn gọi ngay cho Dance để báo tin, rồi tiếp tục đi tới phòng Overby.
Dance kể lại tóm tắt câu chuyện cho Chilton nghe, song bỏ qua cái tên của Royce.
“Kẻ nào đứng đằng sau chuyện đó?” ông ta nổi xung.
Dance hiểu rõ Chilton, bằng một bài bình luận, thể nào cũng sẽ tấn công bất cứ ai đứng đằng sau việc ra lệnh bắt ông ta. Cô không thể chấp nhận được thứ ác mộng truyền thông do việc đó gây ra. “Tôi sẽ không tiết lộ. Tất cả những gì tôi có thể nói là có người muốn blog của ông bị ngừng hoạt động cho đến khi chúng tôi bắt được Travis.”
“Tại sao?”
Nữ đặc vụ nghiêm giọng nói, “Cùng một lý do khi tôi muốn nó bị đình chỉ hoạt động. Để ngăn mọi người đăng bài và cung cấp thêm mục tiêu cho Travis.” Một nụ cười thoáng qua. “Và vì có vẻ không được hay lắm cho tiểu bang nếu chúng tôi không làm tất cả những gì có thể để bảo vệ công chúng - đồng nghĩa với việc đóng cửa blog của ông lại.”
“Đóng cửa blog là tốt cho công chúng sao? Tôi vạch trần những hành động tham nhũng và các vấn nạn; tôi đâu có cổ vũ chúng,” ông ta hạ giọng. “Và cô bắt tôi để bọn họ không thể thực thi lệnh đó?”
“Phải.”
“Tiếp theo sẽ là gì đây?”
“Một hay hai điều. Mấy nhân viên cảnh sát sẽ quay về đồn, báo cho cấp trên họ không thể thực thi lệnh bắt vì ông vốn đã bị bắt rồi. Và chuyện đó sẽ trôi qua.”
“Thế còn điều thứ hai?”
Một cuộc va chạm giữa phân và quạt[1], Dance thầm hình dung. Cô không nói gì, chỉ nhún vai.
[1. Dance ám chỉ tới câu “the shit hits the fan”, nghĩa là một chuyện rất khó chịu xảy ra.]
Nhưng Chilton đã đoán ra. “Cô tự mình can thiệp vì tôi? Tại sao?”
“Tôi nợ ông. Ông đã hợp tác với chúng tôi. Và nếu ông muốn biết một lý do khác: Tôi không tán thành với tất cả quan điểm của ông, nhưng tôi nhất trí rằng ông có quyền được nói ra những gì mình muốn. Nếu ông sai, ông có thể bị kiện và tòa án sẽ phán xử. Nhưng tôi sẽ không trở thành một phần trong một phong trào cảnh giác nào đó để khóa miệng ông lại chỉ vì người ta không thích cách tiếp cận của ông.”
“Cảm ơn,” ông ta nói, và sự biết ơn hiện lên rõ mồn một trong đôi mắt Chilton.
Hai người bắt tay. Chilton lên tiếng, “Tốt hơn tôi nên quay lại vào mạng.”
Dance trở ra ngoài đường và cảm ơn Miguel Herrera, người cảnh sát vẫn đang băn khoăn, rồi quay lại xe của mình. Cô gọi TJ, để lại tin nhắn yêu cầu anh ta tìm hiểu triệt để về thân thế của Hamilton Royce. Cô muốn biết mình vừa chuốc thêm loại kẻ thù nào.
Có vẻ như một phần câu hỏi đó sắp được trả lời; điện thoại của cô rung, và danh tính người gọi hiện lên số của Overby.
À, tốt thôi, cô vẫn đoán từ đầu đây sẽ là điều thứ hai.
Phân và quạt…
“Charles.”
“Kathryn, tôi nghĩ chúng ta có chút vấn đề. Hamilton Royce đang ở đây với tôi qua loa ngoài.”
Cô chợt muốn đưa điện thoại ra xa khỏi tai mình.
“Đặc vụ Dance, chuyện Chilton bị cô bắt giữ này là thế nào vậy? Và cả chuyện bên CHP[2] không thể thực hiện lệnh bắt của họ nữa?”
[2. Californian Highway Patrol: Tuần cảnh Xa lộ California.]
“Tôi không còn lựa chọn nào khác.”
“Không có lựa chọn? Ý cô là sao?”
Cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh, cô nói, “Tôi đã đi đến quyết định là không muốn đóng cửa blog. Chúng ta biết Travis đọc nó. Chilton đã gửi thư ngỏ cho cậu ta. Rất có thể cậu ta sẽ đọc nó và cố gắng liên lạc trên blog. Để thương lượng điều kiện đầu thú.”
“Được rồi, Kathryn,” Overby nghe có vẻ tuyệt vọng. “Xét một cách tổng thể, Sacramento cho rằng tốt hơn cả nên đóng cửa nó. Cô có đồng ý như vậy không?”
“Không thật sự, Charles. Còn bây giờ, Hamilton, ông đã xem qua hồ sơ giấy tờ của tôi, đúng không?”
Một khoảng ngừng đầy đe dọa tựa như một bãi mìn. “Tôi không tìm hiểu bất cứ điều gì nằm ngoài thông tin công chúng đã biết.”
“Không quan trọng. Đây là một hành vi xâm phạm trách nhiệm nghề nghiệp. Thậm chí còn có thể là một hành động phạm pháp.”
“Kathryn, quả thật,” Overby phản đối.
“Đặc vụ Dance,” Royce lúc này vẫn giữ vẻ bình thản, ông ta tảng lờ Overby cũng ngon lành chẳng kém gì cô. Dance nhớ lại một quan sát mang tính quy luật chung trong những lần thẩm vấn của mình: Một người biết kiểm soát bản thân là một người nguy hiểm. “Có người chết, và Chilton không hề bận tâm. Dù gì đi nữa, phải, chuyện đó làm tất cả chúng ta trông thật tệ, từ cô tới Charles, cho đến CBI và cả Sacramento. Tất cả chúng ta. Tôi không ngại khi phải thừa nhận điều đó.”
Dance chẳng hề quan tâm tới thứ lý lẽ của ông ta. “Hamilton, nếu ông thử làm chuyện gì tương tự một lần nữa, cho dù có lệnh bắt hay không, tất cả sẽ đến tai Chưởng lý tiểu bang và Thống đốc. Và cả báo giới nữa.”
Overby đang nói, “Hamilton, ý cô ấy là…”
“Tôi nghĩ ông ấy biết quá rõ ý đó là gì, Charles.”
Sau đó, điện thoại của cô reo tít tít với một tin nhắn từ Michael O’Neil. “Tôi cần đọc tin nhắn,” cô ngắt cuộc gọi, bỏ rơi cả sếp của mình lẫn Royce.
K-
Travis bị phát hiện ở New Monterey. Cảnh sát mất dấu cậu ta. Nhưng có báo cáo về một nạn nhân nữa. Đã chết. Ở Carmel, gần cuối Cypress Hills Road, phía tây. Tôi đang trên đường đến. Gặp cô tại đó nhé?
-M
Cô nhắn tin trả lời, Vâng. Và chạy tới xe.
Bật đèn nháy công vụ, thứ cô thường xuyên quên mất rằng chiếc xe được trang bị sẵn - những điều tra viên như Dance hiếm khi phải chơi những màn đuổi bắt nóng bỏng... Cô hối hả lái xe lao đi trong ráng chiều ảm đạm.
Một nạn nhân nữa…
Vụ tấn công hẳn đã xảy ra không lâu sau khi họ ngăn chặn được toan tính nhằm vào Donald Hawken và vợ ông này. Cô đã đúng. Cậu thiếu niên, nhiều khả năng do bực dọc vì không thành công, đã lập tức đi tìm một nạn nhân khác.
Cô tìm thấy ngã rẽ, phanh gấp rồi từ tốn lái chiếc xe dài xuống con đường đồng quê lộng gió. Cây cối xanh tươi, song bầu trời ảm đạm đã làm mất hết màu sắc của thực vật, đem đến cho Dance ấn tượng cô đang lạc vào một thế giới khác.
Giống như Aetheria, miền đất trong DimensionQuest.
Cô mường tượng ra hình ảnh Stryker trước mắt mình, thoải mái cầm thanh kiếm của hắn ta. tuj thuk su mun h0k, c4u c0 th3 d4y j cho tuj? Ch3t…
Và cả bức hình nguệch ngoạc cậu ta vẽ lưỡi kiếm đâm xuyên qua ngực cô.
Một chớp sáng thu hút đôi mắt Dance: Những chớp sáng trắng và màu.
Cô lái xe tới và đỗ lại bên cạnh những chiếc xe khác - của Sở Cảnh sát hạt Monterey - và một xe bán tải của đội Điều tra Hiện trường. Dance ra khỏi xe, hướng tới đám hỗn độn. “Chào,” cô gật đầu với Michael O’Neil, cảm thấy thật nhẹ nhõm khi gặp anh, cho dù đây chỉ là một thoáng tạm thời tách ra khỏi vụ án còn lại.
“Anh kiểm tra hiện trường chưa?” cô hỏi.
“Tôi cũng vừa mới đến,” người thanh tra giải thích.
Hai người cùng đi tới vị trí thi thể nằm, được phủ một tấm vải nhựa màu lục sẫm. Những dải băng phong tỏa hiện trường màu vàng ảm đạm của cảnh sát đánh dấu địa điểm.
“Ai đó đã phát hiện ra nạn nhân đúng không?” cô hỏi một nhân viên cảnh sát của MCSO.
“Đúng vậy, đặc vụ Dance. Một cuộc gọi tới 911 ở New Monterey. Nhưng khi người của chúng tôi tới đây nạn nhân đã chết. Và cả vị công dân gương mẫu kia cũng đi rồi.”
“Nạn nhân là ai vậy?” O’Neil hỏi.
Người cảnh sát đáp, “Tôi vẫn chưa rõ. Tình cảnh nạn nhân có vẻ rất kinh khủng. Travis lần này dùng dao chứ không phải súng. Và dường như thủ phạm đã bỏ ra kha khá thời gian.”
Anh ta chỉ vào một bãi cỏ cách đường chừng năm mươi foot.
Dance và O’Neil bước đi trên nền đất cát. Sau một hay hai phút, họ tới khu vực được phong tỏa bằng băng dây, tại đây sáu cảnh sát, mặc cảnh phục lẫn thường phục đang đứng. Một nhân viên đội Điều tra Hiện trường đang cúi rạp người bên cạnh thi thể được phủ một tấm vải nhựa màu lục.
Cả hai gật đầu chào nhân viên điều tra của MCSO, một người gốc La Tinh đẫy đà, Dance từng cộng tác nhiều năm qua.
“Có gì về danh tính nạn nhân chưa?” cô hỏi.
“Một điều tra viên đã tìm được ví của nạn nhân,” người cảnh sát ra dấu về phía thi thể. “Hiện họ đang tiến hành kiểm tra. Tất cả những gì chúng ta biết cho tới giờ là đàn ông, khoảng bốn mươi tuổi.”
Dance nhìn quanh, “Tôi đoán không phải bị giết ở đây, đúng vậy không?” Không hề có tư gia hay nhà cửa nào gần bên. Và cũng không thể có chuyện nạn nhân đi bộ hay tập chạy ở chỗ này - vì không có con đường mòn nào.
“Đúng thế,” người cảnh sát nói tiếp, “Không có nhiều máu lắm. Có vẻ như thủ phạm đã đưa thi thể đến đây và bỏ lại. Tìm thấy vài vết lốp xe trên cát. Chúng tôi đoán Travis đã dùng chính xe của nạn nhân sau khi ném anh ta vào cốp. Giống như cô bé đầu tiên đó. Tammy. Chỉ có điều lần này thủ phạm đã không đợi thủy triều lên. Hắn đã đâm anh ta đến chết. Ngay sau khi biết được danh tính người đã khuất, chúng ta có thể thông báo truy tìm chiếc xe.”
“Ông chắc Travis đã làm chuyện này chứ?” Dance hỏi.
Người cảnh sát mở lời, “Rồi cô sẽ thấy.”
“Và nạn nhân bị tra tấn?”
“Có vẻ là vậy.”
Họ dừng lại cạnh dải băng phong tỏa của đội Điều tra Hiện trường, cách thi thể chừng mười foot. Người nhân viên thuộc nhóm ấy trong bộ trang phục áo liền quần như một nhà du hành vũ trụ, đang tiến hành đo đạc. Anh ta ngước nhìn lên và thấy hai sĩ quan. Anh gật đầu chào, nhướng một bên mày lên sau cặp kính bảo hộ. “Cô muốn nhìn à?” anh ta hỏi.
“Phải,” Dance trả lời, thầm nghĩ liệu có phải anh ta hỏi vậy vì nghĩ một phụ nữ sẽ không thoải mái khi nhìn thấy cảnh tàn sát hay không. Vậy đấy, chuyện đó vẫn xảy ra, cho dù vào thời đại này và ngày hôm nay.
Dẫu trên thực tế cô đang cố lấy hết can đảm. Bản chất công việc của cô liên quan chủ yếu tới người sống. Dance chưa bao giờ đạt được sự miễn dịch hoàn toàn trước hình ảnh người chết.
Anh ta bắt đầu nhấc tấm vải che ra thì một giọng nói vang lên từ sau lưng cô. “Đặc vụ Dance?”
Cô ngoái lại nhìn và thấy một người cảnh sát mặc cảnh phục khác đang bước về phía mình. Anh ta cầm thứ gì đó trong tay.
“Vâng?”
“Cô có quen ai tên là Jonathan Boling không?”
“Jon ư? Có,” cô đang nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp nằm trên tay người cảnh sát. Và nhớ lại một người nào đó đã lấy ví của nạn nhân đi để xác minh danh tính.
Một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên: Không lẽ nạn nhân là Jon?
Tâm trí cô thực hiện một bước nhảy của nó – A tới B tới X. Liệu có phải Boling đã tìm hiểu được gì đó từ máy tính của Travis, hay trong quá trình tìm kiếm các nạn nhân, vì Dance không có nhà nên Boling đã quyết định tự mình điều tra?
Ôi, không!
Cô liếc nhìn O’Neil trong khoảnh khắc, đôi mắt hiện rõ kinh hoàng và lao về phía thi thể.
“Này!” người nhân viên điều tra hiện trường hét lên. “Cô làm hỏng hiện trường bây giờ!”
Dance tảng lờ anh ta và lật phăng tấm vải nhựa ra.
Và kêu lên thảng thốt.
Dance chằm chằm nhìn xuống, trong tâm trạng nhẹ nhõm pha lẫn kinh hoàng.
Không phải là Boling.
Người đàn ông gầy gò, để râu, mặc quần vải và áo sơ mi trắng đã bị đâm liên tiếp nhiều lần. Một bên mắt đờ dại hé mở. Một cây thập tự được rạch lên trán nạn nhân. Những cánh hoa hồng, màu đỏ, được rải lên khắp người ông ta.
“Nhưng cái này từ đâu tới vậy?” cô hỏi viên cảnh sát lúc trước, gật đầu về phía danh thiếp của Boling, giọng vẫn còn run rẩy.
“Tôi đang cố nói với cô - anh ấy đang ở chỗ rào chắn đường, đằng kia. Vừa lái xe đến. Anh ấy muốn gặp cô. Khẩn cấp.”
“Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy sau một phút nữa,” Dance hít vào thật sâu, run rẩy.
Một cảnh sát khác tới, cầm theo ví của nạn nhân đựng trong túi nilon. “Đã xác định được danh tính. Tên ông ta là Mark Watson. Một kỹ sư đã nghỉ hưu. Rời khỏi nhà đi mua đồ mấy giờ trước. Không thấy quay về.”
“Nạn nhân là ai vậy?” O’Neil hỏi, “Tại sao ông ta lại bị chọn?”
Dance thò tay vào túi áo khoác của mình, lấy ra danh sách tất cả những người được nhắc tới trong blog và có khả năng trở thành mục tiêu bị tấn công.
“Ông ấy đã viết trên blog - một bài trả lời trong chủ đề Năng lượng cho nhân dân. Về nhà máy điện hạt nhân. Không hề đồng ý hay bất đồng với Chilton về vị trí đặt nhà máy. Một bài viết trung lập.”
“Vậy là bất cứ ai có liên quan tới blog giờ đây đều có thể gặp nguy hiểm.”
“Tôi nghĩ vậy.”
O’Neil nhìn kỹ hơn, đặt bàn tay mình lên cánh tay cô. “Cô không sao chứ?”
“Chỉ… hơi sợ một chút.”
Dance chợt nhận ra mình đang mân mê danh thiếp của Jon Boling. Cô nói với O’Neil sẽ tìm hiểu xem vị giáo sư muốn gì và bắt đầu đi xuống theo con đường, nhịp tim đến lúc này mới bắt đầu bình thường trở lại sau cơn lo sợ.
Bên kia đường, cô bắt gặp anh đang đứng cạnh xe của mình, cửa để mở. Cô cau mày. Trên ghế hành khách là một cậu con trai vị thành niên tóc vuốt dựng đứng. Cậu ta mặc một chiếc áo phông Aerosmith bên trong chiếc áo khoác màu nâu sẫm.
Boling vẫy tay ra hiệu cho cô. Cô nhận ra ngay vẻ khẩn cấp trên khuôn mặt anh, một biểu hiện thật bất thường nơi anh.
Và trong tâm trạng nhẹ nhõm tột độ, cô cảm thấy anh hoàn toàn ổn cả.
Cảm nhận này nhường chỗ cho tò mò khi cô nhìn thấy thứ mắc vào đai lưng quần của anh; Dance không thể đoán chắc, song dường như đó là cán của một con dao to.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
44 chương
85 chương
24 chương
19 chương
16 chương