Cây Kim Sợi Chỉ
Chương 84
Chị Oanh nhận được tin nhắn thì hơi sốc. Chị đưa điện thoại cho bà Liên đọc tin nhắn của cậu rồi cau có nói:
- Cậu Hoan viết như kiểu cậu sẽ chung thuỷ với vợ ý!
- Ôi dào! Cậu sĩ nên viết vậy thôi chứ chung thuỷ cái nỗi gì? Con Hân có cái mặt tròn xoe như cái mâm, dáng xấu, da dẻ trắng bợt nom vừa quê vừa tởm. Con không biết chứ hồi nhỏ mỗi lần gặp nó dì nhức hết cả đầu, cái mồm lúc nào cũng xoen xoét xoen xoét, ông Hậu chỉ cần quan tâm tới dì xíu thôi là nó đỏng đảnh dỗi hờn khiến ba nó khổ sở hết sức. Dì đảm bảo với con loại con gái như thế chẳng bao giờ lọt vào mắt xanh của cậu Hoan đâu!
Thi thoảng bà Liên có kể chuyện xưa với ông Hậu nhưng chị Oanh chẳng để tâm lắm nên chị cũng không biết nhiều. Thứ chị quan tâm là địa vị sau này của chị trong cái biệt phủ kia thôi. Chị thở dài bảo:
- Dì nói cũng phải. Chắc cậu lại bị em gái nào mê hoặc nhưng giữ sĩ diện nên nhắn cho con như vậy, ra vẻ như mình chung thuỷ với vợ cho nó oách. Từ ngày anh trai cậu mất cậu ngoan hẳn ra, chỉ hẹn hò với duy nhất một mình con. Trong thời gian bầu bí, vì muốn giữ an toàn cho em bé nên có lần con gợi ý bảo con Uyên hầu cậu mà cậu còn không chịu. Con cứ tưởng cậu thay đổi rồi… ai ngờ…
- Con vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở. Người ta là thiếu gia phố núi, giàu có, phong độ lại phóng khoáng, thi thoảng ra đường bị gái xinh thả thính thì rung động là chuyện bình thường! Miễn cậu chu cấp cho con đầy đủ là được. Những đứa khác chỉ là chơi bời qua đường, nay cậu thích tụi nó thì cậu tạm chia tay con, mai chán rồi lại quay lại ý mà, con đừng lo.
Nhờ có dì phân tích, chị Oanh đã hiểu ra mình phải làm gì. Chị soạn tin nhắn gửi cậu Hoan:
“Em rất đau lòng, nhưng nếu trái tim cậu không ở chỗ em nữa thì em cũng không giữ. Chỉ cần cậu vui là được! Nhưng cậu đừng tiết lộ chuyện đó cho ông già vội, em và con vẫn cần sống nhờ tiền trợ cấp của ông ấy.”
Dù sao thì chị Oanh và cậu Hoan cũng đã gắn bó với nhau một thời gian dài, chị ở bên giúp đỡ cậu những lúc cậu gặp khủng hoảng, đặc biệt chị và cậu có chung đứa con nên cậu không thể cạn tình ráo máng. Cậu nhắn tin:
“Yên tâm, cậu sẽ không nói chuyện chia tay Oanh với thầy. Oanh sẽ vẫn nhận được tiền từ thầy.”
“Cậu cũng phải nhớ trách nhiệm của một người thầy, phải qua thăm con thường xuyên, được không?”
“Ừ.”
Chị Oanh cảm thấy như vậy cũng ổn. Khoảng thời gian này chị đang bầu bí nhạy cảm, thả cậu ra ngoài cho cậu tự do xíu cũng được, chơi chán cậu lại về bên chị ấy mà. Thấy cái Uyên đem thuốc bắc lên cho mình, chị Oanh vội vã đỡ lấy bát thuốc, thổi thổi, uống cạn rồi nhỏ nhẹ bảo:
- Cô Oanh cảm ơn Uyên.
Bà Liên thở dài nhìn cháu gái. Khi mới biết Oanh mang bầu, bà Liên cắt thuốc bắc cho con bé. Bà nghe người ta đồn chỉ cần uống thuốc đó thì khả năng sinh con trai sẽ rất cao. Một tháng sau khi uống thuốc, thấy chị Oanh có dấu hiệu mệt mỏi, bà Liên khuyên chị nên dừng. Bởi vì chứng kiến ông Hậu cưng con gái như vàng nên bà thấy đẻ con gái cũng tốt, Oanh có thể dùng đứa nhỏ để giữ cậu Hoan giống như cái cách bà Hà đã gian xảo dùng Hến và Sò để giữ ông Hậu. Cơ mà Oanh không nghe lời, nó nói cái nó cần không chỉ đơn giản là giữ cậu Hoan mà còn là được ông Tài công nhận. Cháu gái bà tuy xinh đẹp nhưng mà tham vọng ghê lắm, chẳng bù cho bà của ngày xưa, thánh thiện, rộng lượng, quân tử, nếu không bị bà Hà cướp đi tình yêu của đời mình thì chắc giờ bà đã không cô đơn lẻ bóng. Oanh ham vinh hoa phú quý nên cứ nhất quyết uống thuốc bằng được. Nó càng uống càng gầy, người yếu rợt, sợ có chuyện bất trắc xảy ra nên nó nghe lời bà khuyên, tới hiệu thuốc của Hân khám thai và mua thuốc.
Việc Hân cướp đi vị trí của chị Oanh đã khiến chị ghê tởm nó, chị đâu có điên mà dùng thuốc nó kê. Chị chỉ làm ra vẻ thế thôi, lúc giúp việc ngủ say, chị vứt đống thuốc của Hân vào sọt rác rồi thay vào đó là thuốc dì Liên cắt cho mình. Phần giấy gói thuốc đã được dì Liên làm giả giống hệt với giấy gói thuốc ở hiệu thuốc của Hân nên Uyên và Huyền vẫn hiểu nhầm rằng chị đang uống thuốc mua từ hiệu thuốc của Hân. Chỉ có chị và dì Liên biết sự thật. Chị biết rõ thuốc dì cắt có thể ảnh hưởng tới sức khoẻ mình, nhưng chị đã đâm lao thì phải theo lao, nếu không uống tới khi biết giới tính thì sao biết là có tác dụng hay không? Với cả, dẫu có chuyện gì xảy ra thì cũng có Hân chịu trách nhiệm cho chị rồi mà, lo gì đâu!
- Cô Oanh ơi! Hay là dừng uống thuốc bắc đi… dạo này cô gầy quá rồi… người ngợm xơ xác nom như cái con cá mắm ý… thuốc này… có vẻ không tốt…
Uyên khuyên nhủ nhưng cô Oanh gạt đi, cô bảo:
- Mợ Hân giỏi ghê lắm, thuốc mợ kê cho cô thì chắc chắn là thuốc tốt. Uyên đừng lo!
- Con biết mợ Hân giỏi, mợ Hân tốt bụng. Cơ mà nhiều khi thuốc nó không hợp với cơ địa ý cô, hay cô thử gọi cho mợ ấy hỏi lại coi.
Chị Oanh chỉ tới hiệu thuốc của mợ Hân khám duy nhất một lần. Sau lần đó, chị chưa hề gặp mặt hay gọi điện cho Hân thêm bất cứ một lần nào cả. Nhưng chị vẫn hồn nhiên bịa chuyện như thật:
- Cô mới gọi tối qua rồi. Mợ Hân bảo với cô là không cần phải lo, cô gầy bởi vì dưỡng chất vào con cô hết rồi chứ không có gì đáng ngại cả.
- Dưỡng chất vào con hết rồi mà sao em bé trong bụng cô mãi không to ra được? - Uyên thắc mắc.
- Mợ Hân bảo thuốc của mợ chủ yếu tập trung giúp bé phát triển về trí tuệ. Mợ ấy bảo đợi tới tháng thứ tám bé yêu của cô mới tăng cân cơ Uyên ạ.
Chị nói điêu vậy mà con Uyên tin liền, nó an tâm đi xuống bếp nhặt rau. Chẳng biết do nó ngu hay do trình độ diễn xuất của chị đã đạt tới đỉnh cao rồi? Trước khi tới làm giúp việc cho chị, Uyên từng làm việc ở nhà ông Tài. Nó hơi khờ và không biết nói xạo. Cậu Hoan rất tin nó, thế nên nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì với đứa nhỏ trong bụng chị, chỉ cần nó đứng ra nói vài lời làm chứng cho chị, đảm bảo con Hân không ngóc đầu lên được.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
144 chương
70 chương
1204 chương
19 chương
32 chương