Cậu chả hiểu bức tranh của cậu không tốt ở chỗ nào mà ban giám khảo coi tranh xong mặt mày ủ rũ rồi rơm rớm nước mắt, hại cậu lo quá chừng. Cậu không sợ trượt, cậu chỉ sợ nấm lùn không có cơ hội để tự hào về cậu nữa thôi. Thật may mắn, sau đó cậu vẫn giành giải Nhất. Cất giấy khen vào ba lô, cậu vội vã quay lại gốc xoài đợi nấm lùn. Cậu đợi mãi nhưng con yêu nghiệt không hề xuất hiện, nhà nó cũng khoá cổng. Thầy Tài lượn lờ quanh các con phố tình cờ trông thấy cậu lại tưởng cậu bỏ thi, thầy lao xuống xe túm cổ cậu đánh túi bụi. Đến lúc thầy ngơi tay cậu mới kịp giải thích, thầy phấn khởi xách cổ cậu tống lên xe phi về nhà, đem giấy khen của cậu khoe bu Hoa. Bu chúc mừng cậu rối rít, nhưng đợi thầy đi vắng bu lại hạnh hoẹ gây khó dễ cho cậu. Cậu cay bu Hoa một phần thì cay cái loại hứa hão như nấm lùn trăm vạn phần. Sau rất nhiều lần nữa bị nó chọc điên, cậu tự nhủ mẫu con gái vừa lùn vừa xấu vừa mập như nó, có cho cậu cũng không thèm yêu. Khi trưởng thành, cậu chỉ thích hẹn hò với kiểu người trái ngược với nấm lùn, gái cậu yêu toàn các em cao ráo, da nâu khoẻ khoắn, dáng dấp eo thon. Oanh là một trong số những cô nàng đó. Nhưng Oanh đặc biệt hơn bọn họ ở chỗ Oanh là người giúp đỡ cậu khi cậu gặp hoạn nạn, thân con gái yếu ớt mà kéo được chiếc xe thồ chở bốn người ra khỏi vùng bùn lầy, quả thực rất đáng nể phục. Chưa kể Oanh còn là chỗ dựa tinh thần cho cậu suốt quãng thời gian cậu gặp khủng hoảng vì sự ra đi của anh Lộc. Oanh đẹp, ngoan, hiền, tốt bụng nhưng số khổ, mới còn trẻ mà đã phải làm mẹ đơn thân, gồng gánh trên người đủ thứ trách nhiệm. Cơ mà dù vất vả đến mấy Oanh cũng không bao giờ bỏ mặc bé Ong sống với cha ruột của bé, như cái cách bu Tuyết đối xử với cậu. Cậu nể Oanh ở chỗ đấy. Có thể vì lớn tuổi hơn cậu nên lúc nào Oanh cũng nghĩ cho cậu, mặc dù rất muốn làm vợ cậu, nhưng lại lo cậu bị thầy Tài cắt viện trợ nên chấp nhận để cậu lấy người khác. Dạo này cậu ở nhà suốt mà Oanh cũng chẳng trách móc gì cả, gặp cậu Oanh chỉ nhõng nhẹo: - Con nhớ cậu lắm đấy nhá! Cả em cũng nhớ cậu! - Cậu biết, cậu cũng nhớ hai mẹ con. Cậu Hoan vui vẻ nói. Thấy cậu đã khỏi bệnh lâu rồi, cộng thêm da dẻ cậu nom rất khoẻ khoắn nên chị Oanh không tránh xa cậu nữa. Ăn trưa xong, chị gọt hoa quả đút cho cậu. Cậu cắn miếng táo bất chợt thấy nhớ vợ. Ấy chết! Ai lại gọi là nhớ! Mất quan điểm! Chỉ nên gọi là “nghĩ tới” thôi. Tình cờ cậu vừa nghĩ tới cái cảnh tối qua vợ đút táo cho cậu ăn, xong cậu gian xảo mút tay nó một cái khiến hai má nó ửng hồng. Khiếp! Làm vợ cậu rồi mà cứ như gái mới lớn không bằng, hơi tí là ngượng, ghét gì đâu. Cậu vô thức bật cười, chị Oanh phấn khởi hỏi: - Sao cậu cười? Có gì vui ạ? - Không có gì, đến thăm con thì vui thôi. Cậu trìu mến đặt tay lên bụng chị, tưởng tượng ra viễn cảnh nấm lùn mang bầu, cậu lại thấy mắc cười. Người đã đẫy đà thì chớ, chẳng hiểu chửa vào còn béo tới mức nào nữa. Cậu cứ cười ngây ngốc khiến chị Oanh vui đáo để. Mấy bữa trước cậu ở nhà miết hại chị bất an ghê lắm, bữa nay cậu ghé qua, thấy gương mặt cậu rạng ngời chị liền hiểu ra cuộc sống hôn nhân của cậu rất tù túng, chỉ khi ở bên chị cậu mới có những giây phút vui vẻ. Chị cũng vậy, được ở gần cậu chị cũng thấy cuộc đời tươi đẹp biết bao. Chị thỏ thẻ nịnh cậu: - Cậu Hoan! Con mình á, tối qua nó hành em ghê lắm ý, nó đòi khi nào ra đời phải được chuyển tới biệt phủ ở với cậu thì nó mới vui ý. - Thì khi nào nó ra đời, cậu đón nó về ở với cậu. - Cậu không sợ con Hân à? Tuy có hơi chột dạ nhưng cậu vẫn sĩ diện nói: - Đếch sợ. Chị Oanh gật gù nói: - Công nhận, nó phận làm vợ nó phải sợ cậu chứ cậu sợ chó gì nó, cậu nhỉ? Cơ mà nếu con về ở với cậu thì mẹ con em bị chia cách á. Con nhớ em, em nhớ con, tụi em chịu sao nổi. Sau này nếu có cơ hội, cậu nhớ đón cả em về nha. Em không thích ở nhà sàn đâu, cậu xây cho em một cái biệt thự sang chảnh hơn cái biệt thự của thầy Tài, để gia đình mình được đoàn viên nha cậu! - Sau này là bao giờ? Cậu Hoan chau mày hỏi, chị Oanh đáp: - Là khi nào thầy cậu ghét con Hân ý, rồi biết đâu lúc em đẻ được thằng con trai thầy lại thay đổi cái nhìn về em. - Sao thầy cậu lại ghét con Hân? - Cậu hỏi. Vì nó không đẻ được chứ sao? Nhưng chị Oanh đâu có dại mà nói chuyện đó trước mặt cậu Hoan, chị chỉ bảo: - Thì biết đâu đấy, sống với nhau lâu thì cũng phải có khúc mắc chứ. Nếu thầy cậu ghét nó thì cậu bỏ nó rồi mang trầu cau tới rước em về làm vợ cậu nha cậu!