Hân nói đùa, bà Tuyết phì cười mắng: - Cha bố nhà mợ… chỉ được cái khéo mồm. Thảo nào cậu Hoan thương mợ ghê! - Bu đừng lo, cậu thương con bao nhiêu con sẽ thương bu ngần ấy, thế là bu không bị thiệt xíu nào cả. - Mợ chỉ giỏi xạo. Bà Tuyết mắng mợ Hân nhưng trong lòng bà lại thấy vui vui. Mợ Hân đẹp nè, thơm nè, khôn nữa nè, được mợ thương nhiều nhiều kể cũng sướng ra phết nhể? Bà phấn khởi mở cửa đi ra khỏi căn nhà sàn. Để ý thấy mợ Phượng vẫn lảng vảng trong vườn đào, bà đi tới chỗ mợ, giả bộ uất ức kêu gào thảm thiết: - Phượng ơi! Phượng! Bu khổ quá mợ à! Mợ đã nghe thấy con nặc nô ấy nó nói cái gì chưa? - Ơ hay! Bu bị đãng trí à? Chính bu sai con Huệ và thằng Quyết đứng canh bên dưới, không cho phép ai đi gần tới căn nhà sàn. Con đứng tận ngoài này, tai người chứ có phải tai cú đâu mà nghe được gì? Thực ra mợ Phượng rất muốn hóng hớt cảnh mợ Hân bị bà Tuyết dần cho ra bã, nhưng bà lại thích đóng cửa, muốn xử mợ Hân trong riêng tư nên mợ đành tôn trọng bà. Bà Tuyết khổ sở nói với mợ: - Tiếc quá! Tiếc cho mợ không được nghe cái giọng xấc lược của mợ Hân. Ăn nằm với giúp việc có bầu, lẽ ra nó phải biết xấu hổ, đằng này nó lại dám vênh váo thách thức bu. Nó thách bu mách với thầy Tài! - Con mất dạy! Sao bu không vả cho nó chết bà đi? - Không vả được, ở trước mặt người làm mợ Hân giả bộ hiền thục thế thôi chứ lúc chỉ có hai bu con, mợ lộ mặt cáo ra liền, mợ trẻ khoẻ không đánh bu thì thôi chứ bu đánh mợ sao nổi? Rầu lắm! Mợ Phượng bực bội thở dài, bu Tuyết đúng là vô tích sự mà. Bà Tuyết cũng lén cười thầm trong bụng, con Phượng mất nết dám lợi dụng bà để xử mợ Hân thay nó, giỏi lắm. Nó không biết nó đang đi sâu vào trong cái bẫy mợ Hân giăng rồi à? Thấy mợ Hân đang đi tới chỗ mình, bà lớn tiếng kích đểu: - Mợ Hân không những khinh bu mà còn khinh cả mợ đấy, mợ Phượng ạ. Mợ Hân kêu sớm muộn gì xưởng gỗ lớn cũng về tay mợ Hân thôi, đến lúc đó mợ Hân sẽ tống cổ mợ ra khỏi nhà. Bu nghĩ mà xót mợ quá chừng. Mợ Phượng tức điên, mợ hất hàm hỏi mợ Hân: - Bu Tuyết nói có đúng không? - Ơ hay? Bu nói đúng hay không thì mợ phải tự suy luận chứ! Mợ không động não được à mà phải hỏi em? Hân cực kỳ khó chịu khi phải thốt ra những lời lẽ kiểu xấc lược như vừa rồi. Thật không giống Hân, con gái cưng của mẹ Hà một chút xíu nào! Mẹ Hà mà nghe được chắc mẹ sốc xỉu mất thôi! Nhưng cứ nghĩ tới sự tả tơi rách rưới của mình vào một đêm nào đó, cô lại bừng bừng lửa giận, mặt lại vênh lên thách thức mợ Phượng. Đối diện với con em dâu láo chó, mợ Phượng thực sự bị đả kích. Mợ lao tới giật tóc mợ Hân rồi hậm hực mắng: - Mợ là em dâu! Là phận dưới! Không được phép thốt ra những lời vô lễ với chị dâu như vậy! Mợ Hân cười khẩy ghé tai mợ Phượng kích bác: - Đợi sang tháng sau em nắm quyền quản lý của toàn bộ xưởng gỗ lớn thì ai trên ai dưới còn chưa rõ đâu ạ! Thực ra Hân chỉ thích làm việc ở hiệu thuốc, thứ bảy rảnh rỗi thì đi dạy Toán cho lớp học tình thương, việc ai trên ai dưới trong cái biệt phủ này đối với Hân chẳng quan trọng lắm. Nhưng việc đó lại rất quan trọng với mợ Phượng, có thể khiến mợ nổi đoá và mất kiểm soát nên cô cố ý nói như vậy. Mợ Phượng tức tối quát Hân: - Con khốn nạn! Chính mợ đã hứa sẽ giao cho tôi toàn bộ sổ sách của xưởng gỗ lớn! - Ơ! Em hứa hão thế mà mợ cũng tin ạ? - Con mắc dịch này nữa, mày lật mặt nhanh như lật bánh tráng thế mà coi được hả? Mợ Phượng điên người hỏi, mợ Hân nói thầm: - Em chỉ là bắt chước cái cách mợ lật mặt em Cúc thôi mà… so về độ tráo trở thì em nghĩ mình vẫn cần phải học hỏi mợ dài dài, mợ nhỉ? - Mày đừng vội vênh mặt Hân ạ! Số mày sắp tận rồi. Cứ ở đấy mà láo nháo là không xong với mợ đâu! - Em lại cứ thích láo đấy, vui mà mợ! Bị chọc cho sôi cả máu, mợ Phượng phẫn uất vả mợ Hân ba phát liền. Mấy đứa người làm đứng hóng chuyện ở gốc đào nghe ba tiếng “BỐP. BỐP. BỐP.” sợ run cả người, tụi nó nghe loáng thoáng bà Tuyết nói gì mà ăn nằm với người giúp việc, rồi nghe mợ Phượng quát tháo, hình như là vụ sổ sách ở xưởng gỗ, nhưng giọng mợ Hân nhỏ quá, chủ yếu mợ toàn nói thầm nên tụi nó cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra. Bà Tuyết thấy tình hình tiến triển rất tốt thì lén lút nhắn tin cho ông Tài: “Ới ông ơi! Ông mau qua vườn đào đi ông! Ông mà không qua kịp thì mợ Phượng đánh chết bà mợ Hân mất!”